Chương 7-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07: Nha hoàn không đơn giản.

Nam tử truyền lời nhìn những người xung quanh đang trào phúng Bắc Ảnh Linh Thứu, còn liên lụy đến chủ tử nhà hắn, mặt liền đen không ít, trong lòng không thích Bắc Ảnh Linh Thứu lại nhiều hơn vài phần.

Giữa lúc hắn mất hứng, thời khắc hắn chuẩn bị xoay người rời đi, thì một bàn tay trắng nõn từ trong kiệu đưa ra ngoài, một giây sau, màn kiệu được nâng lên, chỉ thấy nữ tử một thân hỉ phục xuất hiện trước mắt mọi người.

Mới nhìn đến, thân hình tinh tế, từ trong ra ngoài đều tỏ ra khí chất rất đặc biệt, khi nhìn đến gương mặt nàng quả thật bình thường không xuất chúng như mong đợi của bọn họ, nhưng đôi mât sáng rõ chói mắt khiến người nhìn như có một loại ảo giác thiên địa đều thất sắc...

Trong nháy mắt, không chỉ là mọi người ngẩn ra, ngay cả nam tử truyền lời cũng không khỏi thất thần trong chốc lát, mãi đến khi Linh Thứu cười nhạt, khẽ mở môi đỏ thốt lên: "Đã như vậy, bản Thái tử phi cũng sẽ không câu nệ tiểu tiết, mang bản Thái Tử phi đến nơi nghỉ ngơi đi."

Liền bởi câu 'bản Thái Tử phi' làm cho nam tử kia hoàn hồn, trong ánh mắt xẹt qua một chút thâm trầm, tiện đà nghĩ đến tin tức Thiệu Lỗi thăm dò được, nam tử bình thản mà lại xa cách đối với Bắc Ảnh Linh Thứu, chỉ là xưng hô ngoài miệng vẫn như trước không có thay đổi: "Bắc Ảnh Tiểu Thư mời."

Linh Thứu cũng không ngại, mặc kệ hỉ bà cùng bọn nha hoàn còn đứng đó sững sờ không biết làm sao, nhấc theo làn váy liền đi theo.

Nam tử này nàng biết, hắn là một trong những hộ vệ của Mộ Hàn, tên là Thiệu Ngôn, người cũng như tên, lạnh lùng ít lời, cũng là nhân tài hiếm có, rất được Mộ Hàn coi trọng.

Đây không giống như một hôn lễ, những người đến xem, không thấy được trò vui liền nhanh chóng tản đi.

Có lẽ là khái niệm về phế vật Bắc Ảnh Linh Thứu này làm cho người ta quá mức sâu sắc, nhìn thoáng qua nàng, cũng rất nhanh bị bọn họ quên sạch, chỉ là cho rằng, hình ảnh chói mắt lúc nãy chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.

Bắc Ảnh Linh Thứu theo Thiệu Ngôn đi vào trong phủ, loanh quanh vài vòng, dọc theo đường đi nhìn những bố trí quen thuộc kia, trong lòng vạn phần cảm thán, chỉ là lần này, sự kích động nàng ẩn giấu rất khá.

Tình cờ gặp phải một ít hạ nhân, những hạ nhân kia cũng chỉ là hướng Thiệu Ngôn hành lễ, đối với nàng làm như không thấy, cũng không thể nói là không thấy, trong mắt bọn họ xem thường cùng ghen ghét không cam lòng..., nàng vẫn thấy rõ ràng.

Ở kiếp trước, người của phủ Thái tử không thích nàng, ban đầu là cảm thấy nàng không xứng với Mộ Hàn, thứ hai sợ là bởi vì nàng mà Mộ Hàn nhiều lần bị thương, cũng bởi vì nàng mà Mộ Hàn suýt căng thẳng gay gắt với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Nàng kỳ thực cũng không trách bọn họ, cũng không hề có một chút oán niệm nào, ngược lại, nàng hẳn là cảm kích bọn họ đối với Mộ Hàn rất trung thành.

Nhưng nếu nàng đã sống lại, như vậy nàng liền không có lý do gì lại tự giận mình, cũng không có lý do gì lại vì lời nói của người khác mà bị chi phối. Nàng biết nàng muốn cái gì, vì hắn, cũng vì chính nàng, nàng chỉ có thể làm cho mình sống tốt hơn so với bất luận người nào, phải trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Bỗng nhiên, Linh Thứu dừng chân lại. Thiệu Ngôn nhận ra được động tĩnh phía sau cũng ngừng lại, cho rằng Bắc Ảnh Linh Thứu bởi vì hạ nhân huyên náo mà dỡ tính tiểu thư, cau mày quay đầu, lại thấy ánh mắt Linh Thứu nhìn chằm chằm một chỗ.

Theo tầm mắt của Linh Thứu nhìn qua, là một nha hoàn đang làm việc, không có gì đặc biệt, liền lên tiếng hỏi: "Bắc Ảnh Tiểu thư?"

Linh Thứu nghe có người kêu mình, quay đầu lại cười nói: "Không có gì."

Nhìn Linh Thứu cười yếu ớt, Thiệu Ngôn chỉ là nhíu mày, hắn cũng không phải không cảm thấy ánh mắt nàng vừa nhìn nha hoàn kia, trong mắt lóe lên hàn ý, 'không có gì' thật sao.., nhưng hắn không hề nói gì, chỉ là gật gật đầu tiếp tục dẫn đường.

Linh Thứu lại là quay đầu liếc mắt nhìn về nha hoàn đó, nha hoàn kia tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn về hướng Linh Thứu, hai đôi mắt vừa vặn chạm vào nhau, nha hoàn kia cũng sững ra, nghi hoặc, nháy mắt lại chột dạ, dường như còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng xác định không quen biết Linh Thứu, lúc này mới mang theo nghi hoặc tiếp tục chuyện trong tay mình.

Linh Thứu không có để sót bất luận vẻ mặt nào của nha hoàn kia, nàng không quen biết nàng ta, nhưng nàng nhớ được nàng ta, nàng ta là người của Ngũ hoàng tử Lãnh Thượng Phi, là một trong những cọc ngầm mà các vị đệ đệ của Mộ Hàn cài vào Thái tử phủ, không chỉ có nàng ta mà còn rất nhiều người khác nữa. Hay là.. nàng có thể dựa vào thân phận bây giờ của nàng, giúp Mộ Hàn 'quét dọn' phủ Thái Tử này một chút.

—-O—-

Chương 08: Không nên quấy rầy Thái tử.

Thiệu Ngôn mang Linh Thứu đi con đường này phải nói là đường vòng, đường đi đều là địa phương tương đối hẻo lánh, hiển nhiên là không hy vọng nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng không hy vọng nàng tiếp cận nơi trọng địa ở Thái tử phủ. Linh Thứu hiểu rõ vẫn theo sát phía sau, kiếp trước, trong phủ này nàng nơi nào chưa từng đi? Bởi vậy chỉ cần  nhìn một chút, nàng liền biết chổ này là chổ nào rồi.

Quay đầu ngẫm lại khi đó Mộ Hàn thật sự rất sủng nàng, chính là thư phòng của hắn, nàng muốn đi, hắn cũng không bao giờ ngăn trở, nói khác hơn, chỉ cần nàng muốn làm, hắn đều sẽ không ngăn nàng.

Mãi đến khi xuyên qua một cánh cửa cũ, đi tới bên trong vườn hoa phía trước có một gian nhà nhỏ, Thiệu Ngôn lúc này mới ngừng lại, nhìn Linh Thứu nhàn nhạt nói: "Bắc Ảnh Tiểu thư sau này sẽ ở nơi này, không có chuyện gì không nên tùy tiện đi lại, Thái tử không thích có người quấy rối."

Sau đó chỉ chỉ gian nhà nhỏ, thuận tiện chỉ vào phòng: "Nha hoàn của tiểu thư, đợi lát nữa ta sẽ để người dẫn các nàng đi vào, liền ở bên cạnh tiểu thư."

Mai Uyển, tên như ý nghĩa, lấy mai làm chủ. Bây giờ đã là giữa hè, hoa mai không giống như ngày đông diễm lệ, lẻ loi hạ xuống nhiều nơi trên mặt đất. Này cùng với kiếp trước nàng vừa vào thái tử phủ đều giống nhau như đúc, có thể thấy được cho dù nàng thay đổi làm việc một chút, có một số việc cũng vẫn là nhất định, Linh Thứu gật đầu cười: "Được, ta biết rồi."

"Có nhu cầu gì thì sai người đến thông báo là được, nhớ kỹ, không nên quấy rầy Thái tử điện hạ." Thiệu Ngôn không yên tâm nói lại một lần nữa, lần này trong giọng nói mang theo một chút ý vị cảnh cáo.

"Ừm, ta biết." Linh Thứu như trước gật đầu, sau đó hướng về gian nhà đi đến.

Thiệu Ngôn nhìn bóng người của Bắc Ảnh Linh Thứu, vào lúc này thật sự có chút xem không hiểu nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng liền vẫn mang theo nụ cười nhạt, lời nói mặc dù ít ỏi, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất là thư thái, dù không có bái đường, không có ai cung kính tôn trọng nàng, còn đem nàng sắp xếp vào ở chổ thật xa như thế, nàng đều chỉ mỉm cười, nhìn qua chẳng có bất kỳ điều bất mãn nào, nếu như không phải nàng thật sự không quan tâm những thứ này, như vậy chỉ sợ là nàng ta ẩn giấu quá sâu.

Đương nhiên, Thiệu Ngôn càng muốn tin tưởng vào loại thứ hai hơn, dưới cái nhìn của hắn, không có một nữ nhân nào không thích hư vinh, hơn nữa một phế vật không có đấu khí lại bị nhị hoàng tử lợi dụng, chắc hẳn là nàng ta có bản lãnh đặc biệt gì đó, có thể chính là bản lĩnh ngụy trang nó có thể mê hoặc kẻ địch.

Linh Thứu mặc kệ Thiệu Ngôn nghĩ như thế nào, tự mình quan sát gian nhà này, nàng nhẹ nhàng xoa xoa mỗi vật dụng trong phòng, trong lúc lơ đãng, khóe mắt có chút ướt át, Mộ Hàn...

Ngày thứ hai vốn nên là Linh Thứu lấy thân phận Thái tử phi cùng Lãnh Mộ Hàn cùng nhau tiến cung tạ ơn, nhưng đợi mãi cho đến buổi tối cũng không có người của Lãnh Mộ Hàn đến mời Linh Thứu, Linh Thứa nghe nha hoàn nghĩ một đằng nói một nẻo vì nàng mà bất bình..., ý vị lại cười trên sự đau khổ của người khác. Nghe xong nàng chỉ nói là chính mình không thoải mái, để cho bọn họ lui ra ngoài, tựa hồ lại khôi phục phế vật nhu nhược trước kia.

Sau ngày đó, tất cả mọi người trong phủ lại như quên Thái Tử đã đại hôn, tất cả mọi người cũng làm việc như trước, Mai uyển cũng bình tĩnh đến lạ kỳ.

Trong sân chỉ có Linh Thứu với một nha hoàn theo nàng gả tới, ngoài ra còn có hai nha hoàn làm việc vặt mà Thiệu Ngôn sắp xếp cho nàng sử dụng.

Mà Linh Thứ từ khi vào phòng liền không đi ra, cơm cũng chỉ là để nha hoàn đặt ở cửa, nàng đói bụng sẽ đi ra đem vào, liền bảo bọn họ không cần quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ngoài ra đúng là không có bất kỳ làm khó dễ hay phát cáu gì cả. Để cho hai nha hoàn vốn bất mãn đều dần dần mà tiêu tán oán khí, trái lại đối cới vị phế vật Thái tử phi này có một chút hiếu kỳ.

đón xem tại trang https://nhuvancac.wordpress.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net