Chương 85-86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Mẫu hậu muốn ôm tôn tử.

Bạch Khải Hồng Anh vừa định nói quên đi, Linh Thứu liền đứng lên  trước, ngồi xổm ở trước mặt cung nữ, nhìn nàng ta kinh hoảng, chắc lưỡi, kỹ năng diễn xuất thật xuất sắc nha.

"Ha? Rớt đồ? Làm rơi cái gì?" Linh Thứu ôn hòa hỏi, ôn hòa cùng ôn nhu là hai loại ngữ khí hoàn toàn khác nhau, ánh mắt của Linh Thứu làm cho cung nữ này cảm giác lo sợ từ lòng bàn chân đến trên người.

"Nô, nô tỳ làm mất túi hương." Cung nữ kia căng thẳng trả lời.

Linh Thứu gật gật đầu. "Vì một túi hương mà mạo hiểm, túi hương kia nhất định rất trọng yếu đi."

"Đó là vật mẫu thân trước khi mất cho nô tỳ." Cung nữ cúi đầu thấp đến mức muốn dán vào ngực.

"Uh, cầm cho ta nhìn một chút." Linh Thứu đưa tay ra, mệnh lệnh không cần nói cũng biết.

Bạch Khải Hồng Anh thấy Linh Thứu hỏi như vậy, liền nhìn ra hoài nghi.

Trước nói chuyện với Linh Thứu, nàng ta là một nữ tử dị thường có thể nhẫn nại, mà hiện tại lại làm khó một cung nữ, chỉ có thể nói, cung nữ này thật sự có vấn đề, hơn nữ bị nàng ta phát hiện.

Nếu như vậy, mình liền nhìn nàng ta làm sao có thể cho cung nữ kia nhận tội, chỉ là nếu như cung nữ kia thật nếu sự có vấn đề, Bạch Khải Hồng Anh ánh mắt lạnh lẽo,... thì có lẽ năm đó được cung nữ này cứu là có tính toán kỹ, còn mai phục bên người mình nhiều năm như vậy.

Cung nữ âm thầm cắn răng, không nghĩ tới nữ nhân trước mắt khó chơi như vậy, từ trên người cởi xuống túi thơm đặt vào lòng bàn tay Linh Thứu.

Linh Thứu cầm túi hương như vô ý nói một câu: "Yêu, tốc độ rất nhanh, nhặt được túi hương rồi, còn buộc xong nữa, ở nơi đó một lúc rồi đúng không, cũng nghe được không ít rồi chứ?"

Linh Thứu liền giống như là muốn giết người diệt khẩu, cung nữ trong lòng cả kinh: "Nô tỳ cái gì cũng không nghe, nô tỳ đến gần không có bao lâu."

"Đồ trọng yếu như vậy, làm sao không cố gắng cất giữ, còn mang ở trên người?" Linh Thứu nhìn túi thơm một chút, đối thoại giống như việc nhà vậy, chỉ là trong tay hơi dùng sức, túi hương kia lập tức hóa thành bột phấn.

Cung nữ kia vốn bị ngữ khí khó lường của Linh Thứu làm cho kinh hồn bạt vía, thần kinh cũng đều căng thẳng, chỉ lo chính mình trả lời sai, lại nhìn tới túi hương bị bóp nát, cho rằng Linh Thứu muốn giết nàng, ở một bên khóc xin tha.

Linh Thứu cười, đứng lên, mặt nhưng hơi có ý lạnh. "Xem ra túi hương này đối với ngươi cũng không trọng yếu như vậy, không phải vì nó liền chết cũng không sợ sao? Bây giờ bị bản phi phá hủy, ngươi nói thế nào cũng nên phẫn nộ một chút, làm sao cầu xin bản phi sợ bản phi giết ngươi sao?"

Cung nữ nhất thời bị lời nói của Linh Thứu đều không phản bác được, cắn răng cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ thâm độc.

Linh Thứu đứng lên nhẹ nhàng nói ra. "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được vừa nãy ngươi là bị ai đẩy ra sao?"

Dứt lời, cung nữ đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng Linh Thứu vừa nói như thế, thật giống là xác thực như vậy, nói cách khác nàng ta đã sớm biết nàng nghe trộm rồi!

Bạch Khải Hồng Anh cũng thật là kinh ngạc, nơi này còn có người của nàng ta? Nhưng mà chính mình không có cảm giác được hơi thở đối phương, chính là thủ vệ của nàng cũng không có phát hiện.

"Còn không thừa nhận sao?" Linh Thứu lạnh lùng nhìn nàng.

Cung nữ cuối đầu dường như muốn nhận tội, nhưng sau một khắc đột nhiên ngẩng đầu hướng hai người Linh Thứu quăng bột phấn, Linh Thứu nhanh chóng nín thở, đồng thời che miệng mũi Bạch Khải Hồng Anh.

Tiểu Kim Xà cũng trong nháy mắt nhận được mệnh lệnh của Linh Thứu, vèo một cái vọt ra ngoài, chờ hộ vệ phát hiện trong đình dị dạng, khói phấn đã tản đi, cung nữ kia thân đã trúng kịch độc, mà Tiểu Kim Xà thoáng cái liền trở về trên cổ Linh Thứu.

Bạch Khải Hồng Anh nhìn thấy kim xà ngẩn ra, không nghĩ tới Hàn nhi đưa nó cho nàng ta, trong ánh mắt liền hiện lên sự hiểu rõ, nhớ tới vừa nãy nàng ta che chở chính mình, nữ oa này nếu thật lòng đãi Mộ Hàn, lại có chút thủ đoạn, cái kia ngược lại cũng không sai.

Kịch độc trong người cung nữ kia đã bắt đầu phát tác, nhưng nàng vẫn tàn bạo mà trừng mắt nhìn Linh Thứu: "Không nghĩ tới một phế vật ẩn giấu sâu như vậy!"

Bạch Khải Hồng Anh liếc mắt nhìn cung nữ kia, lúc này mới tiến lên lạnh lùng nói. "Bổn cung thu nhận giúp đỡ ngươi, không nghĩ tới lại nuôi một con sói bên người, nói, ngươi là người của ai, nhiều năm ở bên người Bổn cung có mục đích gì?"

Cung nữ không đáp, trái lại nhìn hai người cười lạnh một tiếng, liền đoạn khí.

Linh Thứu sờ sờ cổ Tiểu Kim Xà. "Nàng ta là tự sát."

Bạch Khải Hồng Anh gật đầu, để mọi người đem thi thể xử lý. "Bất quá cứ như vậy, liền không biết người sau lưng là ai."

Linh Thứu nhìn quỷ hồn đi ra từ trong thân thể của cung nữ kia, đọc thầm khống quỷ thuật, liền đưa nó thu vào không gian, đồng thời để Băng chăm nom, lúc này mới quay đầu hướng Bạch Khải Hồng Anh cười. "Nếu tin con, con có thể tra được người sau lưng nàng."

Bạch Khải Hồng Anh nở nụ cười. "Ta đồng ý tin."

...

Khi Lãnh Mộ Hàn nhận được tin tức nói Linh Thứu bị mẫu hậu hắn mời vào cung thì trong lòng vô cùng lo lắng, nhanh chóng chạy tới ngự hoa viên, lại thấy bọn hộ vệ đều trông coi bên ngoài, tâm đều nguội một nữa.

Mà khi hắn đi vào bên trong, lại là sững sờ, chỉ thấy trong đình, hai người chính là đang trò chuyện thật vui...

Nhìn thấy Lãnh Mộ Hàn đến rồi, Bạch Khải Hồng Anh cầm khăn tay vẫy vẫy. "Hàn Nhi đến rồi."

Linh Thứu nghe vậy nghiêng đầu nhìn lại, quả thật là Mộ Hàn, cười nói đứng lên. "Mộ Hàn."

Lãnh Mộ Hàn hoàn hồn đi tới, bất ngờ bên trong còn có chút sợ hãi không thôi, hai tay đặt ở trên vai Linh Thứu. "Linh Nhi, nàng không sao chứ?"

Lãnh Mộ Hàn giữa hai lông mày còn mang theo lo lắng, Bạch Khải Hồng Anh nơi nào không hiểu rõ con trai mình đang lo lắng hì, bà vốn cũng muốn làm khó dễ nha đầu này, bất quá hiện tại chính mình không muốn, người con dâu này nàng thật là hài lòng.

Liếc mắt nhìn Lãnh Mộ Hàn, Bạch Khải Hồng Anh giả vờ không cao hứng. "Làm sao, còn sợ mẫu hậu ăn Thái tử phi của con hay sao?"

Lãnh Mộ Hàn sững sốt, quay đầu lại. "Mẫu hậu đa nghi rồi, nhi thần chỉ là trở lại chưa thấy Linh Nhi có chút bận tâm."

Bất quá Lãnh Mộ Hàn không có nói đúng lắm, hắn còn thật sự có chút không rõ, mẫu hậu lúc nào lại hiền lành, dễ dàng thân cận như vậy, hắn vừa nãy hình như thấy hai người vừa nói vừa cười.

"Hừ, ta xem trong mắt con chỉ có Thái tử phi của con thôi, nơi nào còn có mẫu hậu là ta đây?" Bạch Khải Hồng Anh trêu chọc nói.

Lãnh Mộ Hàn sắc mặt nhất 囧, này không phải mẫu hậu ở trong lòng hắn càng mạnh hơn một chút sao.

Ngồi trò chuyện với mẫu hậu một chút, Lãnh Mộ Hàn mới mang theo Linh Thứu xin cáo lui, Bạch Khải Hồng Anh tất nhiên là đáp ứng, chỉ là khi Lãnh Mộ Hàn chuẩn bị đi, còn không quên thốt lên một câu: "Aizz, người già rồi, đều nghĩ muốn ôm tôn tử, nhi tử có tức phụ, nhưng nương chỉ có một người, một người ở giữa hậu cung khó chịu hoảng a."

Bạch Khải Hồng Anh cảm thán, Lãnh Mộ Hàn có thâm ý khác nhìn Linh Thứu một chút.

Linh Thứu thấy Lãnh Mộ Hàn nhìn sang, mặt thoáng đỏ lên, mãi đến tận ra cung bước lên xe ngựa, mặt đều vẫn là nóng a...

"Đúng rồi, mẫu hậu tìm nàng là vì chuyện gì?" Lãnh Mộ Hàn vẫn là đem việc nghi ngờ trong lòng hỏi ra, tuy rằng hắn vừa nãy cảm giác mẫu hậu rất yêu thích Linh Nhi, nhưng như thế mới càng kỳ quái hơn.

Tính cách của Mẫu hậu hắn, hắn quá rõ, sẽ không vì để cho hắn khổ sở và bị làm khó dễ, mẫu hậu sẽ không hạ độc mãn tính gì đó cho Linh Nhi chứ? "Trở về ta tìm ngự y đếm xem nàng một chút?"

Linh Thứu biết Lãnh Mộ Hàn suy nghĩ, trong lòng ấm áp, cười lắc lắc đầu, nắm chặt tay Lãnh Mộ Hàn. "Yên tâm, mẫu hậu không nghĩ muốn hại ta, bà đối với ta rất tốt."

"Nhưng mà." Lãnh Mộ Hàn vẫn còn có chút không quá yên tâm, bất quá nghĩ đến câu nói sau cùng của mẫu hậu, nếu mẫu hậu muốn hại Linh Nhi, làm sao lại nói như vậy.

Dù sao hài tử của Linh Nhi cũng là tôn tử của mẫu hậu, trừ khi mẫu hậu thật sự tiếp nhận Linh Nhi, bằng không kiên quyết sẽ không nói như vậy.

"A, ta đột nhiên có chút ngạc nhiên nàng làm sao lấy được tâm của mẫu hậu." Lãnh Mộ Hàn ôm lấy Linh Thứu, ở bên tai Linh Thứu nhẹ giọng nói.

Linh Thứu cổ dương hơi co lại, nở nụ cười thần bí. "Bởi vì ta nói ra một câu."

"Nói cái gì?" Lãnh Mộ Hàn hơi rời ra một chút, nhìn Linh Thứu.

"Ta nói. . ." Linh Thứu đối hắn ngoắc ngoắc tay, Lãnh Mộ Hàn đem lỗ tai đưa tới. "Ta không nói cho chàng!"

Lãnh Mộ Hàn vẫn sửng sốt hai giây, mới phản ứng được Linh Thứu đang đùa giỡn hắn.

Tiểu nữ nhân này dám đùa giỡn hắn, Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu cười bí hiểm. "Linh Nhi bản lĩnh tăng a."

Rõ ràng lời nói rất ôn nhu, Linh Thứu lại biết nàng thảm rồi, ai có thể nói cho nàng biết Lãnh Mộ Hàn nguyên bản luôn khắp nơi bao dung nàng đi nơi nào rồi, hiện nay trước mặt rõ ràng chính là một con sói, vẫn là sắc lang!

"Linh Nhi, mẫu hậu muốn ôm tôn tử!" Lãnh Mộ Hàn lại nói tiếp.

"Này, Mộ, Mộ Hàn, nha, chàng chàng làm gì. . . Nơi này là xe ngựa! . . ."

... ...

Đêm khuya, Linh Thứu liếc nhìn bên cạnh Lãnh Mộ Hàn đang ngủ, tính toán thời gian Thiệu Lỗi bên kia hẳn là đã sớm hoàn thành, nàng vẫn là nhanh đi một chút, miễn cho chậm trễ lại sinh ra biến cố gì nữa.

Mà Linh Thứu mới vừa đứng dậy, Lãnh Mộ Hàn mi mắt liền run nhẹ lên, mãi đến tận Linh Thứu lặng yên đóng cửa lại đi ra ngoài, Lãnh Mộ Hàn mới mở mắt ra, bất quá hắn cũng chỉ là liếc mắt nhìn phía cửa, liền nhắm mắt lại.

Hắn muốn tin tưởng nàng.

Linh Thứu đi tới Thiên Sát, Thiệu Lỗi chính là đang trông coi Ly Yên Minh, môn chủ của Thiên Sát.

"Ngươi đến rồi." Thiệu Lỗi nhìn thấy Linh Thứu, rốt cục có cảm giác như trút được gánh nặng, Ly Yên Minh này không phải mạnh bình thường, tuy rằng cuối cùng vẫn giống như với Túc Cửu Diệu lần trước, không hiểu ra sao hắn ra tay vẫn như thế, nhưng cái cảm giác ngột ngạt của cao cấp áp cấp thấp kia vẫn là tồn tại.

Ly Yên Minh nhắm mắt lại chữa thương, ngoài miệng vẫn mở miệng nói. "Ngươi chính là người muốn Thiên Sát của ta."

Linh Thứu đánh giá hắn một phen, lạnh nha, không giống với Băng và Hỏa, vẻ lạnh lùng hắn có chứa một loại âm trầm, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm.

"Ngươi là muốn chết, vẫn là cùng ta khế ước?" Linh Thứu nhàn nhạt nói.

Ly Yên Minh mở mắt ra. "Khế ước?" Nữ tử này thật cuồng vọng, thủ hạ còn vô cùng quỷ dị, a, thật thú vị: "Nếu như ta hai cái đều không chọn?"

"Ah." Linh Thứu thật lòng suy nghĩ một chút. "Nếu không ta sẽ làm cho ngươi bị vây khốn trong không gian."

"Ha ha! Quả thực ngông cuồng! Ta thích!" Ly Yên Minh cười nói, sau đó đứng lên, hắn đã sớm khôi phục, chỉ vì chờ người giật dây đến mà thôi!

Linh Thứu trợn tròn mắt, nàng thích chính là Mộ Hàn, cũng chỉ cần Mộ Hàn thích thôi, mới không cần người khác thích đâu.

"Không bằng, ngươi lưu lại bị ta vây khốn đi." Ly Yên Minh mù mịt nở nụ cười, đấu khí màu xanh lam liền tấn công tới Linh Thứu.

Linh Thứu vội lắc mình xoay người một cái, thật mạnh a, không hổ là đấu khí cao cấp màu xanh lam, nếu Mộ Hàn được sự giúp đỡ của người này, như vậy tất có thể nhiều thêm một phần phần thắng.

—-O—-
Chương 86: Gọi Sư tổ.

Còn không chờ Linh Thứu đứng vững, Ly Yên Minh liền tung người tấn công lần nữa, Linh Thứu đấu khí màu đỏ ầm ầm phát ra, hai cỗ đấu khí cùng đối chọi nhau, hai đấu khí màu xanh đỏ va chạm trong nháy mắt, ánh sáng phóng ra.

Còn chưa kịp tiến lên hỗ trợ Thiệu Lỗi ở một bên nhìn trợn mắt ngoác mồm, thế giới này thật huyền huyễn? Tại sao sơ cấp có thể cùng cao cấp đối chọi ngang nhau thế chứ?

Linh Thứu không dám thả lỏng chút nào, không ngừng thôi thúc đấu khí cùng đối phương chống lại, trận này cũng lần thứ nhất cảm giác được áp lực từ khi nàng có đấu khí tới nay, dù sao lúc trước đối chiến trung cấp Bắc Ảnh Tinh Nguyệt với Bắc Ảnh Tĩnh Nhu, nàng có thể thắng ung dung đến mức quỷ dị.

Đối thủ như vậy làm cho nàng có một loại muốn chiến đấu, trong mắt mang theo ánh sáng bốc cháy hưng phấn.

Ly Yên Minh khó nén sự kinh ngạc, đấu khí sơ cấp màu đỏ làm sao có khả năng có năng lượng lớn như vậy?

Mặc dù Ly Yên Minh đối với Linh Thứu có một chút hứng thứ, nhưng ở trong từ điển của hắn, xưa nay đều không có nam nữ, chỉ có mạnh yếu, vì lẽ đó hắn cũng sẽ không bởi vì nàng là nữ tử liền nhường nàng.

Đấu khí lực lượng tương đương, đối lập cũng không lớn bao nhiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau cùng thu hồi đấu khí, lại đồng thời lần thứ hai dùng đấu khí công kích, liên tiếp mấy chiêu hai người đều không chiếm được thượng phong.

Linh Thứu công kích sau đó tránh thoát được một đạo đấu khí của hắn, lại đột nhiên nhìn thấy một đạo ám lôi bỗng dưng kéo tới, thời khắc miễn cưỡng tránh thoát vẫn bị đánh trúng một phần đuôi tóc.

Sắc mặt tối sầm lại, đại nam nhân lại chơi âm hiểm, linh lực liền đã vận dụng, bất quá đối chiến thời gian chính là không có gì mà lễ nhượng, người thắng làm vua, từ xưa đến nay đều là đạo lý này.

Thiệu Lỗi ở một bên nhìn ra cũng kinh hãi không thôi, giống như người đang đối chiến không phải Linh Thứu mà là hắn vậy, Ly Yên Minh đột nhiên bộc phát linh lực càng lớn.

Linh Thứu lại không lo lắng, trái lại đột nhiên quỷ dị nở nụ cười, Ly Yên Minh chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng lóe qua sau đó bỗng sinh ra một tia chớp, hầu như đồng thời lại có một ánh sáng chuyển hóa thành một con rồng lửa ở một bên bắt đầu tấn công hắn.

Ly Yên Minh nhìn đến kinh ngạc, vội vã lui về phía sau, còn không chờ hắn đứng vững Linh Thứu lại rút ra vài tấm bùa chú, liền như vậy càng rút càng nhiều.

Nàng vẽ đến mấy trăm tấm, từ mới bắt đầu là Lôi và Hỏa, đến cùng là Phong Hỏa Lôi Thủy Mộc Kim Thổ đều tập hợp đủ. Ly Yên Minh vội vàng né tránh nhưng số lần công kích nhiều như thế cũng tránh không kịp, bị thương khắp nơi, ngay cả cơ hội phản kích đều không có, trong lòng chấn động không thôi.

Linh Thứu vừa mới bắt đầu còn chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu, bất quá nhìn Ly Yên Minh sắp không chịu nổi nữa, cảm giác giống như nàng bắt nạt hắn vậy, thẳng thắng rút ra lá bùa ràng buộc cuối cùng, sau đó rơi xuống, đi tới trước mặt Thiệu Lỗi.

"Này, phát ngốc cái gì!" Linh Thứu dùng tay quơ quơ trước mặt Thiệu Lỗi.

Thiệu Lỗi máy móc nhìn về phía Linh Thứu. "Ngươi, ngươi, ngươi, mười loại nguyên tố ngươi đã có tám loại?!" Đây là quái vật gì a!

Linh Thứu chân mày cau lại nhưng cũng không tính giải thích, người bình thường nắm giữ nguyên tố là lấy thân thể làm lọ chứa, chứa đựng cùng phát động đều là lấy tự thân làm môi giới.

Mà nàng là không cần lọ chứa, phát động công kích thì lấy bùa chú làm môi giới đem nguyên tố trong không khí cấp tốc tập hợp lại, Quỷ lão đầu nói, chỉ cần không phải ở hư vô, thì bùa chú sẽ không bị hạn chế.

Vài đạo ràng buộc cùng nhau phát ra, Ly Yên Minh chính là có bản lĩnh lớn bằng trời cũng chạy trốn không được, từ giữa không trung té xuống.

"Ngươi quả thật có chút bản lĩnh." Ly Yên Minh không nổi giận, ngược lại rất là tán thưởng, ngoại trừ sư phụ của hắn, hắn rất ít kính nể ai, bất quá cho dù là kính nể, kiêu căng tự mãn như hắn cũng sẽ không để cho chính mình chịu thua.

Thân thể bị ràng buộc làm sao thoát? Ly Yên Minh tinh thần lực lượng lập tức quét ngang mà ra.

Linh Thứu cảm giác trong đầu đột nhiên như bị đâm nhói đau đớn, lực lượng tinh thần sao! Thời gian học bùa chú, Quỷ lão đầu ban đầu dạy nàng chính là lực lượng tinh thần, bởi vì hạt nhân của bùa chú chính là lực lượng tinh thần, không nghĩ tới hắn ta cũng biết.

Linh Thứu cũng giống hắn như vậy nháy mắt liền bắt đầu lấy lực lượng tinh thần phản kích, Thiệu Lỗi lại là không địch lại, trong đầu đau đớn nhưng hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết làm sao chống đỡ, ôm đầu đau đến cơ hồ quỳ xuống.

Linh Thứu sắc mặt lạnh lẽo, nảy sinh sát ý, nàng vốn định còn muốn thu dùng hắn, nhưng người của nàng há lại để người khác có thể bắt nạt, liền trực tiếp gia tăng mạnh mẽ công kích, làm chi Ly Yên Minh không cách nào tách ra một luồng lực lượng tinh thần đối phó Thiệu Lỗi.

Thiệu Lỗi cảm giác đau đớn nhẹ đi, Ly Yên Minh lại là bị tinh thần lực lượng của Linh Thứu như bài sơn đảo hải, hầu như không kịp kinh ngạc, trong đầu nhói đau mà thốt lên.

"Không cần nỗ lực thử thách sự nhẫn nại của ta." Linh Thứu nhàn nhạt nói, dường như một chút đều không nhìn thấy Ly Yên Minh đã đau đến ôm đầu gầm rú.

Thiệu Lỗi đã trải qua đau đớn đó, nhìn dáng vẻ Ly Yên Minh cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là rõ ràng Ly Yên Minh so với hắn đau hơn rất nhiều, mà Linh Thứu làm như thế để hắn có chút cảm động, tuy rằng ngoài miệng không hề nói gì, nhưng trong lòng hắn đã khẳng định nàng.

Ngay tại thời điểm Linh Thứu chuẩn bị một lần diệt Ly Yên Minh thì

"Oa! ! ! !" Chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng. . . Gầm rú? . . .

Linh Thứu ngẩng đầu, chỉ thấy một lão nhân tiên phong đạo cốt từ trên nóc nhà hạ xuống, Linh Thứu với Thiệu Lỗi phản ứng đầu tiên chính là người đến giúp đỡ Ly Yên Minh, chính là Ly Yên Minh nhìn thấy lão nhân cũng rất là kích động.

"Sư. . ."

"Sư phụ!"

Mọi người đều là sững sờ, Ly Yên Minh chữ 'phụ' còn chưa nói hết, lão nhân kia liền chạy đến trước mặt Linh Thứu hô to sư phụ. . .

Linh Thứu nhìn Ly Yên Minh lại nhìn lão nhân, nháy mắt một cái, có chút không biết chuyện gì, chỉ chỉ Ly Yên Minh nằm trên đất. "Hắn gọi ngươi đấy."

Lão nhân liền quay đầu, đối với Ly Yên Minh không nhịn được khoát tay áo một cái. "Tiếp tục nằm ở nơi đó không nên nháo! Không thấy ta đang bề bộn sao!"

Nhưng sau một khắc đó, lão nhân lại hết sức lấy lòng nhìn Linh Thứu cười nói. "Sư phụ a. . ."

Linh Thứu đưa tay lên. "Trực tiếp đánh đi, trời đều sắp sáng, ta còn muốn chạy trở về ngủ đây." Vạn nhất Mộ Hàn tỉnh không thấy nàng làm sao bây giờ?

Linh Thứu nghĩ lão là đến giúp Ly Yên Minh, chỉ là không có nghĩ đến người như vậy, thủ đoạn lại vô căn cứ như vậy.

Lão nhân thấy Linh Thứu hiểu lầm, trong lòng oan ức a, hắn vốn là nhận được đồ đệ gặp nạn đến giúp đỡ, nhưng khi hắn phát hiện nàng sử dụng chính là bùa chú thì trái tim hắn rầm rú mà khiêu loạn a!

"Sư phụ, ngươi, ngươi thu ta làm đồ đệ đi!" Lão nhân mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn Linh Thứu, đây là ngàn năm khó gặp chân chính tuyệt diệt bùa chú sư a! Nếu như bỏ qua lần này, vạn nhất hắn lại không đụng tới làm sao bây giờ!

Linh Thứu hồ nghi mà nhìn lão, chính là Thiệu Lỗi cũng là một mặt co giật, Ly Yên Minh càng là không hiểu rõ, sư phụ của hắn không phải tới cứu hắn sao? Tại sao muốn bái người nữ nhân kia làm sư phụ a! Coi như người nữ nhân kia không đơn giản, nhưng dựa vào tu vi của sư phụ hắn, đối phó nàng tuyệt đối dễ như ăn cháo!

"Không cần loạn bấu víu quan hệ." Linh Thứu khẽ cau mày: "Hắn, ngươi đến cùng có cứu hay không?"

Lão nhân liếc mắt nhìn Ly Yên Minh đang nằm trên đất, do dự chút lại rất là nghiêm túc. "Đồ nhi a, ngươi yên tâm đi thôi, vì sư phụ bái sư thành công, ngươi coi như tận hiếu đi!"

Thở dài, lần thứ hai nhìn về phía Linh Thứu lại là hai mắt sáng mở. "Sư phụ, đồ nhi xử lý như vậy, người hài lòng không?"

Linh Thứu chỉ cảm giác mình ở giữa cơn lốc ngỗn ngang bốn bề. "Thiệu Lỗi, đem hắn giải quyết chúng ta hồi phủ."

"Không, ngươi không thể đi! Ngươi không thu ta làm đồ đệ ta liền không cho ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net