Chương 97-98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97: Nội đấu

Nam tử không dám lộn xộn, chỉ là đầu óc không ngừng chuyển động, đây rốt cuộc là người hay là quỷ? Nếu đúng là quỷ, hắn giết người vô số, trước đây sao không đụng tới? Nhưng nếu không phải quỷ, vì sao hắn thật sự cảm giác âm u thế này, vì sao hắn không thể động đậy...

"Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta!" Âm thanh u oán thê thảm lại vang lên, mà giờ khắc này đôi tay lạnh lẽo của Vương Mai Mai cũng đưa tới cổ của nam tử.

Nam tử cưỡng chế tâm thần, trấn định nói. "Ngươi đến cùng là ai! Đừng tưởng rằng như vậy là có thể từ trong miệng ta nói ra điều gì!"

Vương Mai Mai nơi nào sẽ quản hắn nói cái gì, nàng chỉ biết hắn giết nàng, nàng hận, nàng oán, nàng muốn hắn đền mạng.

Vương Mai Mai càng ngày càng kích động, mặt của nàng đang trắng xám trở nên thanh hắc, hai dòng lệ máu đen đọng trên gương mặt, con mắt đen tối đầy hắc khí, rầm một tiếng, nam tử đau đến kêu lên. Máu tươi tung tóe, chỉ thấy Vương Mai Mai từ trên cổ hắn xé ra một khối da xuống.

Nam tử vô cùng sợ hãi, buồn nôn nhìn từng miếng từng miếng thịt đang bị nàng ta nhai còn đang rỉ máu, Vương Mai Mai vừa ăn còn ở một bên cười quỷ dị, bên mép miệng đều là máu.

Vương Mai Mai ăn xong lại muốn ăn thêm lần nữa, mà lần này, nam tử là thật sự tin tưởng trước mắt không phải là người. "Không! Không cần ăn ta! Không cần ăn ta!"

Đối với nam tử khẩn cầu, Vương Mai Mai căn bản thờ ơ không động lòng, nam tử cuống lên, nhắm hai mắt vội vàng hô: "Người ngươi muốn tìm là tiểu thư của ta! Không nên tìm ta! Là nàng! Là nàng sai ta giết ngươi."

"Tiểu thư ngươi là ai?"

"Tôn Lệ Bình! Là Tôn Lệ Bình muốn ta giết ngươi!" Nam tử tinh thần đang vô cùng căng thẳng, vừa nghe hỏi tới liền nhanh chóng trả lời, chỉ lo trả lời không nhanh liền sẽ chọc quỷ hồn Vương Mai Mai mất hứng đem hắn xé ra ăn.

Nhưng vừa mới trả lời xong, toàn bộ chính sảnh toàn bộ bừng sáng, nam tử khó chịu liền nhắm lại hai mắt, không đúng, vừa nãy, vừa nãy âm thanh kia không giống quỷ a?

Nam tử đột nhiên mở mắt, ánh sáng để hắn có chút không quá thích ứng, nhìn thấy Thái tử trước mắt, còn có từ lâu đứng đầy người ở chính sảnh, nam tử ngẩn ra, há miệng, lại sờ sờ cái cổ của mình vẫn còn hoàn hảo, không chỉ là bị sợ, vẫn là biết đã bị bại lộ, lập tức co quắp ngồi trên mặt đất...

Vào lúc này, mọi người cũng là rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến vừa nãy hơn nửa đêm Thái tử sai người truyền lời làm cho các nàng đến chính sảnh, nói là người giật dây bắt được, mà các nàng vừa đến, rất xa liền nhìn thấy trong chính sảnh một người nữ tử có vẻ như Vương Mai Mai đứng ở trước mặt nam tử, sau đó nam tử liền hoảng sợ nhận tội.

Nói vậy là Thái tử điện hạ sai người giả quỷ dọa hắn nha, hắn một lòng đều không chịu khai sao, không hổ là Thái tử, quá thông minh! Lập tức, những nữ nhân này đối với Lãnh Mộ Hàn càng thêm ngưỡng mộ.

Chỉ là các nàng không biết, nữ tử kia không phải là người giả quỷ, mà thật sự là quỷ, bất quá Vương Mai Mai quỷ hồn mới trung cấp, còn không cách nào chạm tới người, vì lẽ đó chỉ có thể ở trong ảo cảnh công kích thần kinh đối phương, nam tử cảm giác bị nàng ăn thịt bất quá là ảo giác mà thôi.

Mọi người quay đầu nhìn Tôn Lệ Bình, nàng ta cũng không nói lời nào, điệu thấp như những nữ tử bề ngoài ôn hoà khác? Có chút không thể tin tưởng, nhưng ngẫm lại cảm thấy khả năng đúng là nàng, họa hổ họa bì nan họa cốt*, tự động dời bước, duy trì khoảng cách cùng nàng ta.

*có nghĩa là : vẽ cọp thì vẽ được bộ da chứ khó mà vẽ được bộ xương.

Tôn Lệ Bình nghe được nam tử đột nhiên cung khai ra bản thân có chút kinh ngạc, nhưng nàng ngụy trang rất nhanh, Linh Thứu đồng thời nhìn qua, nàng ta hai mắt rưng rưng, lập tức quỳ trên mặt đất.

"Thái tử điện hạ minh kiến, tiểu nữ căn bản không quen biết hắn, làm sao có khả năng sai khiến hắn giết người? Huống chi Vương tỷ tỷ cùng ta tình cảm như tỷ muội, ta làm sao có thể hại tỷ ấy? Nhất định là người này muốn thiết kế hại tiểu nữ a! Ô ô...."

Chuyện hậu viện của Thái tử phủ, vốn là Thái tử phi quản lý, Tôn Lệ Bình không cầu Linh Thứu, ngược lại cầu xin Lãnh Mộ Hàn.

Lãnh Mộ Hàn lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân diễn trò hắn từ nhỏ đã thấy quá dnhiều, ôm lấy Linh Thứu ngồi trên chủ vị: "Ái phi thấy thế nào?"

Linh Thứu ngồi ở bên người Lãnh Mộ Hàn, suy nghĩ một chút nhìn về phía Tôn Lệ Bình: "Vậy vì sao trước đó nguyên bản phi thẩm vấn hắn, hắn lại không hãm hại ngươi?"

Tôn Lệ Bình cắn răng, thầm hận Linh Thứu nhiều chuyện, giả vờ oan ức. "Thái tử phi lời này có ý gì? Tâm tư của tên vô lại kia ta làm sao sẽ hiểu đây? Thái tử phi hỏi như thế, làm cho Lệ Bình cũng không biết trả lời như thế nào?"

Linh Thứu cười gằn, ống tay áo vung lên, có ý riêng hỏi ngược lại: "Không có ý gì, chỉ là hỏi ngươi hắn ám sát là thật không có quan hệ gì với ngươi?"

"Tự nhiên không quan hệ. Một tên tặc tử, bất chấp vương pháp, đêm khuya xông vào Thái tử phủ hành hung, thực rất đáng chết, Lệ Bình tất nhiên là người theo khuôn phép, kính xin Thái tử điện hạ minh giám."

Lãnh Mộ Hàn mặt mày âm hàn, ngồi ở chủ vị, không phát ra tiếng, nhưng mà như vậy lại càng làm cho người càng kinh sợ.

Linh Thứu khẽ mỉm cười, chân thành đi đến trước mặt Tôn Lệ Bình: "Ta cảm thấy Lệ Bình muội muội nói vô cùng có lý, xem Lệ Bình muội muội thông tuệ như vậy, cũng rất được bản phi yêu thích, không biết Lệ Bình muội muội có bằng lòng hay không giúp bản phi phân ưu?"

Tôn Lệ Bình âm thầm cắn răng, không biết Bắc Ảnh Linh Thứu rốt cuộc muốn ra hoa chiêu gì, thế nhưng do thân phận hạn chế, chỉ phải cung kính hành lễ: "Nguyện vì Thái tử phi phân ưu."

"Vậy tên nam nhân này giết người là sự thật, sát hại Vương Mai Mai, tin tưởng Lệ Bình muội muội cũng như bản phi vô cùng đau đớn, tên thích khách dĩ nhiên lại có ý định vu hại muội muội, thực quá đáng trách, Lệ Bình muội muội cảm thấy, tên vô lại này nên xử trí như thế nào?"

Linh Thứu đem quyền lực xử trí phạm nhân thoải mái ném cho Tôn Lệ Bình, mà chính mình thì ưu nhã ngồi vào bên người Mộ Hàn, nụ cười đoan trang nhìn mọi người trong chính sảnh.

Nam tử sợ hãi không thôi, tuy nói hắn đời này hại vô số người, nhiều người chết ở trên tay hắn đến hắn đều chưa từng nhớ tới, thế nhưng quỷ là lần đầu tiên nhìn thấy, nghĩ đến hai tay lạnh lẽo thấm ướt kia, từng miếng thịt đầy máu vẫn còn vang vọng trong đầu hắn, âm thanh kia không ngừng dằn vặt trong thần kinh của hắn.

Hơn nữa hắn có thể xác định, thật sự tuyệt đối là quỷ không sai, hắn đích thân thể nghiệm qua, vì lẽ đó biết cảm giác hàn ý kia, tuyệt đối không phải là người hóa trang! Nam tử chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, một luồng gió âm lãnh không ngừng xuyên qua thân thể hắn, hắn lạnh đến phát run, hai tay ôm chính mình, ánh mắt tan rã, thỉnh thoảng nhìn hai bên, thỉnh thoảng lại nhìn phía sau.

Tuy rằng hắn không nghĩ ra đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn chính là biết, đó là quỷ thật sự, là Vương Mai Mai quỷ hồn!

Mãi đến tận nghe được Bắc Ảnh Linh Thứu muốn Tôn Lệ Bình xử trí hắn, tinh thần hắn âm thầm phấn chấn, không tự chủ nhìn về phía Tôn Lệ Bình, đúng, chỉ cần chủ nhân bảo đảm hắn, hắn có thể chạy khỏi nơi này, thoát khỏi vòng vây của Thái tử phủ, con quỷ kia cũng sẽ không quấn quít lấy hắn nữa!

Tôn Lệ Bình tay che dưới áo đã nắm thật chặt, nàng ta cố ý! Tuy rằng hắn chỉ chứng nàng, nhưng nàng không tốt trừng trị hắn, chí ít không thể công khai xử trí hắn, bằng không chỉ lo sự tình xảy ra không thể ngăn cản, nhưng mà ánh mắt của mọi người đều đặt trên người nàng, chờ quyết định của nàng.

Tôn Lệ Bình miễn cưỡng nở nụ cười, hành lễ với Thái tử cùng Thái tử phi: "Việc này không phải là chuyện nhỏ, Lệ Bình không dám vượt qua, kính xin Thái tử điện hạ định đoạt."

Lãnh Mộ Hàn vẫn trầm mặc không lên tiếng, lúc này nâng chung trà lên nhấp một miếng, chậm rãi nói: "Ta xem ngươi cùng Vương Mai Mai tỷ muội tình thâm, nam tử này lại tự dưng hãm hại ngươi, liền cho phép ngươi xử trí!"

Lãnh Mộ Hàn lời vừa nói xong, Tôn Lệ Bình không cách nào có thể lại chối từ, thấy nam tử căng thẳng nhìn mình, nàng nhất định một khi đã ra tay phải đưa hắn vào chổ chết, bằng không....

Nghĩ, quyết định thật nhanh, Tôn Lệ Bình đột nhiên ra tay, đấu khí màu vàng đánh về phía tâm mạch của nam tử kia.

Nam tử cả kinh, nhưng bị trói cũng không cách nào tránh né, chỉ chút nữa là phải chết, trong chớp mắt, một đạo đấu khí mạnh mẽ từ xa đánh tới, đấu khí màu vàng của Tôn Lệ Bình trong nháy mắt bị đánh tan.

Linh Thứu ngoắc ngoắc môi, đến thật đúng lúc nha, nàng còn tưởng rằng bọn họ không tới kịp, tính chuẩn bị ra tay rồi.

Mọi người bị việc đột ngột này làm cho sững sờ, quay đầu nhìn lại, là một nam tử tầm ba mươi tuổi, mà người này chính là ca ca của Vương Mai Mai, Vương Đào, mà bên cạnh hắn còn có một người thị vệ đang ngăn cản, hiển nhiên hắn là cố xông vào.

Vương Đào trầm mặt tiến lên, mạnh mẽ mà liếc nhìn nam tử đang quỳ trên mặt đất, nhưng không có vội vã hỏi, mà tiến lên chấp tay hành lễ với Lãnh Mộ Hàn: "Vi thần tham kiến Thái tử điên hạ, nghe tin muội muội ngộ hại, vi thần dưới tình thế cấp bách tự tiện xông vào Thái tử phủ. Kính xin Thái tử điện hạ thứ tội."

Lãnh Mộ Hàn nhìn thấy Vương Đào, con ngươi lóe lên, xem ra Linh Nhi đánh chính là ý đồ này, gật gật đầu. "Vương đại nhân không cần đa lễ, sự việc của muội muội khanh, nguyên bản điện cũng rất là đau lòng, bây giờ Vương đại nhân đến rồi, như vậy hung thủ liền giao cho Vương đại nhân xử trí đi?"

Vương Đào đáp lại, hắn là kẻ thô lỗ, mặc kệ nhiều như vậy, đi lên liền một đấm: "Nói, ta để ngươi được chết thống khoái! Không nói, ta để ngươi sống không bằng chết! Là ai phái ngươi hại muội muội ta."

Nam tử biết mình hôm nay là tránh không khỏi, liếc mắt nhìn Tôn Lệ Bình, a, rất tốt, mới vừa rồi còn muốn giết người diệt khẩu, hắn giúp nàng làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, chính là quỷ cũng tới tìm hắn lại không tìm người chân chính ra lệnh, mà nàng không chỉ không bảo vệ hắn còn đối với hắn hạ sát thủ!

Tôn Lệ Bình làm sao cũng không nghĩ tới ca ca của Vương Mai Mai lại đột nhiên xuất hiện, từ trước đến giờ lý trí của nàng lập tức khủng hoảng rồi, chỉ có thể nói ở trong lòng nhiều lần, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

"Là nàng! Là nàng phái ta trước tiên làm hại Đường tiểu thư, sau lại giá hoạ hãm hại Vương tiểu thư, giết người diệt khẩu cũng là nàng ra lệnh!" Quả nhiên, nam tử chỉ vào Tôn Lệ Bình, không do dự nữa trực tiếp chỉ chứng nàng.

Vương Đào nghe vậy, theo ngón tay hắn chỉ nhìn về phía Tôn Lệ Bình, trong mắt vằn vện tia máu, cắn răng tàn nhẫn mà nói rằng. "Là ngươi?"

Hắn chỉ có một muội muội, bọn họ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, chịu không ít khổ, mãi đến tận hắn có thành tựu được một chút, nhờ vả Tam hoàng tử, còn tưởng rằng từ đây có thể để muội muội của hắn trải qua những ngày thật tốt, nhưng bây giờ....

"Vương đại nhân, ngươi không nên nghe hắn nói lung tung! Không phải ta! Là hắn! Là hắn muốn hãm hại ta!" Tôn Lệ Bình bị ánh mắt của Vương Đào nhìn đến cả kinh, liên tục xua tay.

Vương Đào cười lạnh, nguyên bản hắn còn không xác định lời của nam tử kia, nhưng khi hắn nhìn thấy nàng ta, hắn tin: "Không phải ngươi?"

Nữ nhân này hắn từ đầu tiên nhìn thấy liền biết không phải người tốt lành gì, còn khuyên quá muội muội ít lui tới cùng nữ nhân này, muội muội lại nói nàng ta là tỷ muội tốt! Đều là lỗi của hắn! Quá mức dung túng muội muội, mới để cho muội ấy làm bạn cùng sói!

Ngay tại thời điểm Tôn Lệ Bình chân tay luống cuống, một tên hộ vệ từ bên ngoài vào bẩm báo: "Thái tử điện hạ, Đường đại nhân cầu kiến."

——— ngoài đối thoại ———

Sợ mọi người hỗn loạn, nói một chút, đây là gia tộc ba người nương nhờ vào hoàng tử.

Vương Mai Mai: Tam Hoàng tử, Lãnh Tiếu Tề.

Đường Uyển Phù: Nhị hoàng tử, Lãnh Trạch Phong.

Tôn Lệ Bình: Ngũ hoàng tử, Lãnh Thượng Phi.

—-O—-

Chương 98: Châm lửa

"Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi." Đường Triều được thị vệ dẫn dắt đi tới chính sảnh, hướng Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu hành lễ sau, nhìn như sốt ruột xem xung quanh, không nhìn thấy Đường Uyển Phù, ngược lại là nhìn thấy Vương Đào cùng nam tử quỳ trên đất, hơi bất ngờ, nhưng vẫn biểu hiện một bộ dáng vẻ nóng ruột hướng về Lãnh Mộ Hàn hỏi: "Thái tử điện hạ, tiểu nữ của vi thần,... nàng?"

Lãnh Mộ Hàn để chén trà trong tay xuống, tiểu nữ nhân của hắn dã tâm không nhỏ nha, một lần muốn thâu tóm nhiều như vậy, nhưng trên mặt không thay đổi, đối với thị vệ vẫy vẫy tay: "Người đến, mang Đường đại nhân đi đến chổ của Đường tiểu thư."

Đường Triều vừa đi, chính sảnh chỉ còn lại hai nhân vật chính Vương Đào với Tôn Lệ Bình.

Tôn Lệ Bình hiện tại có thể nói là cả người cũng không tốt, vốn tưởng kế hoạch thiên y vô cùng, bây giờ lại lập tức đắc tội hai phe, mà hai phe này cùng phụ thân nàng ở trong quan trường lại đối lập.

Nhìn vẻ mặt của Vương Đào muốn đưa nàng xé nát, Tôn Lệ Bình dù có tâm kế nhưng bất quá cũng là nữ tử, không khỏi sợ sệt hơi co lại.

Còn tiếp tục như vậy khẳng định là không được, Vương Đào nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, huống chi hiện tại người của Đường gia cũng tới, mà phụ thân của nàng nếu biết nàng chọc vào chuyện như vậy, cũng nhất định sẽ không để cho nàng qua dễ chịu.

Như vậy, hay là nàng liều một phen, nghĩ như vậy, Tôn Lệ Bình đột nhiên giả vờ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ về phía Linh Thứu: "A...! Ta biết rồi! Là ngươi! Là ngươi sợ chúng ta uy hiếp đến địa vị của ngươi, vì lẽ đó cố ý hãm hại chúng ta!"

Không thể không nói Tôn Lệ Bình rất thông minh, bởi vì chuyện này người được lợi lớn nhất chính là Linh Thứu, chỉ cần tội danh của Linh Thứu vừa thành lập, hiển nhiên Linh Thứu liền không bỏ ra một chút sức lực nào liền trừ bỏ được ba người cùng chính mình tranh đoạt vị trí, vì lẽ đó nếu nói là Linh Thứu thiết kế, không phải không có khả năng, đã có khả năng, như vậy sẽ có người tin.

Mà mặc kệ kết quả như thế nào đem sự tình càng làm cho hổn loạn, hay vẫn để cho Bắc Ảnh Linh Thứu chịu oan ức, cũng có thể làm cho nàng tránh được một kiếp.

Hiển nhiên, Vương Đào nghe vậy, thì có chút dao động, nhìn về phía Linh Thứu, vừa nhìn làm cho hắn tưởng tượng đến hình ảnh phế vật mà mình nghe nói có không giống nhau lắm, nàng ta cũng không bởi vì Tôn Lệ Bình nói mà tức giận trái lại mang theo một nụ cười nhạt, thật giống như nói đến là người khác.

Lãnh Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Tôn Lệ Bình, trong mắt hàn ý không cần nói cũng biết: "Uy hiếp? A, chỉ bằng ngươi? Không cần nói là ngươi, chính là bất luận nữ nhân nào đều không thể uy hiếp được địa vị của Linh Nhi ở Thái tử phủ!"

Lãnh Mộ Hàn nói lời này không chỉ để Tôn Lệ Bình tự sụp đổ, càng là đang cảnh cáo tất cả nữ tử ở đây, làm cho các nàng từ bỏ ý nghĩ không thiết thực.

Linh Thứu buồn cười, nhưng một mực cũng không tốt để bật cười. Mộ Hàn thật là không hiểu được thương hương tiết ngọc gì cả.

Tôn Lệ Bình bị Lãnh Mộ Hàn trào phúng ở trước mọi người, rất là lúng túng, khổ sở chỉ là một chút, càng nhiều là đố kị, còn không có cam lòng, Thái tử điện hạ tại sao có thể nói nàng như vậy, vẫn là vì một phế vật! Mà Lãnh Mộ Hàn càng đối với nàng xem thường, nàng càng muốn để hắn yêu nàng!

Chúng nữ nghe vậy cũng không khỏi thất lạc, cái gì bảo là các nàng không có bất cứ người nào uy hiếp được phế vật kia? Các nàng tuy rằng không dám nói rõ, nhưng không ai không muốn thay thế vị trí Thái tử phi của Bắc Ảnh Linh Thứu?

Bất quá ngẫm lại, phế vật kia là do Hoàng thượng ban cho Thái tử, mà Hoàng thượng từ trước tới giờ tối sủng ái nhất là Thái tử điện hạ. Có thể Thái tử điện hạ không muốn vi phạm lệnh của Hoàng thượng nên lúc này mới giữ gìn địa vị của phế vật kia, mới nói những lời này đây! Ân nhất định là như vậy!

Đường Triều theo thị vệ đi đến phòng của Đường Uyển phù, nhưng chưa kịp gõ cửa liền nghe đến âm thanh hốt hoảng truyền đến: "Là ai! Không được vào! Ta không phải nói là không cho phép tiến vào phòng ta sao"

"Phù nhi?" Đường Triều bởi vì bên trong phòng sắc bén thanh âm chói tai nhíu mày, đều có chút hoài nghi có phải nữ nhi hắn cố ý bồi dưỡng mười mấy năm nay: "Ta là phụ thân."

"Phụ thân?" Bên trong phòng nhất tĩnh, tiếp theo liền nghe đến nữ tử nghẹn ngào tiếng khóc.

Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Đường Triều để thị vệ dẫn hắn đến lui xuống, rồi hướng về phía cửa nói: "Phù nhi, là phụ thân, để phụ thân nhìn con, được không?"

Cửa phòng mở ra, Đường Uyển Phù dùng khăn lụa che kín gương mặt cuối đầu rơi lệ, Đường Triều cấp thiết tiến lên. "Bị thương thế nào?"

Hắn sốt sắng như vậy cũng không phải đau lòng cỡ nào, mà là muốn biết nữ nhi này đến cùng còn có bao nhiêu giá trị còn lại.

Đường Uyển Phù rơi lệ không ngừng, vừa nhìn thấy phụ thân của mình, khóc càng hung. "Phụ thân, người nhất định làm chủ cho nữ nhi a!"

...

Đường Triều mang theo nữ nhi đi tới chính sảnh, trước tiên không phải tìm Tôn Lệ Bình phiền phức, ngược lại tức giận không thôi đối với Lãnh Mộ Hàn nói: "Thái tử điện hạ, tiểu nữ ở phủ Thái tử xảy ra chuyện như vậy, kính xin Thái tử điện hạ cho vi thần một câu trả lời."

"Ồ? Đường đại nhân muốn trả lời cái gì?" Lãnh Mộ Hàn ánh mắt chìm xuống, quét Đường Triều một chút, khóe miệng cười gằn.

"Tất nhiên là có nạp tiểu nữ vi thần, tiểu nữ của vi thần đến cùng là ở phủ Thái tử xảy ra chuyện, hiện tại dung mạo bị hủy cũng là bởi vì Thái tử điện hạ." Đường Triều giống như chuyện đương nhiên trả lời.

Cái này cũng là vừa nãy hắn nhìn qua suy nghĩ sau liền quyết định, nữ nhi này coi như là bị phế bỏ rồi, như vậy nếu là phế, liền hẳn là ở trước đó có được hiệu quả lớn nhất.

Linh Thứu tựa hồ đã sớm nghĩ tới Đường Triều sẽ nói như thế, bây giờ hình thức tuy cùng kiếp trước có chút chệch đường ray, thế nhưng tính cách của Đường Triều nàng vẫn hiểu rõ, hắn làm như vậy không chỉ đơn giản là để làm khó Mộ Hàn, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Lãnh Trạch Phong coi trọng hắn. 

Tàn nhẫn, vì mục đích, ngay cả người thân cận bên cạnh nhất cũng có thể máu lạnh hy sinh.

Mà Mộ Hàn, nạp(cưới) , chính mình uất ức, còn bị cười nhạo, đầu tiên là thành hôn một phế vật, sau đó lại nạp một người xấu xí, mọi người sẽ nghĩ, người như vậy thật sự thích hợp kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Không nạp, thì sẽ nói thành bất nhân bất nghĩa, cuối cùng vẫn là sẽ liên lụy đến ngôi vị hoàng đế.

"Mộ hàn, việc của triều đình đã làm cho chàng mệt nhọc rồi, chuyện bên trong Thái tử phủ liền giao cho thiếp đến xử lý đi." Nam chủ ngoài nữ chủ bên trong, từ xưa đã như vậy, Linh Thứu một câu nói liền đem chuyện phát sinh bên trong phủ ngày gần đây quan hệ cùng Lãnh Mộ Hàn rũ sạch sẽ.

Muốn uy hiếp Mộ Hàn của nàng? A, này không phải là mục đích hôm nay của bọn họ đến đây sao.

Lãnh Mộ Hàn tựa hồ rất hưởng thụ Linh Thứu bao che, cưng chiều mà nhìn Linh Thứu, ngược lại cũng không lo lắng gì nếu như cuối cùng Linh Thứu không chịu đựng nổi, có hắn đây: "Được, chuyện bên trong Thái tử phủ phải nhờ ái phi bận tâm."

Đường Triều xem thường mà liếc nhìn Linh Thứu, tuy rằng lần trước cung yến nàng tạo được danh tiếng, nhưng phế vật vẫn chính là phế vật, không có gia tộc chỗ dựa, nàng chẳng là cái thá gì!

Vương Đào ở một bên sắc mặt không hề tốt đẹp gì, muội muội hắn bỏ mình chuyện lớn như vậy Thái Tử dĩ nhiên giao cho một phế vật xử lý!

Linh Thứu không quản bọn họ nghĩ như thế nào, nhìn Đường Triều. "Đường đại nhân, nếu như nói Đường tiểu thư là vì Thái tử điện hạ mới bị hủy dung mạo, liền muốn Thái tử điện hạ phụ trách, nạp nàng ấy, như vậy Vương tiểu thư cũng vì Đường tiểu thư mà chết nha, vậy Đường tiểu thư có hay không hẳn là phụ trách, lấy mệnh đổi đây?"

Vương Đào vốn đang không nghĩ tới, bây giờ ngẫm lại, đúng là nên như vậy, nếu như không phải bởi vì Đường Uyển Phù, muội muội của hắn cũng không trở thành hình nhân thế mạng! Nghĩ như thế, thêm vào ngày thường không ưa nhau, yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net