Chương 99-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99: Không biết nói chuyện, trời sinh xấu nhan.

Khi Linh Thứu có ý định gây xích mích, Vương Đào với Đường Triều đều cho rằng Ngũ hoàng tử Lãnh Thượng Phi bắt đầu muốn ra tay rồi, mà nguyên bản chỉ là nữ tử lục đục với nhau, lập tức thăng cấp thành âm mưu của các thế lực khắp nơi mưu quyền đoạt vị.

Nhìn hai người càng thêm kích động yêu cầu xử trí Tôn Lệ Bình. Linh Thứu lại hào phóng khéo léo cười nói. "Hai vị đại nhân, xảy ra chuyện lớn như vậy, bản phi cũng chỉ có thể điều tra rõ chân tướng, để xử trí, Tôn tiểu thư cũng không phải là người của Thái tử phủ, ta muốn giúp cho hai vị đại nhân lấy lại công đạo cũng không có quyền a."

Tôn Lệ Bình nghe nói như thế, tâm tình đang sốt sắng bổng chốc thả lỏng ra, đúng vậy! Nàng ta chỉ là một Thái tử phi mà thôi, có tư cách gì xử trí mình? Nhưng nàng chưa kịp đắc ý được lâu, Vương Đào lại làm cho nàng rơi vào căng thẳng cùng sợ sệt một lần nữa.

"Nếu Thái tử phi không cách nào xử trí, vậy vi thần cũng chỉ có thể bẩm rõ với Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng cho muội muội thần một công đạo?" Vương Đào chấp tay: "Vậy vi thần xin cáo lui."

Đường Triều cũng là không lưu lại nữa, hắn còn rmuốn đi nói cho Nhị hoàng tử. "Vi thần cũng sẽ hướng Hoàng thượng bẩm cáo, mong rằng Thái tử điện hạ với Thái tử phi làm chứng cho tiểu nữ."

Đưa đi hai người, Linh Thứu đem Tôn Lệ Bình cùng với nam tử kia đóng gói đem trả về Tôn gia, mặc dù người là bọn họ bắt, nhưng ân tình này là muốn cho người ta, dù bọn họ bắt được người trước cũng không biết nói người nào ai ra tay?

Mà khi Lãnh Trạch Phong nhìn thấy Đường Triều truyền thư đến, mặt có thể nói là âm trầm đáng sợ, nắm chặt quả đấm thể hiện tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu. Còn bên Lãnh Thượng Phi nữa! Không biết hắn ta với mẫu thân Vương Chiêu Di của hắn ta, khoảng thời gian này phát bệnh gì, khắp nơi đều cùng hắn đối nghịch, nhưng phụ hoàng lại vẫn luôn sủng hạnh Vương tiện nhân kia, khắp nơi duy hộ bọn họ! Lần này bọn họ còn ra tay trắng trợn động vào người phía dưới hắn! Quả thực không để hắn vào trong mắt!

Lãnh Trạch Phong đương nhiên không biết, Lãnh Thượng Phi với Vương Chiêu Di nhằm vào hắn cũng là công lao của Linh Thứu, mà Vương Xương đến nay vẫn còn tưởng rằng nữ tử áo trắng che mặt kia là người của Lãnh Trạch Phong phái tới phế bỏ tay hắn. Nên luôn tìm cách ngán chân hay phá hỏng chuyện có liên quan đến Lãnh Trạch Phong.

Đêm đó muốn nói tâm tình trầm trọng nhất, không phải Tôn Ngao Thuân thì không còn ai khác, đối mặt với nữ nhi hắn luôn luôn xem trọng, hắn thật sự có chút yêu thích, nhưng hôm nay nữ nhi dĩ nhiên lại phạm vào loại chuyện hồ đồ này, chủ yếu nhất chính là còn bị người tra xét ra, hắn chính là muốn bảo đảm nàng cũng không nhất định giữ được!

Bất quá hắn đúng là không nghĩ tới Thái tử sẽ đem người trả lại, vậy cũng lưu lại cho hắn mặt mũi, chẳng lẽ Thái tử có ý định lôi kéo hắn? Nếu là như vậy, hắn lưu cho mình thêm một con đường cũng không phải là không thể?

Tôn Lệ Bình lo sợ bất an cúi đầu xoắn khăn tay, không dám nhìn thẳng phụ thân mình, nàng còn không dám nói mấy câu Bắc Ảnh Linh Thứu đã nói.

Không phải nàng không muốn nhắc nhở phụ thân mình, cũng không phải nàng không oán giận Bắc Ảnh Linh Thứu gây xích mích, mà nếu nàng nói ra, phụ thân sẽ biết nàng không chỉ giết một người, mà còn phá hủy dung mạo của một người khác, chuyện không đơn giản như vậy, đến lúc đó vì lợi ích của gia tộc, thêm vào lợi ích của Ngũ hoàng tử, nàng chỉ có thể trở thành vật hy sinh thôi! Nàng không muốn trở thành vật hy sinh! Càng không muốn chết!

Lại nói bên này hai người mỗi người một ý, Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu lại 'đánh' đến kịch liệt, mọi người tản đi, Lãnh Mộ Hàn liền đem Linh Thứu ôm vào phòng, không ngại nói ra, hắn đau thắt ba vị mỹ nhân, muốn Linh Thứu bồi thường cho hắn.

Sáng hôm sau, trong triều đình một trận chiến đấu không khói thuốc súng khai hỏa, Vương Đào với Đường Triều dồn dập thỉnh cầu hoàng thượng vì bọn họ làm chủ, nói là Tôn Ngao Thuân bởi vì ở trong triều cùng bọn họ thường có việc bất đồng mà lòng ghi hận, liền chỉ thị nữ nhi của hắn hại muội muội cùng con gái của bọn họ, thêm vào việc xảy ra nhân mạng, việc này nói nhỏ cũng sẽ không nhỏ.

Mà Tôn Ngao Thuân cũng không phải ngồi không, một mực chắc chắn tiểu nữ là bị oan uổng, hung thủ là bị người thu mua.

Lãnh Mộ Hàn nhìn ba bên lẫn nhau đối kháng, hắn như người không liên quan đến, đứng ở bên cạnh nhìn tất cả, trong lúc nhất thời còn không cách nào thích ứng.

Đây là chuyện phát sinh ở trong phủ hắn, chiếu kinh nghiệm xưa nay, hẳn là ba bên sẽ nhằm vào hắn mới phải, bây giờ đúng là bọn họ đấu lên nhưng lại không ai nhằm vào hắn nói xấu hay ra ám chiêu gì cả, bất quá cảm giác này đúng là thật khá, hắn tuy rằng mỗi lần cũng có cách áp chế lại bọn họ, nhưng cũng tốn sức không ít, có lẽ hắn nên hướng Linh Nhi của hắn học một ít mới được.

Nếu mà Mộ Dung Sùng Tĩnh giờ khắc này ở đây, đồng thời nghe được suy nghĩ này của Lãnh Mộ Hàn, nhất định sẽ nện ngực phiền muộn.

Mộ Dung Sùng Tĩnh hắn không chỉ một lần khuyên hắn (Mộ Hàn) thỉnh thoảng đùa giởn thủ đoạn một chút sao? Hàn hắn có lần nào không phải một mặt lãnh đạm nói không cần sao? Lúc này lại muốn học hỏi? Liền vì một nữ nhân? Nghe đến thực muốn tức chết!!!

Trên triều đình thế lực khắp nơi giằng co không xong, bên trong Thái tử phủ, Linh Thứu lại tăng nhanh tốc độ tu luyện, ngày mai chính là Đấu Linh đại hội, tuy rằng sự tình của Tôn Lệ Bình vẫn không có giải quyết xong, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến đại hội tiến hành.

Nàng cũng muốn thừa cơ rời đi một quãng thời gian, kỳ thực nói rời đi, không bằng nói để cho nàng ở trong bóng tối càng tốt diệt trừ những người đối địch với Mộ Hàn, hơn nữa nếu nàng vẫn ở Thái tử phủ nàng cũng không có cách nào chân chính có cơ hội đối chiến.

Lãnh Mộ Hàn bận bịu phân phối bố trí Đấu Linh đại hội sân bãi cùng tất cả công việc, cho dù một lòng muốn chạy trở về thương yêu Linh Nhi của hắn, cũng không có phương pháp nào phân thân.

Được Lãnh Mộ Hàn truyền tin đến, nói là đêm nay có thể không trở về, Linh Thứu càng an tâm tiến vào không gian, có kinh nghiệm đau đớn lần trước, lần này ngâm huyết trì muốn tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn đau, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Khi Linh Thứu mở mắt ra, một cái đầu rắn to lớn màu vàng, nhìn nàng thè lưỡi ra, hơi ngẩn người, Linh Thứu vỗ vỗ đầu của nó. "Tiểu Kim, ngươi là công vẫn là mẫu?"

Tiểu Kim Xà bởi vì thăng cấp đã biến thành đại Kim xà, nhìn thân thể mình lớn lên mấy chục lần, Tiểu Kim Xà hả hê kiêu ngạo, vừa tỉnh dậy liền chạy đến chổ Linh Thứu như hiến vật quý, thuận tiện còn có tâm địa xấu xa muốn dọa Linh Thứu một chút...

Ai ngờ Linh Thứu mới mở mắt ra không những không kinh ngạc, còn nhận ra nó, vừa mỡ miệng, vẫn hỏi nó là công vẫn là mẫu...

Tiểu Kim Xà lăng lăng nói. "Gia đương nhiên là công rồi!"

Vừa dứt lời, Tiểu Kim Xà chỉ cảm thấy đầu đau xót, đùng một cái bị người đánh bay ra ngoài, bởi vì nguyên nhân thể tích khá lớn, té xuống đất sau, liền có thể cảm giác được hai mắt không ngừng có ánh sao sáng xoay quanh.

Linh Thứu lúc này mới cảm giác được đấu khí trong cơ thể hẳn là tăng lên không ít. Vận lên đấu khí trên ngón tay, quả nhiên, vẫn là màu đỏ.

Đấu Linh của nadng là được huyết trì chữa trị, nàng quan sát đấu linh trong thân thể cũng là một cột máu giống như linh căn, có lẽ đấu linh của nàng vốn hấp thu huyết trì mà thành, cho nên đấu khí của nàng dù tăng lên cách mấy cũng đều hiện lên màu đỏ, Linh Thứu không xác định suy đoán này, nhưng nếu là như vậy, mọi chuyện đều được thuyết phục.

Mà linh lực của nàng cũng có tiến bộ không ít, Linh Thứu từ bên trong huyết trì đi ra, Tiểu Kim Xà lúc này cũng hậu tri hậu giác biết mình làm cái gì, ngượng ngùng cuốn lấy thân rắn ở một góc thật không tiện ngẩng đầu nhìn Linh Thứu, nếu không phải da rắn nó dày, có thể xem được thời khắc này mặt nó có bao nhiêu đỏ a.

Linh Thứu lại đi liếc mắt nhìn Đổng Vũ đang học tập vẻ bùa chú, dạy hắn chút cơ sở tri thức, để hắn nắm giữ, rồi mới từ không gian đi ra, không biết ở một góc bên trong không gian, Bộ Xương Máu chính là đang u oán nhìn Đổng Vũ, chỉ vì nàng chỉ đến xem Đổng Vũ, lại không đến xem nó...~@@~

Nhìn một chút sắc trời bên ngoài, tựa hồ còn sớm, Linh Thứu đơn giản nằm ở trên giường nghỉ một lát, cũng không biết ngày mai Mộ Hàn có thể nhận ra nàng hay không nữa.
...

Sắc trời sáng choang, Tề Dự quốc Đô Thành phía đông, tại bên ngoài sân Đấu Linh hội đã đứng đầy người, sân đấu hình tròn, nằm ở trung tâm Đấu linh đài.

Mà đã có người  lục đục bắt đầu vào chổ, ngồi ở hàng trước thì thân phận càng cao, giống như người của Thánh Linh điện và Hoàng đế, cộng thêm Tám đại gia tộc đều ngồi ở hàng thứ nhất.

Các hoàng tử ngoại trừ Lãnh Mộ Hàn đều ngồi ở hàng thứ hai, xuống dưới nữa là bàng chi cùng với các triều đình đại quan, và những gia tộc nhỏ vâng vâng....

Mà thời điểm Linh Thứu đến, dĩ nhiên mang theo một mặt nạ Quỷ Diện, một thân võ phục màu tím bó sát người, quý khí khó nén.

Cùng nàng đồng hành chính là hai nam tử cũng mang mặt nạ, một người bạch y chính là Túc Cửu Diệu, một hắc y khác chính là Ly Yên Minh.

Phụ trách chỗ ngồi thị vệ ngăn lại ba người Linh Thứu, xem trang phục của bọn họ hẳn là người có thân phận, liền cung kính nói: "Xin hỏi vị tiểu thư này với hai vị công tử thân phận là?"

"Vô danh tiểu tốt." Linh Thứu nói xong, thị vệ ngẩn người, nhưng cũng không dám thất lễ, dù sao cũng đã va chạm gặp mặt nhiều người ở đây, có lúc người thân phận càng là hiển hách thì càng yêu thích làm bộ tiểu tốt(nhân vật nhỏ)! Bất quá đối phương không có báo rõ thân phận, tất nhiên là không hy vọng bị người chú ý, liền cho Linh Thứu bọn họ sắp xếp một vị trí thấp ở giữa.

Linh Thứu cũng không thèm để ý, gật gật đầu liền hướng vị trí đó đi đến, Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh đi phía sau.

"Ồ!" Còn chưa đi hai bước Linh Thứu liền nghe đến một thanh âm quen thuộc, quả nhiên, bất quá chốc lát một tiểu cô nương liền chạy lên trước, hiếu kỳ nhìn Linh Thứu ánh mắt mở to đầy rực rỡ: "Vị tỷ tỷ này, tỷ là người nơi nào a? Tỷ ở phía này thật là cực giỏi a? A, tỷ có phải là lính đánh thuê không? Hay là sát thủ?..."

Linh Thứu nhìn Hiên Viên Yên Nhi giật giật khóe miệng, thực sự là tới chỗ nào đều có thể gặp được nàng ấy nha, bất quá bản thân cũng không phản cảm nàng ấy, chí ít tâm tư của nàng ấy rất sạch sẽ.

Linh Thứu đối với Ly Yên Minh nháy mắt, Ly Yên Minh hiểu ý tiến lên, hai tay ôm ngực liền nghiêm túc nói. "Tiểu thư của chúng ta không thể nói chuyện, trời xin xấu nhan, vì lẽ đó mang theo mặt nạ, cũng không có cách nào trả lời ngươi được."

Linh Thứu chỉ cảm thấy trên đầu nhô ra một chữ 'Tỉnh', nàng dám cam đoan, cái tên này đang trả thù nàng, hắn là cố ý đây mad! Không phải là chỉ làm sư tổ hắn thôi sao, đúng rồi, nàng là sư tổ của hắn! Cái tên nghịch đồ này! Đại nghịch bất đạo!

Túc Cửu Diệu nghe xong, thân thể cũng không khỏi âm thầm run lên, chủ yếu là quá buồn cười, đặc biệt là nghĩ tới biểu tình lúc này của nàng mặt đen ra sao, ha ha, hắn liền không nhịn được cười, ai bảo nàng bắt nạt hắn thảm như vậy, còn khế ước hắn.

Linh Thứu không phải là không có cảm giác được bọn họ kìm nén ý cười, triệu ra Quỷ lão đầu cho hai người bọn họ một người một quyền, hai người chỉ cảm thấy con mắt bị người đánh một quyền đau đến kêu rên một tiếng, nhưng bọn họ không nhìn thấy ai đánh a? Bỗng dưng nghĩ đến lúc trước bọn họ bị hại cũng như thế, lập tức nghĩ đến Linh Thứu.

Thật ác độc! Bọn họ bất quá chỉ đùa một chút liền bị đánh, bất quá đúng là khó hiểu, bọn họ đến cùng là làm sao lại bị đánh đây? Vì cái gì cũng không thấy được nàng ra tay thế?

Hiên Viên Yên Nhi nhìn hai người vẻ mặt quái dị, đều một tay ôm mắt giống như là bị đau, có chút không hiểu, bất quá nàng rất nhanh liền hiểu ra, vỗ mạnh vào vai Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh: "Ta biết tiểu thư các ngươi đáng thương, các ngươi không cần quá khó chịu, ta tin tưởng vị tỷ tỷ này cũng không hy vọng người quan tâm nàng mà khổ sở!"

---------

Chương 100: Đối với Phụ thân ngươi không có hứng thú.

Lời nói của Hiên Viên Yên Nhi làm cho Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh đen mặt, bọn họ đây giống như khổ sở lắm sao? Bất quá nhìn được, Bắc Ảnh Linh Thứu tựa hồ nhận thức được tiểu cô nương trước mắt này.

"Đúng rồi, các ngươi ngồi nơi nào? Có muốn cùng ta ngồi chung không? Phía trước thấy rõ hơn chút!" Hiên Viên Yên Nhi nhiệt tình mời.

Hết cách rồi, nàng ở đây một người cũng không nhận ra, ca ca của nàng làm điều gì cũng không chịu mang theo nàng, còn không cho nàng tìm Thái tử phi tỷ tỷ, nàng thật buồn chán a! Thế nhưng những nữ nhân khác nàng nhìn không thích, dáng vẻ kệch cỡm, hiếm thấy gặp được người thích, Thái tử phi là một trong những người đó, ngày hôm nay lại làm cho nàng gặp được một người như thế.

Linh Thứu chưa kịp trả lời, liền nghe đến Hiên Viên Yên Nhi lại xoắn xuýt nói. "Bất quá vị trí của chúng ta cũng không nhiều, hộ vệ của tỷ sợ là phải đứng, ta còn muốn giữ chổ ngồi cho Linh nhi tỷ tỷ!"

Linh Nhi tỷ tỷ? Linh Thứu nháy mắt một cái, ân, nàng ấy nói nhất định không phải nàng.

Lắc lắc đầu, Linh Thứu biểu thị không được, Túc Cửu Diệu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hết cách rồi, hắn vẫn là không thích nữ nhân, cũng vì Bắc Ảnh Linh Thứu khế ước hắn, hắn mới không bài xích nàng, những nữ nhân khác, hắn là thật sự hi vọng có thể rời xa liền cách xa chút.

Ly Yên Minh nhíu mày, theo hắn biết, vị sư tổ này của hắn tên tự cũng có một chữ Linh nha, chà chà, Ly Yên Minh ái muội liếc mắt nhìn Linh Thứu, nhìn đi, tiểu mỹ nhân người ta đối với ngươi rất là để bụng đây.

Linh Thứu lạnh lùng nhìn qua hắn, tuy rằng không hề nói gì chẳng hề làm gì cả, thế nhưng ý vị uy hiếp kia không cần nói cũng biết.

Ly Yên Minh cũng không muốn lại trêu chọc nữ nhân biến thái này, đối với ám chiêu của nàng hắn vẫn rất kiêng kỵ, quan trọng nhất là, mặc kệ hắn bị ức hiếp như thế nào, sư phụ cũng sẽ không tiếp tục giúp hắn, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Bắc Ảnh Linh Thứu, đều là lỗi của hắn...

"Đa tạ cô nương hảo ý, bất quá không cần, tiểu thư của chúng ta thích ngồi ở phía sau." Ly Yên Minh nói với Hiên Viên Yên Nhi.

Hiên Viên Yên Nhi bị cự tuyệt, nhìn về phía Bắc Ảnh Linh Thứu, thấy nàng gật đầu, có chút mất mát cúi đầu. "Được rồi. Đúng rồi, muội tên Hiên Viên Yên Nhi, còn tỷ..."

Hiên Viên Yên Nhi bi thương ngẩng đầu lên, trước mặt nào còn bóng dáng của ba người Bắc Ảnh Linh Thứu, miệng liền xẹp, muốn khóc, muốn khóc....

Quả nhiên, nàng thật không được ai yêu... Ca ca không cho nàng theo, Linh Nhi tỷ tỷ quên nàng, chính là nàng thật vất vả vừa ý một người, dù không biết nói chuyện, trời sinh xấu nhan, nhưng cũng ghét bỏ nàng... Ô ô.. Nàng thật đáng thương.

Mà giờ khắc này bọn ngươi Linh Thứu đã sớm đi đến mặt sau, không thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, cũng phải, ai lại không muốn nịnh bợ nhận thức người của đại gia tộc nha, nếu như có thể kết bạn được một người, biết đâu cả tiền đồ gia tộc đều sẽ phát sinh biến hóa lớn.

Linh Thứu nghĩ muốn khiêm tốn, nhưng một mực vẫn có người không muốn nàng được như ý, mới vừa ngồi xuống, liền thấy một nam tử đi tới trước mặt bọn họ, không thể nói được có bao nhiêu cung kính, đáy mắt còn có một tia khó nén ngạo khí: "Vị Tiểu thư này, Tiểu thư chúng ta cho mời."

Tiểu thư bọn họ? Không quen biết. Linh Thứu mắt đều lười nhấc, trực tiếp giao cho Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh xử lý.

Muốn so ngạo khí, nơi nào cuồng ngạo hơn so với Ly Yên Minh, nhìn nam tử trước mắt này, nói đến mời người, lại không hề có một chút thái độ mời nào, nếu không phải cân nhắc đến sự cảnh cáo của Bắc Ảnh Linh Thứu, Ly Yên Minh đã sớm chụp một chưởng đem hắn đi gặp Diêm Vương rồi, phẩm chất đệ nhất sát thủ, không cần nói nhiều, trực tiếp liền giết.

Ly Yên Minh nỗ lực nhịn xuống ý nghĩ máu tanh, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Tiểu thư chúng ta đang bận, không rảnh."

Nghe vậy, nam tử kia sắc mặt không dễ nhìn, bận? Hắn làm sao không thấy? "Tiểu Thư chúng ta mời các ngươi đi qua là để mắt các ngươi, các ngươi không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

"Cút!" Rượu phạt sao? Hừ, từ xưa tới nay chưa từng có người dám ở trước mặt hắn lớn lối như vậy! Đương nhiên, ngoại trừ sư phụ thân ái hay thay đổi của hắn, Ly Yên Minh thật sâu hít một hơi, tự nói với chính mình không nên giết người. Không được giết người ở đây...

Một bên Túc Cửu Diệu cũng là nhíu mày, bọn họ điệu thấp như vậy, làm sao lại có người dính lại đây?

Linh Thứu cảnh giới cao hơn bọn họ rất nhiều, trực tiếp không nghe thấy bên tai tiếng kêu ông ông... quan sát người đang đến.

Lãnh Trạch Phong cũng có mặt, dựa vào hiểu rõ của nàng đối với hắn, lần trước trộm lấy Trấn Linh Thạch bị thất bại, hắn khẳng định không cam lòng, hắn nếu nổi lên tâm tư muốn Hoàng Thượng trách tội Mộ Hàn, mục đích không có đạt đến, hắn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Nam tử kia thấy đối phương không nể mặt mũi như vậy cũng nổi nóng, được nghe lại chữ 'cút' kia, nhất thời rơi vào trong hầm băng, động tác vẫn hơi cứng lại, nhưng cảm giác trên mặt lại không qua được: "Hừ! Các ngươi chờ!"

Nam tử kia đi tìm tiểu thư của hắn, nhất định đem sự tình dặm mắm thêm muối, có hạ nhân chuyên quyền bạo ngược như vậy, vị tiểu thư kia tự nhiên cũng sẽ không phải là người không có thân phận, nơi nào chịu được người khác xem thường! Chỉ là ba người ngồi ở khu tiện dân còn dám hò hét với nàng như vậy?

Bất quá nàng còn có một tia lo lắng, chính là không biết bọn họ quan hệ với Hiên Viên Yên Nhi tốt bao nhiêu, cung yến lần trước phụ thân bảo nàng kết bạn cùng nàng ta, kết quả người ta căn bản không để mắt đến nàng, bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ, về nhà nàng còn bị phụ thân mắng một trận.

Vừa nãy thấy thấy Hiên Viên Yên Nhi con mắt dài đến tận trời lại đối đãi với nữ nhân mang mặt nạ vui cười, nàng liền nổi lên tâm tư đi con đường này, chỉ là một nữ nhân đại gia tộc xem thường nàng thì cũng liền thôi, không nghĩ tới hiện tại tiện dân cũng dám bắt nạt trên đầu nàng nữa.!

Nhìn người phía dưới, Linh Thứu đúng là cảm thấy ngồi ở phía sau rất tốt, chí ít tầm nhìn rộng rãi chút, mà bất quá chốc lát nàng liền thấy được bóng người quen thuộc ở giữa sân.

Giờ khắc này Lãnh Mộ Hàn đang khởi động Trấn Linh Thạch, bên trong sân đấu linh trong nháy mắt ánh sáng vạn trượng, mà hắn đang đứng ở giữa sân, nguồn gốc của ánh sáng, nếu như nói nàng từng cho rằng Lãnh Trạch Phong là người cứu rỗi sinh mệnh của nàng, thì Mộ Hàn, chàng chính là thứ duy nhất trong cuộc đời tâm tối của nàng, ánh sáng duy nhất....

Tựa hồ cảm nhận được gì đó, Lãnh Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn qua, hai người tầm mắt đan vào nhau, Linh Thứu như tùy ý dời đi tầm mắt. Lãnh Mộ Hàn trong con ngươi nổi lên một tia nghi hoặc, bất quá xa như vậy, có lẽ chỉ là ảo giác của hắn cũng không nhất định.

Đợi Lãnh Mộ Hàn cũng dời tầm mắt, Linh Thứu mới bắt đầu quang minh chính đại lần thứ hai hiện lên háo sắc, nhìn Mộ Hàn bận rộn, một thân chói mắt như thế, ngẫm lại một nam nhân hoàn mỹ như vậy lại là của nàng, nàng liền cảm giác mình thật hạnh phúc.

Đáng tiếc 'Lương Thần Mỹ Cảnh' cảnh đẹp ý vui như vậy, luôn có người thích phá hoại, Linh Thứu bên này yên tĩnh không bao lâu, vị Tiểu thư kia liền tìm tới cửa.

"Vừa nãy gia nô có nhiều đắc tội, mong rằng tiểu thư bỏ qua cho."

Tuy rằng tức giận, nhưng dù sao còn không rõ ràng lắm quan hệ của Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi như thế nào, vì lẽ đó trước vẫn nên giao hảo tương đối thỏa đáng hơn, nếu tương lai nàng ta giúp nàng nối đường thành công, nàng không cần nàng ta nữa, đến lúc đó món nợ hôm nay tính cũng không muộn.

Linh Thứu ngẩng đầu liếc mắt nhìn, gật đầu một cái, biểu thị tiếp thu xin lỗi.

Nhưng đây lại chọc tức vị tiểu thư này, quả nhiên là tiện nhân! Một chút lễ tiết cũng không hiểu! Nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net