❤︎ Chương 1: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi, Hikari2088, Aya Shinta

Khi nhắc tới Phùng Vân Hi, mọi người chỉ có thể cảm thán bằng một cụm từ - một bước lên mây.

Nguyên nhân ư? Bởi vì cô đã trở thành ngôi sao hạng A khi còn là tân binh. Vì vậy, chỉ cần là thứ cô muốn thì nhất định sẽ có được.

Tất cả là nhờ kim chủ sau lưng cô - Thẩm Tử Mặc.

Nếu như cô không vô cớ sinh sự thì tiền đồ của cô đã xán lạn biết bao nhiêu. Quản lý của cô - Hứa Chu đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho cô. Đầu tiên là giành được danh hiệu Thiên hậu, sau đó thì mở một công ty riêng, cuối cùng là tiến công ra nước ngoài.

Đây vốn là hướng đi của cô cho đến khi gặp được Tô Duệ trong một lần quay phim, sau đó cô liền bỏ rơi kim chủ nhà mình.

Lúc đó, cô đã ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cô lùi về phía sau trợ giúp cho Tô Duệ nổi tiếng trong giới nghệ sĩ cũng được rồi, dù đạt được vị trí gì thì hai người họ vẫn ở bên nhau.

Nhưng hiện thực quá đỗi tàn khốc.

Không có Thẩm Tử Mặc chống lưng, địa vị của Phùng Vân Hi giảm xuống rất nhiều. Đồng thời cô cũng không còn tài nguyên để giúp đỡ Tô Duệ nữa. Vì vậy, cô đành phải đóng những bộ phim thảm hại, nhường lại ánh hào quang cho người mình yêu.

Khi Tô Duệ trở thành siêu sao, cô lại trở thành diễn viên hạng ba.

Tuy Phùng Vân Hi cảm thấy rất buồn nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui thay cho Tô Duệ. Ai ngờ, Tô Duệ lại là một tên cặn bã. Khi gã ta thành danh thì bám lấy một cô tiểu thư nhà giàu. Đã vậy, gã ta còn đặt điều bậy bạ về cô trước mặt giới truyền thông. Cô tiểu thư nhà giàu kia đang đắm chìm trong tình yêu nên suốt ngày nhắm vào cô. Thậm chí, cô ta còn có ý định giết cô.

Vào thời điểm đó, Thẩm Tử Mặc đã chìa tay ra giúp đỡ cô. Không những vậy, anh còn giao cho cô vai nữ chính trong một bộ phim mà anh đầu tư nữa.

Phùng Vân Hi rất biết ơn anh. Tiếc thay, không đợi cô kịp nói cảm ơn anh thì cô đã ngã từ cáp wia* xuống, thịt nát xương tan.

*Wia: Dây treo - một dụng cụ cần thiết để treo diễn viên lên không trung khi quay các cảnh quay trên không trong phim.

Chắc chắn là Tô Duệ đã sai người làm đứt dây wia.

Khoảnh khắc rơi khỏi dây wia, Phùng Vân Hi chỉ thầm nghĩ, nếu như cô không cuồng dại theo đuổi tình yêu phù phiếm thì có lẽ bản thân đã không phải chết thê thảm như thế này. Nếu như cô chịu ở lại bên cạnh Thẩm Tử Mặc thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như...

Tất cả chỉ là "Nếu như" mà thôi.

Đến lúc này, cô mới cảm thấy người mà mình có thể tin tưởng được chỉ có mình Thẩm Tử Mặc thôi.

Tuy anh vừa ít nói vừa lạnh lùng nhưng anh đối xử với cô rất tốt, chỉ cần là thứ cô muốn thì anh đều cho cô.

Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh.

Đây là ý nghĩ cuối cùng khi cô chạm đất.

***

Khi Phùng Vân Hi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe bảo mẫu. Chuyện đầu tiên mà cô làm là kiểm tra xem thân thể của mình có bị tổn thương chút nào không. Điều khiến cô khiếp sợ là trên người cô không có một vết thương nhỏ nhoi nào cả.

Trong lúc khiếp sợ, cô cũng nhận ra bộ quần áo mình mặc trên người cũng không giống với bộ mà ban nãy cô mặc. Quần áo cô đang mặc là trang phục dành cho bộ phim truyền hình mà cô đảm nhiệm vai nữ chính.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô đảm nhiệm vai nữ chính và bộ trang phục kia cũng rất đẹp nên cô mới nhớ kỹ đến thế.

"Vân Hi." Cửa xe bị kéo ra.

"Hứa Chu..." Phùng Vân Hi khóc nức nở, nhào vào lòng anh ta.

Giờ Hứa Chu đã ngoài ba mươi tuổi, cao mét tám, là quản lý chủ chốt của công ty giải trí Glory. Anh ta là quản lý của cô từ lúc cô mới bước chân vào giới giải trí.

Kiếp trước, khi rời khỏi Thẩm Tử Mặc, địa vị của cô ở trong công ty cực kỳ thấp nhưng Hứa Chu vẫn không từ bỏ cô.

Lúc ấy, Hứa Chu đã nói với cô thế này: "Em là do một tay anh đào tạo mà ra. Chỉ cần còn có anh thì anh nhất định sẽ không để em bị lãng quên trong giới giải trí. Không phải chỉ là không có Thẩm Tử Mặc chống lưng thôi hay sao? Chỉ cần hai người chúng ta cố gắng thì vẫn có thể thực hiện được mục tiêu của bản thân."

Hứa Chu nhìn thấy Vân Hi ngơ ngẩn rồi lại xúc động, anh hạ thấp giọng hết mức có thể, vô cùng ôn hoà nói: "Hay là em ngủ thêm một chút nữa đi..."

Giang Hồ Phong Vân là bộ phim truyền hình đầu tiên mà Phùng Vân Hi đảm nhận vai nữ chính. Bộ phim này chủ yếu xoay quanh nữ chính nên hầu hết cảnh đều do một mình cô đóng.

Vì thế mà áp lực đè nặng lên vai cô, nhất là những ngày có nhiều cảnh của cô, cô còn chưa ngủ đủ ba tiếng.

Bây giờ Phùng Vân Hi vẫn cảm thấy bản thân đang nằm mơ.

"Hứa Chu..."

"Ừ?"

Phùng Vân Hi cẩn thận nhìn Hứa Chu đang ở trước mặt mình. Đây rõ ràng là Hứa Chu của sáu năm về trước mà.

Tay cô không ngừng run rẩy khi có được đáp án. Sau đó, cô dùng sức nhéo cánh tay mình, uất ức nói: "Đau..."

Hứa Chu: "..." Tự nhéo cánh tay mình có thể không đau sao? Đừng nói với anh ta là gà nhà anh ta vì quá mệt mỏi mà bị ngốc đi đó.

"Không được, anh phải nói chuyện với đạo diễn. Lịch làm việc của em quá dày đặc rồi."

Cô túm anh ta lại: "Không sao đâu. Bây giờ em đi quay phim liền đây!" Nói xong, cô nhảy xuống xe, thuận tay đóng cửa xe lại.

Cô cần phải chứng minh rằng tất cả mọi thứ là thật chứ không phải chỉ là một giấc mơ đẹp.

Mấy ngày nay, đoàn làm phim và diễn viên đều không được ngủ đủ, nhưng người mệt nhất vẫn là nữ chính Phùng Vân Hi, chỉ trong vài ngày mà cô đã gầy đi một vòng.

Bởi vì lịch quay phim quá dày đặc, cô rất mệt mỏi và không muốn ăn, nên mỗi lần mọi người ăn cơm thì cô đều đi nghỉ.

Thật ra, lịch quay phim vốn không dày đặc như vậy. Nguyên nhân khiến họ phải chạy ngược chạy xuôi để hoàn thành bộ phim là vì nam chính đột nhiên có việc bận đột xuất, mọi người đều phải dời lịch quay phim lại cho đến khi nam chính đến phim trường để quay phim.

Diễn viên là những con người có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng tất cả mọi thứ đều phải đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt. Vào mùa hè, họ phải mặc những bộ quần áo thật dày. Đồng thời, họ phải thuần thục rất nhiều kỹ năng khi đóng phim nên lịch làm việc và thời gian nghỉ ngơi không hề cố định.

Ban nãy Hứa Chu đánh thức Phùng Vân Hi là vì cô phải đóng cảnh tiếp theo rồi.

Khi đạo diễn nhìn thấy Phùng Vân Hi thì nói với cô: "Hôm nay chỉ quay thêm một cảnh là sẽ được nghỉ ngơi."

Nghe vậy, vẻ mặt của cô tràn đầy vẻ hưng phấn, cô nhìn xung quanh thì thấy mọi người trong đoàn phim cũng rất kích động.

Đạo diễn thấy biểu cảm của cô thì cảm thấy bình thường mình đã quá ngược đãi con gái nhà người ta rồi. Nhìn xem kìa, ông chỉ mới nói hôm nay được nghỉ sớm mà cô đã kích động gần chết.

Nghĩ vậy, thái độ của đạo diễn càng ôn hoà hơn: "Mấy ngày nay cô đã vất vả rồi."

Phùng Vân Hi: "Không vất vả, người vất vả nhất vẫn là đạo diễn. Tôi cũng mang đến không ít phiền toái cho đạo diễn."

"Không đâu, cô đã tốt hơn rất nhiều diễn viên đồng trang lứa rồi."

"Cảm ơn đạo diễn đã khích lệ, tôi nhất định sẽ cố gắng đóng phim thật tốt."

"Cô có lòng như vậy thì nhất định sẽ thành công thôi."

Mọi người xung quanh: "..."

Lúc này, Hứa Chu đã mơ màng rồi. Gà nhà anh chỉ mới đi nghỉ một chút thôi mà, vì sao ngủ dậy đã thay đổi tính rồi?

Gà nhà anh trước kia không phải như thế. Cô của trước kia nhất định sẽ không thể nào nịnh nọt người khác trơn tru như vậy được. Đã vậy, cô và đạo diễn còn tự khen ngợi lẫn nhau nữa chứ.

Hôm nay, Phùng Vân Hi chỉ phải bổ sung vài cảnh quay, quay thêm một cảnh từ sau lưng và múa kiếm là xong.

Vì bổ sung xong một cảnh quay thì cô phải đợi cho mọi người quay xong phần của họ rồi mới đến lượt cô nên những cảnh quay cần bổ sung hơi mất thời gian một chút.

Có lẽ là vì miệng lưỡi của Phùng Vân Hi quá ngọt nên đạo diễn rất vui vẻ, đặc cách cho cô quay xong rồi mới đến mọi người.

Hứa Chu: "Ban nãy là em cố ý à?"

Phùng Vân Hi không hiểu ý của Hứa Chu: "Cố ý cái gì cơ? Đúng rồi anh Chu, hôm nay anh thật là đẹp trai, em nghĩ anh nên đổi tên thành Hứa Anh Tuấn đi."

Hứa Chu: "..." Anh ta vẫn nên im lặng thì hơn.

Thật ra, mọi người đều hiểu lầm cô rồi.

Kiếp này, cô chỉ muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh kim chủ nhà mình mà thôi.

Còn về cái gọi là tình yêu, ai thích thì người đó cứ theo đuổi đi, cô sẽ không dây vào nữa đâu.

Kiếp này, cô nhất định phải bảo vệ sự nghiệp xán lạn và phải đạt được ước mơ của mình.

Lúc cô mới gia nhập giới giải trí, tuy cô rất giỏi nhưng lại quá ngông cuồng. Nhưng Phùng Vân Hi của hiện tại đã không còn là Phùng Vân Hi bồng bột của năm xưa nữa rồi.

Kiếp trước, sau khi cô diễn những bộ phim thảm hoạ thì hình tượng đã bị tuột dốc không phanh. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô luôn chú trọng hình tượng, tìm cách để xoay chuyển tình thế.

Sao cô của kiếp trước ngốc thế nhỉ? Bản thân có một sự nghiệp rực rỡ, dáng người hoàn mỹ, tiền nhiều xài không hết lại có thêm một kim chủ cực kỳ tốt với mình, vậy mà cô lại từ bỏ tất cả chỉ để theo đuổi tên cặn bã Tô Duệ kia.

Khi Hứa Chu nhắc nhở cô, Phùng Vân Hi liền gạt mọi cảm xúc sang một bên để chú tâm vào việc đóng phim.

Cảnh đầu tiên là quay bóng lưng của cô.

Rất nhanh Phùng Vân Hi đã quay xong. Ngay cả khi không dùng đến bất kỳ kỹ xảo đặc biệt nào thì bóng lưng của cô cũng rất hoàn mỹ.

Trích lời của trợ lý của Phùng Vân Hi - Miêu Tiểu Trân là: "Chị Vân Hi nhà cô ấy hoàn toàn có thể đánh gục mọi người chỉ bằng một bóng lưng."

Khi quay bổ sung, Phùng Vân Hi diễn rất nhập tâm. Ánh mắt của cô tràn đầy sát khí, khiến cho Hứa Chu rùng mình một chút.

Đạo diễn vỗ tay khen hay, có vẻ như hôm nay tâm trạng của Phùng Vân Hi rất tốt đó.

Đợi sau khi Phùng Vân Hi sắp quay xong tất cả các cảnh của ngày hôm nay, vào lúc người chỉ đạo võ thuật đang chỉ dạy cô thì đạo diễn chạy tới thương lượng với cô: "Vân Hi à, nếu như trạng thái của cô không tồi thì chúng ta lại đóng thêm vài cảnh đi. Nếu như cô đóng thêm vài cảnh thì ngày mai tôi sẽ cho cô nghỉ."

Lúc trước, đạo diễn toàn gọi cả họ lẫn tên của Phùng Vân Hi, giờ ông lại đổi sang gọi cô là Vân Hi.

Nghe vậy, mắt của Phùng Vân Hi lập tức sáng ngời - ngày mai được nghỉ...

Nếu ngày mai được nghỉ thì cô có thể đi tìm kim chủ của cô rồi. May quá, cô còn đang buồn bực vì chưa tìm được cách để đi gặp anh đây.

Nếu ngày mai không được nghỉ thì cô phải ở lại trường quay thêm một tháng nữa rồi mới được trở về thành phố A.

Nghĩ vậy, Phùng Vân Hi lập tức gật đầu.

Đạo diễn vui vẻ cười với phó đạo diễn: "Chút nữa khi Vân Hi múa kiếm thì chú nhớ quay phim lại rồi đăng lên Weibo chính thức của chúng ta, xem như tuyên truyền cho phim đi."

Ý của đạo diễn chính là muốn Phùng Vân Hi nổi tiếng trên mạng. Sau khi đạo diễn vừa dứt lời, anh ta lập tức xoay người đi liên lạc thuỷ quân*.

*Thủy quân: Những người được các công ty truyền thông, mạng thuê để đi bình luận, spam, tạo độ nổi tiếng ảo cho nghệ sĩ (Nguồn: hatdauthan.wordpress.com).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net