❤︎ Chương 11: Fan meeting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi, Hikari2088

Sáng sớm hôm sau, Hứa Chu nhận được điện thoại từ quản lý của Hoàng Diệu Diệu gì đấy. Người kia nói rất nhiều nhưng tóm gọn lại là Hứa Chu đã nghĩ quá nhiều rồi, nghệ sĩ nhà anh ta chỉ muốn chụp hình cho bìa tạp chí mà thôi, không có ý gì khác cả.

Hứa Chu nghĩ thầm: Người kia nghĩ anh ta bị thiểu năng hay là chỉ số thông minh có vấn đề vậy? Ai sẽ tin những lời nói như vậy cơ chứ. Huống hồ, dù cho người kia muốn chụp cho bìa tạp chí thì sao lại không chọn chỗ khác mà lại chọn chỗ này?

Lúc Hứa Chu đang gọi điện thoại, Phùng Vân Hi cũng đang ở bên cạnh. Anh bình tĩnh hỏi cô: "Em tin anh ta không?"

Cô lắc đầu: "Em không tin."

Anh Chu không tin thì cô cũng không được tin. Cô phải tin tưởng anh Chu.

Sau đó, Hứa Chu chỉ nói đúng một câu với người bên kia rồi cúp điện thoại: "Vân Hi nhà chúng tôi còn không tin anh thì anh đừng hòng lừa được ai! Chúng ta gặp nhau tại công ty đi!"

Phùng Vân Hi: "..." Vì sao cô cảm thấy những lời này cứ sai sai...

"Anh Chu, anh đừng quên buổi chiều chúng ta còn một hoạt động là fan meeting nhé." Phùng Vân Hi nhắc nhở.

"Em yên tâm, anh chỉ nói chuyện một lúc là xong thôi, không mất nhiều thời gian đâu." Hứa Chu vừa nói vừa xắn tay áo của mình.

Nhìn anh ta giống như người đã từng luyện võ vậy.

Hứa Chu hùng hổ dẫn Phùng Vân Hi đến công ty. Sau đó, hai người đi đến phòng quan hệ công chúng.

Hứa Chu vốn muốn tìm quản lý của Hoàng Diệu Diệu trước nhưng em gái ở quầy tiếp tân đã cực kỳ dịu dàng mật báo: "Anh Chu, ban nãy quản lý của Hoàng Diệu Diệu gọi điện đến, bảo là nếu có ai tìm anh ta thì cứ bảo là anh ta không ở trong công ty."

Phùng Vân Hi: "..." Em gái quầy tiếp tân, rốt cuộc em có thù oán sâu đậm gì với Hoàng Diệu Diệu vậy?

Hứa Chu chỉ bình tĩnh mỉm cười, rồi dẫn Phùng Vân Hi đến phòng quan hệ công chúng.

Lúc đó, nội tâm của Hứa Chu là như thế này: Dám trốn ông đây à! Chút nữa ông sẽ cho các người nếm trải mùi vị cầu mà không được gặp! Hừ!

Khi bước vào phòng quan hệ công chúng, Hứa Chu không nói một lời liền đập bàn.

Mọi người của phòng quan hệ công chúng sợ đến ngây người.

Phùng Vân Hi: Σ (°△°||| )︴ Lẽ nào anh Chu đã từng luyện võ thật sao?

"Mấy người có ý gì đây hả? Chúng ta cạnh tranh trong nội bộ cũng không sao nhưng nếu bị mất mặt ở bên ngoài thì chuyện này không dễ giải quyết đâu. Nếu chuyện hai nữ diễn viên có tiếng giành nhau một bìa tạp chí, kết quả là toà soạn của người ta để cho cả hai chụp chung, mà bị truyền ra ngoài thì các công ty giải trí khác sẽ cười nhạo chúng ta đấy!"

Mọi người trong phòng quan hệ công chúngngơ ngác. Thậm chí, có lính mới còn run rẩy vì sợ hãi.

Phùng Vân Hi cảm thấy tội nghiệp anh chàng kia nên cười cười với anh ta.

Phùng Vân Hi không cười còn đỡ, cô vừa cười là lính mới liền nhũn ra như con chi chi.

Đúng vậy, lính mới là fan cuồng của Phùng Vân Hi. Vì cô, anh chàng này không ngại khó khăn, quyết tâm vào được phòng quan hệ công chúng của công ty giải trí Glory.

Vì sao quản lý của nữ thần lại hung dữ như vậy? QAQ

Nụ cười của nữ thần đúng là thần kỳ, đã xua đuổi sự sợ hãi rồi. Aaaa, nữ thần cười với mình rồi!!!!

Không biết mình có thể xin chữ ký của nữ thần không nhỉ?

Hứa Chu cắt đứt dòng suy nghĩ lan man của lính mới: "Thái độ của cậu là sao đây? Chẳng lẽ cậu cho rằng những gì tôi vừa mới nói rất nhàm chán nên cậu mới không muốn nghe?"

"..."

"Anh Chu, thật ngại quá, cậu ta là người mới." Hứa Chu vừa dứt lời liền có người giải thích.

Danh hiệu người quản lý xuất sắc nhất của Hứa Chu cũng không phải là trưng cho đẹp đâu nhé! Ở công ty, địa vị của anh ta không hề thấp chút nào.

"Mấy người định giải quyết như thế nào đây?"

Toàn bộ phòng quan hệ công chúng nhìn nhau, không ai lên tiếng vì bọn họ còn chưa biết tình huống thực tế. Nhưng theo những gì Hứa Chu vừa mới nói thì đây là sai lầm của phòng quan hệ công chúng.

"Trong vòng ba ngày phải cho tôi một câu trả lời thích đáng. Nếu không, chúng ta cứ lên tầng cao nhất nói chuyện."

Nói xong, Hứa Chu dẫn Phùng Vân Hi rời khỏi.

Phùng Vân Hi: "..." Thật ra, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Khi vào thang máy, vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Chu liền trở nên vặn vẹo. Sau đó, anh ta vừa thổi lòng bàn tay của mình vừa cằn nhằn: "Phòng quan hệ công chúng đổi bàn từ khi nào thế? Đau chết ông rồi!"

"..."

Phùng Vân Hi: "Anh Chu, anh chưa nói gì thì sao phòng quan hệ công chúng giải quyết được?"

Hứa Chu mỉm cười: "Nếu anh nói thì bọn họ sẽ xử lý chuyện này chậm hơn rùa bò nữa. Muốn đấu với bọn họ thì em phải trâu bò, nếu em không cứng rắn thì bọn họ sẽ cứng rắn với em."

Hứa Chu nói không sai chút nào. Anh ta vừa mới đi thì toàn bộ phòng quan hệ công chúng đã bắt đầu tìm hiểu sự việc.

Khi xuống lầu, Phùng Vân Hi vô tình nhìn thấy một tấm poster. Sau đó, cô kéo Hứa Chu lại, rồi nhìn chăm chú tấm poster trước mặt đúng ba phút mới nói một câu: "Ủa, đây là Hoàng Nhị Nha mà?"

Hứa Chu: "..." Anh ta còn tưởng rằng Phùng Vân Hi dừng lại là vì muốn nhìn nhan sắc của Hoàng Diệu Diệu chứ. Khoan đã, Vân Hi vừa mới nói cái gì? Hoàng Nhị Nha? Đó là ai vậy?

"Ai là Hoàng Nhị Nha?"

"Là người trong hình nè. Em đã nói với anh là cô ấy từng học chung đại học với em đó. Lúc ấy, có một vị sư huynh theo đuổi em, trùng hợp là Hoàng Nhị Nha lại thích vị sư huynh này nêu sau đó cô ấy cứ gây phiền toái cho em. Giờ cô ấy đã đổi tên thành Hoàng Diệu Diệu rồi ư? Không phải, hình như trước kia tên của cô ấy là Hoàng Diệu Diệu rồi thì phải? Sau khi họ hàng của cô ấy cứ liên tục gọi Hoàng Nhị Nha thì mọi người mới bắt đầu gọi cô ấy là Hoàng Nhị Nha."

Hứa Chu: "..." Anh ta đã không còn sức lực để nói chuyện với gà nhà mình nữa rồi.

Sau khi rời khỏi công ty, cô mới ngộ ra: "Hoàng Diệu Diệu không phải là người muốn chụp hình trên bìa tạp chí chung với em hay sao?"

Hứa Chu: Cung phản xạ của em có thể quấn quanh Trái Đất luôn rồi đó.

Không phải Phùng Vân Hi phản xạ chậm, mà là vì cô không để Hoàng Diệu Diệu ở trong lòng.

Trước khi bắt đầu buổi fan meeting, Phùng Vân Hi gọi điện thoại cho Tiếu Lỵ. Khi điện thoại được kết nối, cô nghe thấy âm thanh vẫn còn mơ màng của cô ấy nên liền nói: "Hôm nay mình thấy Hoàng Nhị Nha đó."

Tiếu Lỵ ngơ ngác vài giây rồi lập tức tỉnh lại: "Có phải cô ta lại gây phiền toái gì cho cậu nữa không? Cô ta đang ở đâu? Mình báo thù cho cậu."

Phùng Vân Hi nhanh chóng giải thích cho Tiếu Lỵ: "Mình thấy cô ấy ở trong tấm poster ngay trước công ty."

Tiếu Lỵ: "Tốt nhất là cậu nên nói chuyện quan trọng với mình, không thì tình bạn giữa chúng mình sẽ chấm dứt ngay tại đây."

Nghe vậy, cô liền kể lại mọi chuyện cho Tiếu Lỵ. Tiếu Lỵ cũng cực kỳ ngạc nhiên về việc Hoàng Diệu Diệu là Hoàng Nhị Nha, dù cô ấy cũng không biết Hoàng Diệu Diệu là ai...

"À, hôm qua anh Chu nói với mình là Hoàng Nhị Nha bắt chước phong cách của mình đó."

"..."

Cuối cùng, Tiếu Lỵ suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ cô ta bắt chước cậu là vì năm xưa vị sư huynh kia đã theo đuổi cậu. Dù sao thì anh ta cũng từng thích cậu mà. Không sao, cậu là độc nhất vô nhị trong lòng mình."

"Cậu đang xác nhận lại tình bạn của chúng mình sao?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi, mình chỉ thuận miệng nói mà thôi. Mình ngủ trưa tiếp đây." Nói xong, Tiếu Lỵ liền cúp điện thoại.

***

Sau khi buổi fan meeting bắt đầu, Phùng Vân Hi và 300 fan hâm mộ mở to mắt nhìn nhau. Đây quả thật là một buổi fan meeting vô cùng thần kỳ.

Phùng Vân Hi: "Mọi người muốn nghe bài hát nào?"

Các fan: "Chỉ cần nữ thần hát thì chúng em đều thích nghe."

Phùng Vân Hi: "Mọi người có muốn hỏi tôi gì không? Có muốn tán gẫu với tôi không?"

Các fan: "Nữ thần nói cái gì thì chúng em sẽ nghe cái đó."

Hứa Chu ở phía sau sân khấu: "..." Fan hâm mộ có cần cuồng nhiệt như vậy không! Nhưng vì sao fan hâm mộ ở đây có vẻ không giống với fan hâm mộ trước kia vậy nhỉ?

Miêu Tiểu Trân nói: "Anh Chu, vé của buổi fan meeting này được fan cuồng của chị Vân Hi bao thầu đấy."

Hứa Chu: "Cái gì?"

"Là một đội fan cuồng thần bí."

"...Bình thường một chút."

"Họ đều là fan cuồng của chị Vân Hi, gọi là only Vân Hi. Nếu muốn gia nhập thì chỉ được hâm mộ một mình chị Vân Hi, ai hâm mộ người khác phải tự giác rời khỏi. Em nghe nói là xét duyệt rất nghiêm khắc đó."

"..."

Only Vân Hi là cái quỷ gì, vì sao vé của fan meeting còn có thể bị nhận thầu vậy?

"Không phải cũng có bán vé trên Weibo chính thức sao? Những fan hâm mộ còn lại không nói gì hết ư?"

"Họ nói không lại đội only Vân Hi, nhất là đội trưởng của đội đó, đúng là một lời khó mà nói hết."

Lúc này, Phùng Vân Hi đang đứng trên sân khấu cũng có chút mơ hồ. Tuy fan hâm mộ đều tuân thủ một quy tắc là: Chỉ cần nữ thần vui là tốt rồi. Nhưng Phùng Vân Hi vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Phùng Vân Hi: "Vậy chúng ta tán gẫu đi. Vì sao mọi người lại thích tôi?"

Dưới tình huống này, bình thường các fan hâm mộ nhất định sẽ tranh nhau đáp lời mới đúng. Nhưng sau khi cô vừa dứt lời thì các fan ở đây liền trả lời theo thứ tự ghế ngồi, người này trả lời xong thì đến người kế tiếp.

Phùng Vân Hi: "..." Vì sao buổi fan meeting này lại kỳ quái như vậy...

"Nụ cười của chị Vân Hi có khả năng chữa lành."

"Chị Vân Hi xinh xắn, mang đến cảm giác thoải mái cho người nhìn."

"Chị Vân Hi cực soái, không ưỡn ẹo."

Kết quả là, các fan hâm mộ khen Phùng Vân Hi hết lời, khiến cô cũng cảm thấy ngại ngùng.

Phùng Vân Hi: "Mọi người đừng căng thẳng, cứ xem như chúng ta đang ở trong lớp đi. Chúng ta còn có thể cùng nhau chơi đùa nữa."

Đúng lúc này, có một fan đứng lên nói: "Chúng em không căng thẳng mà chỉ muốn làm fan có phẩm chất. Chúng em không muốn vì những hành vi của bản thân mà mang đến bất kỳ rắc rối gì cho chị Vân Hi. Chúng em chỉ cần lẳng lặng nhìn chị là đủ rồi."

Phùng Vân Hi đang đứng trên sân khấu cảm thấy vô cùng đau xót. Kiếp trước, cô đã có lỗi với những fan hâm mộ lặng lẽ ủng hộ mình. Cô cho rằng mình chỉ phá huỷ danh tiếng của bản thân mà lại không nghĩ rằng, mình cũng đang giết chết sự chân thành và nhiệt tình của các fan.

Đời này, nhất định cô phải tiến xa hơn, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của các fan dành cho mình.

Phùng Vân Hi yên lặng trong chốc lát rồi mới lên tiếng: "Mọi người rất tốt, cũng là niềm kiêu hãnh của tôi. Tôi cảm thấy fan meeting là để chúng ta cùng nhau hoạt động nên chúng ta không nên lãng phí cơ hội này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net