❤︎ Chương 19: Giới thời trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088, Nhạc Dao

Lại một lần nữa, cảm tạ chị @hikari2088 xinh đẹp đã beta cho em :3

Vẫn là toà soạn lần trước và vị tổng biên tập kia nhưng thái độ của họ đã không như lúc trước: "Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có Phùng Vân Hi thích hợp với chủ đề chụp ảnh và có thể truyền đạt ý tưởng của tạp chí kỳ này thôi. Tôi hy vọng hai người cho toà soạn chúng tôi một cơ hội nữa, xin hãy đồng ý chụp ảnh bìa kỳ này của chúng tôi."

Thật ra, vị tổng biên tập này cũng khổ lắm chứ. Toà soạn nghĩ Hoàng Diệu Diệu có một số mối quan hệ thì chuyện này sẽ trót lọt, dù sao thì cũng chỉ chụp chung một bìa tạp chí thôi mà. Ai dè, họ lại chọc nhầm ổ kiến lửa. Sau khi "núi dựa" của Hoàng Diệu Diệu nghe nói cô ta đắc tội Phùng Vân Hi thì cho cô ta vào danh sách đen ngay và luôn.

Hứa Chu ngồi trên sofa, chậm rãi uống trà: "Mọi người đổi ý quá nhanh, tôi không theo kịp."

Phùng Vân Hi đẩy nhẹ Hứa Chu một cái, giờ cô rất muốn nói: "Sao anh chém gió kinh thế."

Sáng sớm Hứa Chu gọi cô dậy, nói là hôm nay anh ta sẽ dẫn cô đi đòi lại công bằng cho cô.

Đừng nói là tổng biên tập, ngay cả Hoàng Diệu Diệu cũng thê thảm không kém. Sau khi phòng quan hệ công chúng điều tra xong, họ sợ Hứa Chu sẽ lên tầng cao nhất của công ty nói đây là sai lầm của họ nên cô nàng Hoàng Diệu Diệu đang đắc thế không nhận được một chút tài nguyên nào.

Tổng biên tập nói: "Chúng tôi nghĩ rằng chụp ảnh bìa thôi là chưa đủ, mà còn cần Phùng Vân Hi chụp giúp vài trang nữa."

Hứa Chu cười đáp: "Thế, vài trang là mấy trang vậy?"

Tổng biên tập thấy có hy vọng liền nhanh chóng đáp lời: "Ba trang."

"Được rồi, chúng tôi về công ty đây." Nói xong, Hứa Chu liền đứng lên: "Hôm nay tôi đến là vì xem thử toà soạn của cô có thành kiến gì với Vân Hi không. Tôi rất yên tâm khi thấy mọi người không có thành kiến gì với Vân Hi."

Tuyệt đối không thể chụp cho toà soạn này! Nếu Phùng Vân Hi đồng ý chụp cho họ thì sau này các tòa soạn khác cũng sẽ học theo, không thể vừa đấm vừa xoa như vậy được.

Vẻ mặt của tổng biên tập như thể muốn nói: "Hai người đang giỡn mặt với tôi đó hả? Nếu đã không muốn chụp thì sao không nói sớm. Rốt cuộc thì hai người tới đây để làm gì vậy?"

Tổng biên tập: "Có phải có điều kiện nào của chúng tôi không thích hợp không?"

Hứa Chu lắc đầu: "Không, điều kiện của các người rất thích hợp."

Tổng biên tập: "Vậy hai người cảm thấy không hài lòng với điều kiện nào? Chúng tôi có thể thương lượng mà."

Hứa Chu mỉm cười: "Lần trước khi tôi dẫn Phùng Vân Hi rời khỏi toà soạn của các người thì cô nên biết là chúng ta đã không còn khả năng hợp tác với nhau nữa. Hôm nay chúng tôi chỉ tới xem thử thôi."

Tới đây chỉ để xem thử sao? Tổng biên tập cảm thấy mình sắp điên rồi!

Sau khi rời khỏi toà soạn, Hứa Chu liền dẫn Phùng Vân Hi đi toà soạn khác. Tuy toà soạn này không có chủ đề mà Hứa Chu muốn, nhưng họ có một diễn đàn tên là "Vân".

Lần thoả thuận này với toà soạn rất thành công. Hơn nữa, thái độ của họ với Phùng Vân Hi tốt hơn toà soạn lần trước rất nhiều. Hứa Chu nói đây chính là hiệu quả do anh ta từ chối toà soạn kia.

Mặc dù khiêm tốn nhưng phải cho người khác thấy rằng mình không dễ bị bắt nạt.

Buổi chiều, Phùng Vân Hi chụp hình ngay tại toàn soạn đó luôn. Cô không cần làm tóc, chỉ cần gội đầu rồi sấy khô là được. Về phần hoá trang cũng rất đơn giản, đầu tiên là trang điểm tự nhiên rồi mặc một cái váy ngủ màu trắng, bên ngoài trùm lên một cái váy dài vừa mềm mại vừa trong suốt.

Thợ trang điểm nói, giản dị thì mới phô bày được tiên khí.

Phùng Vân Hi: "..."

Hứa Chu: "Đây là thợ trang điểm mà toà soạn này bỏ công sức và tiền bạc mời về từ nước ngoài đấy. Người này còn đạt được nhiều giải thưởng lớn ở nước ngoài nữa."

Phùng Vân Hi: "Em biết, nhưng em rất muốn hỏi: "Có phải em đã đắc tội anh ta không?"

Đúng lúc này, thợ trang điểm đi tới: "Cô nói gì thế? Giờ cô mặc như vậy, đợi chút nữa mọi người thay đổi bối cảnh và mang máy tạo gió ra rồi ném lông vũ xuống thì đã thấy được khung cảnh thần tiên rồi."

Phùng Vân Hi đỡ trán: "Anh hai à, nếu anh có ý kiến thì phải nói trước chứ."

Thợ trang điểm tỏ vẻ như anh ta và Phùng Vân Hi rất thân nhau, vỗ vỗ vai của cô rồi nhỏ giọng nói: "Tôi là sư huynh của Tiếu Lỵ. Cô yên tâm, chụp ảnh không giống với đi catwalk đâu. Không quan trọng là cô mặc quần áo gì, chỉ cần ảnh chụp đẹp là được rồi."

Chỗ chụp ảnh đặt rất nhiều mây giả được làm từ bông. Nếu Phùng Vân Hi giẫm mạnh thì nửa bắp chân sẽ bị lún vào luôn.

Phùng Vân Hi: "..." Mấy người này muốn làm gì đây?

Thợ chụp ảnh là một ông chú tốt tính, ông chân thành nói: "Cô phải tưởng tượng mình đang bước trên mây, trên đầu cô là bầu trời xanh thẳm, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Sau đó, cô sẽ nhìn lên bầu trời, lúc này phải khiến cho mọi người cảm thấy rằng tuy bầu trời gần trong gang tấc nhưng lại xa ngàn dặm."

Phùng Vân Hi gật nhẹ đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Sau đó, thợ chụp ảnh để Phùng Vân Hi tập luyện bằng cách đi vài vòng ở chỗ này.

"Được rồi, cất mấy thứ này rồi đổi thành mấy miếng mỏng hơn đi."

Cứ như vậy, mấy miếng bông dày dưới chân của Phùng Vân Hi đã bị lấy đi, thợ chụp ảnh liền nói: "Cô phải nhớ cảm giác đi trên bông ban nãy đó."

Nói xong, ông còn nói với nhân viên: "Khoan đã, mọi người để lại một miếng bông cho tôi, để chút nữa cô ấy còn tìm lại cảm giác."

Phùng Vân Hi: Cô có cảm giác bản thân đã tiến vào một thế giới khác rồi.

Trước khi chụp ảnh, Phùng Vân Hi gọi cho Tiếu Lỵ: "Tiếu Lỵ, tớ có cảm giác mình đang ở một hành tinh khác. Không những vậy, nơi đây còn có một thợ trang điểm tự nhận là sư huynh của cậu nữa đó."

Tiếu Lỵ: "...Sư huynh? Tớ làm gì có sư huynh. Khoan đã, sư huynh của tớ!"

Đúng là Tiếu Lỵ có một vị sư huynh và anh ta cũng là thợ trang điểm...

"Vân Hi, cậu mau chạy đi."

"..."

Sư huynh của Tiếu Lỵ là một thiên tài, độ mẫn cảm với thời trang cực kỳ cao. Anh ta có thể tiên đoán mốt thời trang sẽ lưu hành trong tương lai. Hơn nữa, lời tiên đoán của anh ta vô cùng chính xác nên mọi người cảm thấy rất kỳ quặc, tính tình của anh ta cũng không hợp với mọi người. Vì vậy, ngoại trừ vị sư muội là cô ấy thì chỉ có một người bạn mà thôi. Người bạn kia là một thợ chụp ảnh, hai người họ là một đội rất nổi tiếng ở Mỹ. Lý do hai người họ nổi tiếng ư? Một là vì tác phẩm của họ, hai là vì phương pháp chụp ảnh.

Nói sao nhỉ, sau khi những nghệ sĩ hợp tác với họ chụp xong, nhân sinh quan đều bị đảo lộn. Đảo lộn đến mức nào ư? Đến mức ngay cả mời ăn thịt nướng cũng không thể giải quyết vấn đề được*.

*Món khoái khẩu của Phùng Vân Hi và Tiếu Lỵ là thịt nướng, câu này ngụ ý vấn đề này rất nghiêm trọng.

Sau khi nghe lời giải thích của Tiếu Lỵ, Phùng Vân Hi cảm thấy rợn người: "Họ đưa cho tớ một cái váy ngủ màu trắng và một cái váy dài trong suốt mềm mại, sấy tóc cho tớ rồi bảo là giản dị mới là cách tốt nhất để phô bày tiên khí đó."

Tiếu Lỵ: "..." Cô không muốn phát biểu ý kiến gì về chuyện này đâu.

Cuối cùng, Tiếu Lỵ quyết định an ủi Phùng Vân Hi: "Tuy phương pháp chụp ảnh của họ có chút kỳ quặc và dĩ nhiên đầu óc của họ cũng rất kỳ quái nhưng ảnh chụp của họ luôn nổi tiếng. Cậu ráng chịu đựng nhé, bây giờ tớ sẽ qua chỗ cậu."

Nói xong, Tiếu Lỵ cũng tự mình cảm động luôn. Tiếu Lỵ cô đúng là bạn tốt mà, vì bạn thân mà không ngại phải đối mặt với vị sư huynh có chút không được bình thường kia.

Tuy Hứa Chu không phải là chuyên gia thời trang nhưng gu thẩm mỹ của anh ta vẫn rất bình thường: "Mọi người định chụp như vậy thật sao?"

Sư huynh của Tiếu Lỵ vỗ ngực đảm bảo: "Anh biết Tiếu Lỵ phải không? Tôi là sư huynh của Tiếu Lỵ đó."

Trong thâm tâm của anh ta đang nghĩ rằng, nếu không phải anh ta đã tiết lộ thân phận cho Phùng Vân Hi thì Hứa Chu sẽ không cho cô ấy chụp ảnh đâu.

Thật ra, đây là một hiểu lầm tốt đẹp. Sư huynh của Tiếu Lỵ nghĩ rằng cô ấy rất nổi tiếng ở trong nước nên muốn dựa vào danh tiếng của Tiếu Lỵ để đi lên, ai ngờ lại gặp ngay bạn thân của Tiếu Lỵ và quản lý của cô.

Phùng Vân Hi vừa quay trở lại chỗ chụp ảnh thì thợ chụp ảnh đã chụp lia lịa.

Phùng Vân Hi ngơ ngác đứng tại chỗ: "..." Cô còn chưa tạo dáng mà. Vả lại, không phải thợ chụp ảnh muốn cô khiến cho mọi người có cảm giác là cô đang đi trên mây sao?

"Tôi đang tìm cảm giác thôi. Được rồi, bây giờ cô có thể bắt đầu tưởng tượng là cô đang đi trên mây, trên đầu cô là bầu trời nhìn rất gần nhưng thật ra rất xa." Thợ chụp ảnh nói xong liền mở nhạc trên điện thoại lên.

Phùng Vân Hi nghĩ thầm, sau khi cô chụp ảnh xong thì đừng nói là ăn một bữa đồ nướng, dù có ăn một bữa đồ nướng và một bữa lẩu thì bóng ma tâm lý trong lòng cô vẫn còn đấy.

Lúc bắt đầu, giai điệu vui tươi và chậm rãi, sau đó biến đổi thành tiếng sóng vỗ rồi lại biến thành gió thổi qua đồng ruộng. Nói tóm lại, cảm giác rất kỳ diệu.

Khi Phùng Vân Hi tĩnh tâm lại thì cô chợt cảm nhận được cảm giác kia.

Thợ trang điểm và thợ chụp ảnh nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khiếp sợ và mừng rỡ trong mắt đối phương.

Sau khi Tiếu Lỵ đến thì đã phát hiện khí chất của Phùng Vân Hi khác hẳn trước đó. Lúc cô ấy muốn lên tiếng thì sư huynh đã ngăn lại: "Bây giờ cô ấy đang giác ngộ, đừng quấy nhiễu cô ấy."

Tiết Lỵ: "..." Còn có người có thể giác ngộ được ý tưởng của sư huynh luôn ư? Nhưng vì sao chụp ảnh mà còn phải giác ngộ cơ chứ!

Lúc này, Phùng Vân Hi đã tìm được cảm giác. Lúc cô mở mắt ra thì cảm nhận về mọi thứ xung quanh đã không giống với ban đầu. Dưới chân của cô là những đám mây mềm mại, cô nhẹ nhàng bước lên chúng nó. Khi cô muốn dùng tay chạm vào bầu trời xanh thẳm ở trên đầu thì lại không với tới được. Cảm giác hụt hẫng nơi bàn tay nói cho cô biết đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi, vì cô không thể nào chạm tới bầu trời được.

Cùng lúc đó, thợ chụp ảnh cũng bắt đầu điều chỉnh góc độ chụp Phùng Vân Hi. Vì sợ cô không tập trung nên ông không dám gọi tên cô.

Dù đã chụp ảnh xong nhưng Phùng Vân Hi vẫn còn bần thần.

Tiếu Lỵ lắc lắc vai cô: "Sư huynh của tớ là một người điên, xin cậu đừng nghe anh ấy nhé."

Phùng Vân Hi vội vàng gật nhẹ đầu: "Tớ cảm thấy hai người họ chỉ muốn mọi người hiểu rằng, con người vô cùng nhỏ bé ở trước mặt thiên nhiên mà thôi. Tớ không có cảm giác đặc biệt gì với chuyện này, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu thôi."

Tiếu Lỵ: Cậu chỉ chụp có một vài tấm ảnh thôi mà cũng cảm thấy kỳ diệu, vậy mà cậu còn dám nói không có cảm giác đặc biệt gì sao?

"Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn đồ nướng." Tiếu Lỵ lôi kéo Phùng Vân Hi đi ra ngoài.

Sư huynh của Tiếu Lỵ bước nhanh tới rồi kéo cánh tay của Phùng Vân Hi: "Cô gái, cô có muốn cùng tôi đứng đầu giới thời trang không?"

Phùng Vân Hi: "..."

Tiếu Lỵ: "Sư huynh, anh bỏ cuộc đi. Chúng em không muốn ở chung đội với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net