❤︎ Chương 3: Thẩm Tử Mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi, Hikari2088, Aya Shinta

Lúc Phùng Vân Hi xuống máy bay thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Cô vừa mở nguồn điện thoại thì nhận được tin nhắn của Hứa Chu.

Hứa Chu: {Em cẩn thận một chút, đừng để đám chó săn đánh hơi được. Còn nữa, đây là biển số xe sẽ đến đón em và số điện thoại của tài xế.}

Tuy giờ cô không phải là hot topic nhưng người theo dõi trên Weibo cũng không dưới một triệu.

Đến lúc này, Phùng Vân Hi mới để ý mình còn chưa kịp trang điểm. Cô như vậy thì sao đi gặp Thẩm Tử Mặc được chứ? Vì thế, Vân Hi liền đi thẳng đến studio mà mình thường tới.

Áo đầm trắng đơn giản kết hợp với đôi giày cao gót màu bạc, mái tóc xoăn dài ngang eo, khuôn mặt vẫn không chút son phấn.

Tiếu Lỵ đắc ý hỏi: "Có phải nhìn cậu rất giống tiên nữ hạ phàm không?" Nói xong, cô ấy cầm bánh rán* bên cạnh lên: "Xong rồi. Cậu mau đi đi, mình phải ăn sáng đã."

*Bánh rán:

Phùng Vân Hi: "..." Sao cậu không nói thẳng ra là cậu đang muốn ăn sáng đi? Nếu thế thì sao ban nãy cậu không để cho người khác trang điểm giúp mình hả?

Bà chủ của studio này tên là Tiếu Lỵ. Cô ấy và Phùng Vân Hi học chung ngành điện ảnh nhưng không biết cô ấy nghĩ gì mà sau khi tốt nghiệp lại mở studio.

"Tính thêm thời gian mình thay quần áo thì cậu chỉ dành chưa đến mười lăm phút cho mình." Phùng Vân Hi giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

Tiếu Lỵ vừa ăn bánh rán vừa lẩm bẩm: "Sao cậu lại phải trang điểm đậm chứ? Chẳng lẽ cậu không thích trang điểm đơn giản sao? Nếu cậu không thích thì đợi sau khi ăn xong, mình sẽ trang điểm kỹ càng cho cậu, nhưng quần áo này của cậu không thích hợp với kiểu trang điểm đậm đâu."

Cô cầm túi xách của mình lên, vẫy vẫy tay với Tiếu Lỵ: "Tình bạn của chúng mình còn thua cả bánh rán."

Hừ, tình bạn này không vững chắc chút nào cả!

Vì cô là khách hàng VIP nên không cần trả tiền, sau khi nói xong thì đi thẳng ra cửa luôn.

Nghe vậy, Tiếu Lỵ vội vàng nhét bánh rán vào miệng: "Không phải, cậu mới là quan trọng nhất. Mình nói thật đó, cậu trang điểm một chút là đẹp rồi, không cần phải trang điểm đậm đâu."

Khi Phùng Vân Hi rời khỏi, Tiếu Lỵ vẫn còn lẩm bẩm: "Thật sự rất đẹp mà..."

Sau khi bước vào tập đoàn nhà họ Thẩm, Phùng Vân Hi liền đi thẳng lên văn phòng của Thẩm Tử Mặc ở tầng cao nhất.

Trợ lý của Thẩm Tử Mặc - Ôn Tuấn bưng một tách trà vào cho cô, vô cảm nói: "Cô Phùng, ông chủ đang họp."

Phùng Vân Hi cười cười: "Tôi chờ anh ấy."

Ôn Tuấn cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta biết ngay Phùng Vân Hi sẽ đến tìm ông chủ nhà anh ta mà. Có lẽ trong mắt cô ta, ông chủ chính là một tên ngốc nhiều tiền.

Tuy anh ta không thích Phùng Vân Hi nhưng ông chủ lại say mê cô ta như điếu đổ.

"Trợ lý Ôn..." Cô cảm thấy cực kỳ khó hiểu khi thấy anh ta tỏ ra chán ghét cô.

"Cô Phùng, tôi xin phép ra ngoài trước." Nói xong, anh ta liền xoay người lại, đi ra khỏi phòng.

***

"Người vừa rồi là Phùng Vân Hi ư?"

"Chắc chắn là cô ấy rồi. Nếu không phải là cô ấy thì còn có ai có thể nghênh ngang bước vào phòng làm việc của ông chủ chứ? Không những thế, cô ấy còn được trợ lý Ôn dẫn vào nữa."

"Trời ạ, hôm nay Phùng Vân Hi hệt như thần tiên vậy. Ban nãy nhìn thấy cô ấy, tôi còn tưởng là mình nhìn thấy tiên nữ giáng trần nữa cơ."

Khi Ôn Tuấn ra khỏi văn phòng thì nghe được mấy lời bàn tán xôn xao của mọi người.

Nhan sắc của Phùng Vân Hi vốn thuộc hàng sắc nước hương trời. Dù cô có béo thêm một tí thì mọi người vẫn cảm thấy cô như tiên đồng mà thôi. Huống hồ, bây giờ cô còn gầy đi không ít, khí chất thần tiên không những không giảm mà còn tăng theo cấp số nhân nữa.

Trong lòng Ôn Tuấn chỉ cần nghĩ đến việc Phùng Vân Hi càng đẹp, ông chủ nhà anh ta sẽ càng mê muội cô ta thì không thoải mái chút nào.

Nghĩ vậy, anh ta liền giận cá chém thớt lên những người này: "Bộ tất cả các người đều muốn bị sa thải hay sao mà không chịu đi làm việc hả? Nếu giỏi bàn chuyện bát quái như vậy thì đi làm paparazzi hết đi!"

Mặc dù ông chủ rất thích Phùng Vân Hi nhưng anh ta thật sự không ưa nổi cô ả. Nguyên nhân ư? Bởi vì mỗi lần Phùng Vân Hi đến tìm ông chủ thì chỉ có thể là một trong hai nguyên nhân thôi. Một là, cô ta vừa ý với một kịch bản nào đó. Hai là, cô ta bị ức hiếp. Thậm chí, có đôi khi cô ta còn không thèm đến tìm ông chủ mà chỉ gọi điện thoại. Sau đó, ông chủ nhất định sẽ giải quyết hết mọi vấn đề cho cô ta.

Mối quan hệ giữa ông chủ và cô ta vẫn luôn lạnh lẽo như thế này. Nếu cô ta không có chuyện thì sẽ không tìm đến ông chủ đâu.

Phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc rất rộng và đầy đủ tiện nghi, bên trong còn có một phòng ngủ nhỏ và một phòng tập thể hình. Phùng Vân Hi thích đứng ngắm cảnh từ cửa sổ sát đất này nhất vì cô có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của thành phố A từ chỗ này.

Cô đứng trong chốc lát rồi kéo một cái ghế lại gần cửa sổ, bình thản sưởi nắng.

***

Một người đàn ông tuấn tú khoác âu phục màu đen, áo sơ mi ở bên trong phẳng phiu không một nếp gấp đi ra. Đôi mắt của anh lạnh lùng như băng tuyết, khiến cho người ta không nhịn được mà rùng mình.

Ôn Tuấn sải bước đuổi kịp Thẩm Tử Mặc khi nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng họp, nhỏ giọng báo cáo: "Tổng giám đốc Thẩm, cô Phùng đang đợi ngài trong phòng làm việc."

"Không phải nửa tháng sau cô ấy mới quay về sao?" Giọng nói trầm thấp của anh nhẹ nhàng vang lên.

"Đạo diễn cho cô ấy một ngày nghỉ." Anh ta vội vàng trả lời ông chủ.

Nghe vậy, anh thản nhiên đáp lời: "Ừ. Cậu hãy liên lạc với đạo diễn của Cửu Thiên Kiếm đi."

Ôn Tuấn: "..." Anh ta biết ngay mà. Bây giờ không cần Phùng Vân Hi mở miệng thì ông chủ đã tự giác làm luôn rồi.

Anh ta cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi...

Lúc Thẩm Tử Mặc vào phòng làm việc của mình thì Phùng Vân Hi đã ngủ thiếp đi rồi. Anh cởi áo khoác của mình, đắp lên người của cô. Sau đó, vùi đầu vào công việc.

Dù anh là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào. Lần đầu tiên anh tham gia tiệc rượu cũng là lần đầu anh gặp Phùng Vân Hi, hai người không phải vừa gặp đã yêu mà chỉ là say rượu rồi lên giường với nhau thôi. Từ đó về sau, cuộc sống của anh có thêm một Phùng Vân Hi.

Ban đầu, có lẽ là vì anh muốn chịu trách nhiệm với cô hoặc có lẽ vì những thứ cô muốn không quá lớn nên anh mới dung túng cho cô. Dần dần, đây đã trở thành một thói quen của anh, chỉ cần là thứ cô thích thì anh sẽ đưa đến tận tay cô.

Phùng Vân Hi đang ngủ ngon thì bỗng nhiên cau mày vì mơ thấy hình ảnh của kiếp trước.

Trong mơ, cô đứng trước bàn làm việc của Thẩm Tử Mặc, ánh mắt kiên định: "Chúng ta chấm dứt hợp đồng đi!"

Nghe vậy, Thẩm Tử Mặc cũng không ngước lên. Đợi sau khi ký xong văn kiện ở trên bàn thì anh mới mở đôi môi mỏng hỏi: "Lý do là gì?"

Phùng Vân Hi vô cùng hồi hộp, vòng tay ôm chặt lấy mình. Cô rất sợ Thẩm Tử Mặc sẽ không để cô đi nên lớn tiếng như cổ vũ bản thân: "Em yêu Tô Duệ."

Kết quả là anh chỉ thản nhiên nói một câu: "Tôi đã biết."

Mỗi lần cô nói bất kỳ yêu cầu gì với Thẩm Tử Mặc, anh đều nói ba chữ này. Sau đó, nguyện vọng của cô nhất định sẽ thành sự thật.

Cô lờ đi cảm xúc kì lạ ở trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng vì sắp được công khai ở bên cạnh Tô Duệ.

Khi cô đi đến cửa, anh đột nhiên hỏi: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"

Lúc ấy, cô không đã không chút do dự mà trả lời anh: "Vâng, em đã nghĩ kỹ rồi."

"Không, không phải như vậy." Phùng Vân Hi liều mạng giãy giụa. Sau khi tỉnh giấc, toàn thân cô đã dính đầy mồ hôi.

Đôi mắt của Phùng Vân Hi tràn đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc áo khoác đang đắp trên người mình. Sau đó, cô lấy hết dũng khí để ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Tử Mặc đang nghiêm túc làm việc.

Đến tận bây giờ, cô mới tin rằng mình đã được sống lại lần nữa. Từ lúc phát hiện mình đã sống lại, cô không dám chợp mắt dù chỉ một giây, vì cô rất sợ khi mình tỉnh giấc thì sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng đẹp của bản thân mà thôi.

Khi bước vào phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc, cô cảm nhận được sự an toàn và ấm áp chưa từng có nên mới ngủ thiếp đi.

Lúc này, anh cũng đã phát hiện cô đã tỉnh, giơ cổ tay đeo đồng hồ lên: "Sắp xong rồi, đợi tôi một lát."

Đối với Thẩm Tử Mặc, hai người họ chỉ mới không gặp một tháng thôi. Còn đối với Phùng Vân Hi, đã rất nhiều năm họ không gặp nhau rồi.

Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy vô cùng bối rối. Sau khi sự bối rối qua đi, cô liền cảm thấy ấm ức.

Kiếp này, cô nhất định phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ở Thẩm Tử Mặc đến suốt đời. Nghĩ vậy, cô liền chạy tới gần anh.

Thẩm Tử Mặc ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: "Em ốm quá. Là do công việc quá vất vả sao?"

Phùng Vân Hi đã gầy đi không ít, khiến anh có cảm giác rằng cô sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Chỉ một câu đơn giản của anh đã khiến nước mắt của cô lăn dài. Nước mắt chảy từ hốc mắt, rơi xuống cằm, thấm ướt ống tay áo của anh, đồng thời cũng làm lòng anh rối loạn.

Vì sao cô lại ngu ngốc đến vậy chứ?

Kiếp trước, Phùng Vân Hi còn ốm hơn bây giờ nhiều. Thậm chí, nói là da bọc xương cũng không ngoa. Lúc đó, vì giúp đỡ Tô Duệ, mỗi ngày cô đều làm việc không ngơi nghỉ. Cuối cùng thì sao? Khi Tô Duệ nhìn thấy cô thì gã lại nói cô gầy quá, chụp hình không đẹp chút nào. Gã ta còn bảo cô tăng thêm một vài cân* nữa thì chụp hình mới ăn ảnh.

*Một cân: 1/2 kg.

Phùng Vân Hi càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt tuôn như mưa. Vì Phùng Vân Hi chưa bao giờ khóc trước mặt anh cả nên anh thấy vô cùng bối rối khi thấy cô bật khóc. Anh đứng lên, rút vài tờ khăn giấy để cô lau nước mắt. Nếu Phùng Vân Hi nhìn kỹ thì có lẽ cô đã nhận ra động tác của anh có vài phần cứng ngắc. Lúc đưa khăn giấy cho cô, ánh mắt của anh đầy vẻ lạnh lẽo: "Có người bắt nạt em?"

Phùng Vân Hi ôm chặt eo anh, giọng nói nức nở: "Thẩm Tử Mặc, em nhớ anh lắm..."

Vừa dứt lời, nước mắt của cô cũng ngừng rơi, cả người cứng đờ. Nguyên nhân ấy hả? Vì cô có thể cảm nhận được bà dì của cô đã đến rồi. Nghĩ vậy, cô liền vô thức siết chặt vòng tay, đôi mắt hồng hồng ngập tràn vẻ hoảng hốt.

Cô khóc không ra nước mắt, sao lại trùng hợp như thế chứ?

Cô hít hít mũi, lén lút nhìn xuống thì thấy quần của anh đã dính máu của mình.

Anh vỗ nhè nhẹ lưng cô như trấn an. Sau đó, anh gọi điện thoại nội bộ cho Ôn Tuấn: "Lập tức đến phòng làm việc của tôi!"

Phùng Vân Hi: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net