Chương 13: Tiếp Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người Chung Dập Dung Miên hài hòa mà trải qua bữa tối với nhau.

Ánh đèn cam trong phòng yên tĩnh mà ấm áp, bầu không khí vừa vặn vô cùng ấm cúng.

Thế nhưng Chung Dập lại cảm thấy đầu mình muốn to ra luôn rồi.

Dung Miên dường như vô cùng quan tâm Chung Dập có ăn được không, cho nên cậu cứ ăn một miếng cá rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Chung Dập.

Dưới ánh nhìn của Dung Miên, Chung Dập chỉ có thể căng da đầu mà cầm đũa gắp một miếng cá tươi, giả bộ như mình ăn rất ngon, lại còn rất hưởng thụ nữa

Chung Dập cảm thấy sau hôm nay về nhà khả năng sẽ nôn hết những gì ăn hôm nay ra.

Anh không thể chịu được nữa, gọi phục vụ vào hỏi xem nhà hàng có rượu sake không.

Người phục vụ kính cẩn liệt kê ra một loạt loại rượu, Chung Dập tùy tiện gọi một chai uống cho ấm bụng. Anh đưa mắt sang nhìn người bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Cậu cũng uống nhé?"

"Tôi không uống đâu."

Dung Miên nhanh chóng trả lời: "Tam Đậu nói là rượu có độc."

Trước đó Khồng Tam Đậu đã dặn đi dặn lại Dung Miên rất nhiều lần, nói mèo con một thân một mình làm việc bên ngoài phải biết tự bảo vệ mình. Ăn cái gì uống cái gì đều phải ngửi thử trước khi nuốt vào bụng, uống rượu thì càng không được.

Tam Đậu nói thể chất của động vật không giống với con người. Động vật uống rượu sẽ chuyển hóa chậm hơn, sau khi uống say sẽ dễ dàng nói bậy, cơ thể vô cùng khó chịu.

Dung Miên nghe cái hiểu cái không, chỉ biết là mình không được uống.

"Rượu đúng là thực sự không tốt cho sức khỏe, điều đó không sai."

Chung Dập chậm rãi nói: "Nhưng uống rượu cũng là một loại xã giao. Tôi không khuyên cậu uống nhiều rượu trắng rượu đỏ, nhưng thỉnh thoảng uống rượu sake giúp làm ấp dạ dày, cũng có lợi cho cơ thể."

Dung Miên bán tin bán nghi nhìn chằm chằm Chung Dập.

"Tôi không uống."

Cậu nói.

"Hơn nữa uống rượu sẽ làm hương vị của thịt tăng gấp đôi."

Chung Dập giả vờ như không nghe cậu nói gì, tiếp tục thở dài: "Nhưng nếu cậu thật sự không muốn uống thì tôi cũng không ép. Vậy..."

"-Làm ơn cũng cho tôi một chai rượu sake."

Dung Miên ngẩng mặt lên, lễ phép nói với người phục vụ: "Cảm ơn."

-

Rượu rất nhanh được mang đến.

Chung Dập thoải mái nhấp hai ngụm, cảm thấy bụng mình ấm hơn rất nhiều.

Nhưng mà Dung Miên bên kia hiển nhiên đang ở trong một thái cực khác: cậu ta nhìn ly rượu trong tay như đang đối mặt với kẻ địch, đưa mặt lại gần, cảnh giác khịt mũi.

Dung Miên do dự cúi đầu xuống, đầu tiên là dùng lưỡi ngập ngừng liếm một chút rượu, sau đó lại ngửa người ra sau, mặt mày nhăn hết cả lại.

Chung Dập cảm thấy bộ dáng này của Dung Miên khá buồn cười, giống như một con thú nhỏ đang ngửi một hạt đậu kỳ lạ.

"Cậu uống hai ngụm thử xem."

Chung Dập xấu xa dụ dỗ thiếu niên và nói: "Rượu chỉ hơi đắng thôi. Uống thêm hai ngụm nữa thì sẽ quen, thật đấy."

Dung Miên vẫn hơi kháng cự.

"Giống như cơm thiu." Cậu chậm rãi mô tả: "Giống như mùi của nước rửa tay bị mốc."

Thiếu niên mô tả rất chi tiết, như thể cậu đã thực sự ăn qua những thứ này vậy.

"Cậu uống một ngụm rồi lại cắn một miếng cá."

Chung Dập chậm rãi nói: "Vị đắng của rượu là điều hấp dẫn nhất. Sau khi uống một ngụm, cá trong miệng cậu sẽ trở nên ngọt và tươi hơn."

Có thể là do cá có sức hấp dẫn quá lớn, Dung Miên do dự một chút, rồi từ từ làm theo hướng dẫn của Chung Dập.

Không biết có phải do tâm lí hay không, Dung Miên nuốt một miếng cá xuống, nhìn rượu trong ly chần chừ một chốc, một lúc lâu mới nói: "Hình như có một chút...."

Vì vậy, Chung Dập nhìn Dung Miên nhăn mặt uống một ngụm rượu rồi ăn một miếng cá.

Nhăn mặt uống rượu rồi ăn một miếng cá.

Cứ như vậy một vòng tuần hoàn không biết bao nhiêu lần, tốc độ ăn cá của Dung Miên chậm lại. Cậu giơ đũa rồi bắt đầu ngồi phát ngốc, ánh mắt có chút đăm đăm.

Sau đó Chung Dập nhìn Dung Miên đưa tay lên che miệng, cúi đầu ợ một cái.

"Tôi no rồi." Dung Miên thì thầm. "Tôi thấy hơi nóng."

Chung Dập cảm thấy thiếu niên uống có hơi vội nên có chút lo lắng, vừa muốn nói cậu uống từ từ thôi, điện thoại trong quần Dung Miên bắt đầu rung lên, có người gọi cho thiếu niên.

Dung Miên chậm chạp dừng lại.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi mới trả lời điện thoại. Chung Dập thấy thiếu niên an tĩnh một chút, sau đó nói nhỏ với người đầu dây bên kia: "Chú Vân."

Người bên kia nói gì đó, Dung Miên im lặng lắng nghe, một lúc sau mới rất ngoan ngoãn đáp lại: "Em không mệt... Có Tam Đậu đi với em..."

Tốc độ nói của thiếu niên có phần chậm chạp không dễ nhận thấy.

Chung Dập thấy Dung Miên dùng ngón tay nghịch mấy bông hoa cúc trang trí trên đĩa, lầm bầm gì đó rồi lần lượt đáp lại người bên kia.

Không biết người kia nói gì, Dung Miên có chút cứng đờ, sau đó từ từ ngồi dậy.

Sau đó Chung Dập nghe thiếu niên hỏi, dường như có chút không vui: "Họ... nhất định phải gặp em sao?"

"Gần đây em đóng phim mệt lắm." Cậu giống như một đứa nhóc nhỏ giọng oán giận.

Cảm xúc của Dung Miên dường như đột nhiên trở nên có chút lo lắng, ngón tay vô thức quẹt qua mép bàn: "Em không muốn tiếp khách đâu. Chú có thể bảo với bọn họ là em bị ốm..."

Chung Dập: "...?"

Chung Dập sặc một ngụm rượu, đầu óc bắt đầu ong ong.

Anh kinh nghi bất định (*) mà nhìn chằm chằm sườn mặt của thiếu niên. Trong một khoảnh khắc, Chung Dập thậm chí còn tự hỏi liệu bản thân có đang gặp ảo giác hay không.

*kinh nghi bất định: kinh ngạc kèm theo hoảng sợ.

Người bên kia điện thoại nói thêm điều gì đó, thiếu niên cụp mắt xuống, như thể cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

"Được rồi..."

Dung Miên hàm hồ đáp lại: "Chú, đến lúc đó chú nhất định phải nói với bọn họ không được hôn mặt em, cũng không cần... không cần xịt nước hoa lạ..."

"Cuối tuần này sau khi quay phim xong em sẽ về."

Cậu nói: "Chú, chú phải uống thuốc đúng giờ đó."

Dung Miên cầm điện thoại yên lặng nghe một hồi, ậm ừ hai tiếng, cuối cùng mới đặt máy xuống, chậm rãi cúp điện thoại.

Thiếu niên đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại một lúc, sau đó mới ngơ ngác mà giương mắt.

Cậu bắt gặp ánh mắt của Chung Dập, nấc một cái.

"Tôi không cố ý nghe cậu nói chuyện với người khác."

Chung Dập hít một hơi thật sâu: "Tôi chỉ muốn xác nhận lại một từ cậu vừa mới nói. Tôi sợ là mình nghe nhầm. Cậu nói là Cộng hòa Séc, hay là xuất sắc, hay là..."

"Là tiếp khách." Dung Miên nói.

*Tiếp khách, cộng hòa Séc, xuất sắc: đều đọc là Jiēkè nhưng viết khác nhau.

Phản ứng của Dung Miên chậm hơn bình thường nửa nhịp. Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chung Dập một hồi lâu, một lúc sau mới lặp lại rõ ràng từng chữ: "Tôi vừa mới nói với chú Vân, tôi không muốn tiếp khách."

Chung Dập cảm thấy máu của mình như đông cứng lại.

Điên rồi.

Anh kinh hãi nghĩ rằng thế giới này đã thực sự điên rồi.

Độ cồn của rượu sake không cao, nhưng đôi má của thiếu niên ngồi đối diện đã có chút ửng đỏ. Ánh sáng từ đôi mắt cũng hơi mơ hồ, rõ ràng là hơi say.

Cho nên cậu ta mới không hề phòng bị mà làm trò trước mặt mình, cứ như vậy mà nói ra bí mật.

Chung Dập biết mình không nên tiếp tục truy hỏi, nhưng anh không kìm nén được bản thân, giọng nói thậm chí còn hơi run rẩy: "Ý cậu là loại khách gì..."

Dung Miên cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi một chút.

Thị lực của cậu luôn rất tốt, nhưng bây giờ mọi thứ trong tầm mắt Dung Miên bây giờ dường như được phủ bởi một quầng sáng mờ ảo. Thiếu niên cau mày, dụi mắt.

"Một ít khách nữ đã lâu không gặp. Là, là khách quen."

Dung Miên quay mặt đi, nói hơi ngắt quãng: "Họ rất muốn gặp tôi. Nếu một thời gian dài mà không thấy tôi... sẽ rất phiền toái... Cho nên... Tôi... Cuối tuần tôi phải về tiếp mấy cô ấy một chút..."

Chung Dập cảm thấy trái tim của mình chùng xuống.

Chung Dập biết ngành trí bẩn đến mức nào, đặc biệt là công ty của đứa trẻ này vẫn là một công ty nhỏ vô danh. Khi đó nghệ sĩ thường bị ràng buộc với hợp đồng và bị buộc phải làm mọi thứ.

Giọng điệu vừa rồi của Dung Miên lúc nói chuyện điện thoại dường như đã bị ép buộc rất nhiều lần.

Chung Dập nhận ra rằng vấn đề có thể nghiêm trọng hơn mình nghĩ.

Anh đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh Dung Miên, ngồi xổm xuống, nắm lấy bờ vai của cậu, lạnh lùng hỏi: "Người vừa rồi gọi cho cậu là người đại diện? Hay là ông chủ công ty?"

Từ công ty dường như làm Dung Miên phản ứng không kịp, cậu suy nghĩ một hồi rồi mơ hồ nói: "Đại khái... là ông chủ."

Chung Dập lại hỏi: "Cậu tiếp khách bao lâu rồi?"

Dung Miên ngơ ngác mà nói: "Lâu rồi... Nhiều năm..."

Chung Dập cảm thấy trái tim mình co rút.

"Tiếp khách mệt lắm... Đôi khi một số người hơi quá mức..."

Dung Miên ngáp một cái, uể oải nói: "Cho nên... Cho nên tôi không muốn tiếp khách."

"---Cậu ký hợp đồng với công ty bao nhiêu năm?"

Chung Dập lạnh giọng hỏi.

Từ hợp đồng có vẻ có chút khó hiểu đối với Dung Miên lúc này. Cậu suy nghĩ rồi do dự: "Chú Vân là ân nhân của tôi... Hẳn là tôi nên làm việc cho chú ấy cả đời."

Chung Dập nhớ trước đây đứa trẻ này từng nói mình không cha không mẹ. Càng là những đứa trẻ có vấn đề về gia đình càng dễ bị công ty môi giới xấu xa tẩy não lừa gạt, dụ dỗ ký hợp đồng đầy những bẫy rập.

Quá tởm lợm.

Chung Dập hít một hơi đầy đau đớn.

Có lẽ là do sắc mặt của Chung Dập quá xấu, Dung Miên lúng túng nhìn người đàn ông một lúc rồi bổ sung: "Thực ra... Một số vị khách cũng rất dễ mến và hiền lành. Một số... một số người quen sẽ cho tôi rất nhiều---"

Từ "đồ ăn vặt" còn chưa nói ra, sắc mặt Chung Dập đã đen xì mà đánh gãy lời của cậu.

"Lúc tiếp khách cậu thường làm gì?" Chung Dập hỏi.

Dung Miên ngẩn người, dường như nghĩ tới chuyện chẳng tốt đẹp gì.

Cậu nhăn mặt quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt có chút mơ hồ mà bắt đầu tự nói: "Tự nhiên tôi thấy không khỏe, tôi muốn uống nước..."

Chung Dập không có tâm trạng tiếp tục lôi lôi kéo kéo. Nhìn thiếu niên trước mắt đang cố gắng lảng tránh không trả lời, Chung Dập một tay giữ sau cổ Dung Miên, một tay quay đầu Dung Miên lại, cưỡng ép thiếu niên nhìn vào mắt anh.

Giống như kích hoạt một công tắc vô tình nào đó, lúc lòng bàn tay của Chung Dập chạm vào cổ thiếu niên, anh nhìn thấy Dung Miên hơi co rúm lại một chút, sau đó yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cậu nhóc mở to đôi mắt, lông mi run rẩy, ngây người nhìn Chung Dập.

"... Chỉ cần ở với họ... Họ sẽ... ôm hôn tôi... Thực ra chỉ cần nhịn một chút, tôi ngủ một giấc là xong rồi."

Dung Miên ngoan ngoãn trả lời: "Nhưng đôi khi... Một số khách không kiềm chế được tâm trạng của mình, nếu họ quá phấn khích, họ... sẽ khiến tôi rất đau. Tôi không thích chút nào hết..."

Chung Dập sững người.

"Tôi, cổ tôi đau..."

Dung Miên hơi giãy dụa: "Anh thả tôi ra..."

Tai của Dung Miên có chút đỏ bất thường. Cậu có vẻ hơi khó chịu, thậm chí trong ánh mắt dường như có chút hơi nước. Chung Dập sửng sốt, vô thức bỏ tay ra.

Dung Miên che cổ của mình, rầu rĩ không nói gì.

Chung Dập hít một hơi thật sâu.

Anh đột nhiên phát hiện ra rằng mọi thứ trước đây dường như vô lý như thế nào, giờ đây đã được giải đáp.

Tại sao còn trẻ như vậy mà cử chỉ vô cùng tùy tiện? Tại sao giây phút đối diện người khác cởi quần mà vẻ mặt lại ngây thơ như vậy? Sợ là lúc tuổi còn rất nhỏ đã bị công ty lừa gạt bắt đi tiếp khách, lòng đã sớm chết lặng.

Chung Dập chỉ cảm thấy bi ai cùng chua xót.

Nhưng Dung Miên không biết Chung Dập đang nghĩ gì, bởi vì cậu thực sự rất buồn ngủ.

Khi Chung Dập định thần lại, anh thấy thiếu niên trước mặt hơi hơi lắc đầu, miệng giống như lẩm bẩm gì đó, giây tiếp theo đã ngã về phía trước.

Nhìn thấy Dung Miên lắc lư sắp úp mặt xuống sàn, Chung Dập vội vàng đưa tay ra, khuôn mặt của Dung Miên nằm gọn trong bàn tay anh.

Khuôn mặt thiếu niên áp vào lòng bàn tay. Mái tóc đen hơi che đi hàng lông mày. Hai má ửng đỏ, làn da trắng nõn. Hình dáng cánh môi cũng rất đẹp.

Ý thức của Dung Miên có chút mờ mịt. Cậu cảm thấy bàn tay hơi nóng, nửa tỉnh nửa mê. Thiếu niên khẽ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Chung Dập.

Sau đó Chung Dập nhìn người trước mặt rũ mi, dùng một biên độ rất nhỏ mà cọ vào lòng bàn tay anh vô cùng thân mật.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chua xót phận mèo làm công.

----

Editor: cuối cùng tôi cũng edit được xưng hô chú - em nhưng không phải là hai nhân vật chính =))))) Buồn hơi nhiều.

Nhớ vote sao nha mọi người ơiii~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net