Chương 6: Phòng Nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Dập nhìn chằm chằm con bướm trong bình nước khoáng được nửa tiếng rồi.

Không phải Dung Miên không bắt được ba con mà là Dung Miên bắt quá nhanh và chính xác, Chung Dập sợ rằng cuối cùng loại bướm này sẽ tuyệt chủng mất nên mới ngăn cậu ta lại.

Chung Dập chưa từng thấy người sống nào có thể bắt sâu bắt bướm nhanh nhẹn như vậy. Với thị lực và tốc độ tay như thế này, anh nghĩ đứa trẻ này sau này nếu không đóng phim nữa thì đi làm vệ sĩ hay gì đó cũng có thể kiếm cơm được.

Cuối cùng Chung Dập để lại một con bướm, thả mấy con khác đi. Trước khi quay phim, Chung Dập nói với Từ Dữu Dữu tìm một chai nước khoáng rồi đặt con bướm vào, đồng thời đục hai lỗ nhỏ trên chai để thông gió.

"Anh Chung, em nghe bọn họ nói, tám chín phần là Sử Trừng sẽ tiến tổ."

Lúc ở trên xe, Từ Dữu Dữu nói: "Nếu là sự thật, ước chừng hai tuần nữa cậu ta sẽ tới đoàn phim. Anh... trước tiên vẫn phải chuẩn bị tâm lí."

Chung Dập không nói chuyện mà từ từ nâng chai nước khoáng lên, lợi dụng ánh sáng đèn đường mờ ảo của ô tô để chiêm ngưỡng những đốm nâu trên thân bướm.

"Lấy cái kỹ năng diễn xuất kia của cậu ta, dù có đóng vai củ cà rốt đứng trong bùn đất thì bọn bò sát trong lòng đất cũng sẽ có ý kiến."

Một lúc sau, Chung Dập nói: "Lưu Viên Phong thật sự là muốn để cho cậu ta làm hỏng tác phẩm của mình à?"

Chung Dập rất độc miệng, mỗi lần nói ra đều là so sánh kinh hãi như thế này. Lần nào cũng làm Từ Dữu Dữu phải nghẹn họng.

Từ Dữu Dữu thở dài: "Đoàn đội của bọn họ có thủ đoạn. Huống hồ cái mặt kia của cậu ta, vừa nhìn đã biết là con trai của Sử Liên Thanh, thể chất tự mang đề tài... đây không phải việc một mình Lưu Viên Phong có thể quyết định được."

*Ý là chỉ cần bạn Sử Trừng này xuất hiện thì đã có đề tài cho người ta thảo luận bàn tán rồi.

Con bướm lặng lẽ mà ghé vào thành chai, đôi cánh khẽ rung rinh.

"Xinh đẹp."

Chung Dập nói.

Từ Dữu Dữu nhất thời không phân được Chung Dập đang khen vẻ đẹp của con bướm hay là lại nói mấy lời kỳ quái cho nên cô chỉ có thể lo sợ bất an mà xoa xoa tay, không dám nói gì.

Nhưng may là hôm nay tâm trạng Chung Dập có vẻ rất tốt, chỉ nhìn con bướm một cái, không nói gì cả. Từ Dữu Dữu thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Lát nữa thả cho nó bay đi."

Chung Dập đưa cái chai cho Từ Dữu Dữu và nói: "Mùa xuân đến rồi, để nó phát tán nhiều phấn hoa đi."

Hình như Chung Dập nghĩ đến điều gì đó nên tâm trạng vô cùng thoải mái, vẻ mặt cũng nhu hòa không ít.

Từ Dữu Dữu ách một tiếng, nói được.

Cho nên người lớn lên ở nông thôn, Từ Dữu Dữu, không dám nói cho Chung Dập biết, đây thật ra là loài bướm bắp cải phổ biến nhất, là loại côn trùng có hại đi ăn hoa màu.

.

Khi Dung Miên lật trang kịch bản, Khổng Tam Đậu đã xì mũi lần thứ ba trong vòng năm phút, hơn nữa lần này còn khóc rất to.

Vì vậy, Dung Miên tạm đừng lại, đóng kịch bản.

"Tam Đậu." Dung Miên nói, "Đừng khóc nữa."

Dung Miên không nói thì thôi. Ngay khi cậu vừa cất lời, đôi mắt của Khổng Tam Đậu lại ngấn lệ.

"Em cứ như vậy có thể sẽ chết hay không..."

Khổng Tam Đậu ôm đầu lại bắt đầu một vòng khóc mới: "Chị phải làm sao đây? Em mỗi lần ăn đồ chị nấu đều sẽ ăn rất ít. Thật ra, thật ra... Chị có thể nấu mỗi thịt cho em..."

"Nhưng hình người mà chỉ ăn mỗi thịt là sẽ bị bệnh đó..."

Khổng Tam Đậu nghẹn ngào nói: "Trước đây chị cũng thế này. Sau một thời gian, miệng em sẽ nổi mụn nước rất đau, còn dễ rụng tóc nữa. Chị phải làm sao đây? Chị không chăm sóc tốt cho em..."

Suy nghĩ của Đậu Đậu rất đơn giản, ít nhất là trong tầm hiểu biết của cô nàng, nếu không ăn cơm được là sẽ chết.

Khổng Tam Đậu gào lớn lên làm tay chân Dung Miên cũng có chút luống cuống.

"Quay phim ở dạng người sẽ tốn nhiều thời gian nên sẽ hơi mệt."

Dung Miên vụng về an ủi Tam Đậu, "Con người ai cũng sẽ có triệu chứng này, đầu chỉ có chút choáng thôi. Chị đừng khóc nữa. Chị nấu cơm rất ngon."

"Nhưng lần trước quay bộ phim chiếu mạng kia, em không có gầy như vậy."

Khổng Tam Đậu lại nghẹn ngào: "Chị nói em á, sao cứ nhất định phải đóng phim vậy? Không phải mỗi ngày ở cùng mọi người sẽ vui hơn sao?"

Dung Miên lắc đầu.

"Em muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút."

Dung Miên nói: "Cho nên em càng phải cố gắng diễn. Hơn nữa em cũng thích đóng phim."

Khổng Tam Đậu không nói nên lời, đỏ mắt mà nhìn cậu, lại hít hít mũi.

"Có tiền rồi, lúc đó em có thể mua cho chị cái vòng cổ mà chị rất thích."

Dung Miên dừng lại, nghiêm túc nhìn Tam Đậu: "Em có thể mua cho mọi người một căn nhà lớn hơn, mua nhiều đồ ăn cao cấp hơn, chú Vân cũng sẽ rất vui."

Khổng Tam Đậu ngây người trong chốc lát. Sau đó cô nàng ừ một tiếng, lại ra sức gật gật đầu.

"Vậy, vậy em muốn mua gì? Hay là mua du thuyền đi. Chị rất muốn nhìn thấy biển, nhưng ở thành phố C không có biển mà chỉ có núi..."

Thấy Tam Đậu lấy lại được bộ dáng vui vẻ, Dung Miên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cúi đầu, dụi mắt, hơi ngây người rồi lại trộm ngáp một cái.

Thật ra hai ngày nay Dung Miên ngủ không được ngon. Khả năng lí giải của con người và động vật rất khác nhau. Để không lộ ra dấu vết lúc đóng phim, Dung Miên đã dành rất nhiều thời gian và sức lực để học thuộc và hiểu kịch bản.

Mà cơm do Khổng Tam Đậu nấu... thật sự là không ăn nổi. Tam Đậu rất chú ý đến cân bằng dinh dưỡng nhưng tỷ lệ rau xanh quá lớn, hơn nữa lúc nào cũng chỉ luộc qua rồi nêm với xì dầu và muối.

Dung Miên ngượng ngùng không dám nói ra bởi vì Khổng Tam Đậu thực sự đã rất nỗ lực, hơn nữa mỗi lần cô ấy đều dùng biểu tình vô cùng mong đợi mà nhìn cậu. Nhưng cho dù thế, Dung Miên vẫn không thể nuốt trôi.

Vì vậy, trước khi quay cảnh sáng nay, Dung Miên đã lấy cớ đi đọc kịch bản để tránh món bánh mì kẹp ớt chuông và hành tây của Khổng Tam Đậu. Rồi ngay sau đó, Dung Miên có cơ hội lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác hạ đường huyết là như thế nào.

"Hay là em biến về nguyên thân đi. Chứ cứ duy trì mãi thế này cũng đâu được."

Khổng Tam Đậu cũng nhìn ra được sự mệt mỏi của Dung Miên, lo lắng nói: "Chị, chị đi tìm cho em một cái chăn. Em cứ ngủ một lát đi."

Dung Miên lắc đầu: "Không được, lát nữa em phải đi gặp Lưu Viên Phong để hỏi về một cảnh quay, chị..."

"---Chị đi thương lượng với ông ta một chút, nói tí nữa trực tiếp tới đây tìm em."

Khổng Tam Đậu bật dậy, tinh thần hưng phấn bừng bừng: "Em hiện tại nhanh đi ngủ đi. Yên tâm, chắc chắn ông ta sẽ không từ chối."

Dung Miên: "Em---"

"Dù sao thì bọn chuột lang vốn dĩ đã rất sợ em rồi." Khổng Tam Đậu nói.

.

Chung Dập vừa đến phim trường đã thấy Thẩm Nghiên cách đó không xa đang vẫy tay cười khanh khách, đưa cho anh một túi đồ nặng trĩu.

Chung Dập mở túi ra thì thấy đó là cháo bát bửu vẫn còn nóng hổi.

Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng Thẩm Nghiên vừa đưa đồ Chung Dập cũng cảm thấy sợ hãi. Quả nhiên giây tiếp theo cô gọn gàng dứt khoát một câu: "Đưa qua cho Dung Miên đi."

Chung Dập: "..."

"Cậu cũng biết tính Lưu Viên Phong rồi đó. Chỉ để đón ánh nắng ban mai lúc bình mình mà năm giờ sáng hôm nay đã bắt đầu quay rồi."

Thẩm Nghiên nói: "Kết quả, đứa nhỏ Dung Miên kia bị hạ đường huyết, trên đường đi có lúc còn không vững nữa."

Chung Dập ngẩn ra.

"Nhưng cuối cùng cũng không có vấn đề gì lớn."

Thẩm Nghiên nói: "Chị thấy cô nàng trợ lí bên cạnh cậu ta hình như hơi hoảng sợ. Trợ lí của chị không ở đây, chị trực tiếp mang cháo qua thì không thích hợp lắm. Cậu thay chị mang qua đó đi."

Chung Dập trầm ngâm một chút rồi đồng ý.

Hạ đường huyết sao?

Chung Dập suy nghĩ một chút, nhớ tới bữa tiệc lần trước Dung Miên chẳng ăn một thứ gì, rồi hôm trước nguyên hộp cơm trắng cũng bỏ mứa, anh cảm thấy có chút phức tạp. Đưa chén cháo này qua chưa chắc đứa nhỏ kia đã ăn.

Thẩm Nghiên nói người đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Chung Dập có hơi do dự.

Anh và Dung Miên không quen biết lắm, địa vị trong giới (*) thì có thể nói là như trời với đất, hơn nữa cậu nhóc này vẫn có tâm tư khác thường đối với mình, cho nên thật ra Chung Dập có thể nhờ Từ Dữu Dữu đem qua đó.

*Raw là "già vị": một thuật ngữ trong giới giải trí, chỉ địa vị của một ngôi sao.

Nhưng Chung Dập xách theo túi cháo, thất thần đi tới đi lui một lát, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy chỉ rẽ một cái là đến cửa phòng chờ.

Chung Dập chậc một tiếng, cũng chỉ có thể đi tới thì thấy Lưu Viên Phong đang rón rén đẩy cửa bước ra ngoài.

Bây giờ vẫn đang là đầu xuân, bên ngoài vẫn còn hơi se lạnh. Chung Dập mặc áo khoác vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, thế nhưng Lưu Viên Phong lại đang lau mồ hôi trên đầu, lo lắng đóng cửa lại.

Ông ta hoảng đến mức thậm chí không thèm để ý Chung Dập đang đứng ở bên kia hành lang, xoay người chuồn đi. Thân hình mập mạp nhanh chóng biến mất sau khúc cua.

Chung Dập: "..."

Chung Dập trầm ngâm một lúc lâu, bước đến cửa phòng chờ. Anh nhìn bát cháo trên tay rồi, do dự có nên gõ cửa hay không.

Tuy nhiên, vừa rồi Lưu Viên Phong đi quá gấp, cửa không đóng kĩ tạo ra một khe hở. Qua khe hở, Chung Dập nhìn vào có thể mơ hồ thấy được rèm cửa trong phòng nghỉ bị kéo ra. Đôi mắt anh ngập ngừng nhìn xuống, đồng tử đột nhiên co lại.

Bởi vì Chung Dập nhìn thấy một chiếc áo sơ mi đang nằm trên mặt đất.

Qua khe cửa, tầm mắt Chung Dập từ từ hướng lên trên, anh nhìn thấy dưới tấm chăn trên sô pha lộ ra một bàn chân trắng nõn xinh đẹp, đang hơi hơi cuộn tròn.

Ngay sau đó, anh lập tức thấy được nửa người trên trần trụi đến tận sống lưng của thiếu niên.

Dung Miên chậm rãi chống tay lên sô pha từ từ ngồi dậy. Tấm chăn lẳng lặng trượt từ trên người cậu xuống thắt lưng, chỉ chút nữa là rớt xuống phía dưới. Chính là một mảnh nhỏ ái muội như vậy cũng đã khiến người khác mơ màng nghĩ xa.

Ánh nắng mặt trời lọt vào phòng qua khe hở trên rèm cửa, sườn mặt và lông mi của Dung Miên bị ánh sáng ấm áp che phủ khiến cho gương mặt của thiếu niên hơi ửng đỏ.

Dung Miên cứ như vậy mà để lộ hoàn toàn nửa thân trên. Cậu lười biếng dựa vào ghế sô pha, đáy mắt mang theo một tia uể oải, xinh đẹp thủy quang.

Thiếu niên bây giờ thoạt nhìn có hơi ngốc. Hơn nữa không biết là bởi vì ánh sáng mờ ảo hay sao, con ngươi của Dung Miên hình như không còn màu nâu đậm như ngày thường, mà là một màu hổ phách sáng lấp lánh.

Một giây tiếp theo, Dung Miên quay mặt lại, kinh ngạc nhìn ra phía cửa.

*Chuột lang:

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chung Dập: A!

Bộ truyện này có hai cái hố đen, phân biệt lần lượt là não của Chung công và dạ dày của Miên bảo.

Editor: Raw của tác giả là Chung 1, mình nghĩ chắc là Chung công.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net