Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm một khách quý con người, Chung Dập may mắn được tham gia hội nghị bàn tròn của quán cà phê mèo.

Anh ngồi cùng một bàn với những con vật nhỏ đang tập trung ở sảnh quán cà phê, nghe chúng thảo luận về hương vị đồ uống mới và bánh ngọt cho tháng tới, vô cùng vô cùng nghiêm túc mà thảo luận tận ba tiếng đồng hồ.

Khi cuộc họp kết thúc, Khổng Tam Đậu bất ngờ đứng dậy gọi to tên Dung Miên, muốn cho cậu đi xem chiếc máy chạy bộ mới mua của mình.

Trước khi Chung Dập kịp phản ứng, Dung Miên đã bị Khổng Tam Đậu kéo đi trong sự sững sờ.

Sau đó, giây tiếp theo, anh em nhà Quách vui vẻ cầm điện thoại di động, kéo Chung Dập vào một nhóm chat trên wechat. Nhóm chat này không có Dung Miên, còn tên nhóm chat là "Sinh Nhật Kinh Hỉ cho Dung Miên."

Đồng thời, Chung Dập cũng vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại của anh em nhà Quách, phát hiện ra ghi chú mà họ dành cho mình là "Khách VIP của Dung Miên."

Chung Dập cảm giác điểm mấu chốt này khả năng là đời này không thể nào vượt qua được.

Còn hai tuần nữa là đến sinh nhật Dung Miên, chủ nhóm Khổng Tam Đậu đã lên kế hoạch chi tiết cho bữa tiệc từ lâu. Cô nàng còn đặc biệt nhắn tin riêng cho Chung Dập, dặn anh nhất định phải giữ bí mật.

Vào sáng ngày sinh nhật của mình, đầu tiên là Dung Miên nhận được vô vàn lời chúc từ người hâm mộ trên weibo, sau đó cậu mất một lúc lâu để trả lời tin nhắn của Thẩm Nghiên, Sử Trừng và Lưu Viên Phong.

Nhiệm vụ của Chung Dập ngày hôm nay đã chính thức bắt đầu. Vai trò của anh thực chất chỉ là tài xế mà thôi. Anh chịu trách nhiệm chở Dung Miên đến quán cà phê.

Bên ngoài quán cà phê treo biển "Tạm ngừng kinh doanh". Ngay sau khi Dung Miên mở cửa ra, bài hát chúc mừng sinh nhật bất ngờ vang lên, tuyết và pháo hoa bắn ì xèo về phía Dung Miên. Vân Mẫn cầm một chiếc mũ sinh nhật đội vào cho Dung Miên.

Dung Miên đứng hình một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Cảm ơn mọi người."

Biển hiện của Dung Miên kiến người lên kế hoạch Khổng Tam Đậu rất hài lòng.

Nhưng Chung Dập có thể phân biệt được sự khác nhau giữa biểu hiện cảm xúc thật và diễn xuất. Anh quan sát sườn mặt của thiếu niên một lúc, sau đó mới nhận ra đây là giả vờ kinh ngạc. Dung Miên hẳn là đã sớm đoán được chuyện bữa tiệc sinh nhật này.

Trong khi Khổng Tam Đậu đang tung tăng nhảy nhót vào bếp, Dung Miên nhỏ giọng thú nhận với Chung Dập: "Cái hôm em giúp anh qua màn trò làm móng, không cẩn thận thấy được wechat của anh."

"Hơn nữa, Tam Đậu là một người có gì cũng sẽ viết hết lên mặt mình."

Sảnh chính của quán cà phê được bố trí như một bữa tiệc sinh nhật với ruy băng và bóng bay treo đầy trên cửa sổ và tường.

Lúc nãy Vân Mẫn dắt cô chó Khổng Tam Đậu đến quảng trường chơi bóng nhưng gặp một chú chó husky trông không được thông minh cho lắm. Con husky túm lấy quả bóng của Khổng Tam Đậu sống chết không chịu nhả ra.

Khổng Tam Đậu rất tức giận nên Vân Mẫn và chủ nhân của con husky kia cũng không ngăn cản, mặc cho hai con chó lao vào đánh nhau.

Dù cuối cùng Khổng Tam Đậu chiến thắng nhưng khuôn mặt của cô nàng vẫn có hơi bị thương. Cho nên lúc ở hình người, lông mày bên phải của Khổng Tam Đậu trông cứ như bị trọc một mảng.

Nếu là một cô gái bình thường thì chắc đã sớm khóc chết rồi, nhưng Khổng Tam Đậu lại vui vẻ chẳng thèm quan tâm. Cô nàng lấy băng cá nhân dán lên rồi vội lôi kéo Dung Miên đi xem chiếc bánh sinh nhật mà mình chuẩn bị cho cậu.

Cái gọi là bánh kem nhưng không có kem không có bánh là sự trộn lẫn của nhiều lon cá ngừ nhỏ, đổ trong khuôn làm bánh để tạo thành một cái lon lớn hơn. Mặt trên được trang trí bởi trái cây sấy khô, viền được trang trí bằng ruy băng hình mèo tinh xảo, cuối cùng chính giữa được cắm một cây nến nhỏ.

Dung Miên rất thích.

Dung Miên cắt một miếng bánh kem cá ngừ thật to định đút cho Chung Dập ăn. Chung Dập khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể nhanh tay mở trò chơi làm móng thời trang, tỏ vẻ mình đang tập trung qua màn, không thể phân tâm.

Quách Tứ Qua ôm Quách Ngũ Quỳ hình mèo, trịnh trọng tặng quà cho Dung Miên: "Mùa đông sắp đến rồi, em với Ngũ Quỳ tặng anh một chiếc quần len. Em đan chân trái còn nó đan chân phải..."

Ngũ Quỳ trong tay Tứ Qua cũng kêu meo meo với Dung Miên. Chung Dập cảm giác đó hẳn là câu chúc mừng sinh nhật bằng tiếng mèo.

Lợi dụng lúc Quách Ngũ Quỳ đi uống nước, Quách Tứ Dưa lại bắt đầu bí mật tung tin. Tứ Dưa kể còn nửa năm nữa thì nam sinh viên đại học thường xuyên thăm Ngũ Quỳ mới hoàn thành chương trình học cao học ở nước ngoài.

Cách đây không lâu, nam sinh viên còn gửi cho Quách Ngũ Quỳ một chiếc váy ren thủ công từ Luân Đôn về.

Quách Ngũ Quỳ không biết khi nào nam sinh viên đại học sẽ trở lại nhưng nó hi vọng rằng thời điểm nam sinh viên mở cửa bước vào quán thì sẽ nhìn thấy mình mặc chiếc váy nhỏ đó.

"Nó bảo nó chẳng thích cái váy đó chút nào. Thế mà bây giờ lúc đi ị cũng không muốn cởi ra."

Quách Tứ Qua buồn bã nói: "Mông của nó đã hay dính phân thì chớ, gần đây càng làm chú Vân sầu gần chết."

Sau đó là khoảng thời gian hồi tưởng quá khứ cố định hằng năm của Vân Mẫn.

Mỗi khi đến sinh nhật của một vật nhỏ trong quán cà phê, Vân Mẫn luôn lấy là quyển album dày cộp, bắt buộc những con mèo trong quán cà phê phải ngồi thành vòng tròn để để nghe mình kể chuyện.

"Đây là tháng đầu tiên chú mới đón em về."

Vm chỉ vào một trong những bức ảnh, buồn rầu nói: "Lúc ấy em đặt biệt bảo vệ đồ ăn. Khổng Tam Đậu đưa cơm cho em mỗi ngày, lần nào cũng bị em cào một lần."

Bức ảnh chụp một chú mèo con màu đen mũm mĩm đang ngậm thức ăn cho mèo. Nó đang tức giận nhìn chằm chằm vào máy ảnh, còn bên cạnh là một con shiba đang tò mò nhìn nó.

Khổng Tam Đậu tự hào bổ sung: "Nhưng đến tháng thứ hai, chúng em đã trở thành những người bạn tốt của nhau."

Chung Dập nhìn tất cả những bức ảnh chỉ cảm thấy trái tim mình muốn tan ra. Nhưng đối với Dung Miên, điều này tương đương với việc đang lan truyền lịch sử đen tối của mình trước mọi người. Cậu sốt ruột cố gắng che mắt Chung Dập lại, hơn nữa còn nhỏ giọng cảnh cáo Chung Dập không được nhìn.

Sau đó sẽ đến tiết mục hát karaoke.

Chung Dập cảm thấy thư viên âm nhạc mà các động vật nhỏ yêu thích cũng rất độc đáo. Chẳng hạn như Vân Mẫn thì yêu thích các bài hát dân gian, Quách Tứ Qua ôm em trai của mình bắt đầu diễn Cừu Vui Vẻ và Sói Xám. Khổng Tam Đậu thì hát một bài tiếng Nhật. Cô nàng nói tổ tiên của mình có gốc là người Nhật Bản mặc dù Chung Dập cảm thấy phát âm tiếng Nhật của Tam Đậu quả thật là...khó nói.

Ngày thường khi Chung Dập tham gia các loại hoạt động thường được ban tổ chức ưu ái cho ngồi ở vị trí trung tâm. Còn bây giờ anh chỉ làm nền cho các động vật nhỏ, ngồi vỗ tay cổ vũ hơn một tiếng đồng hồ.

Nhưng anh lại cảm thấy rất thú vị.

Micro cuối cùng cũng chuyển đến vị trí của Chung Dập. Chung Dập biết rõ trình độ của mình nên nhanh chóng từ chối. Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt tha thiết của Dung Miên, anh chỉ có thể đứng dậy, miễn cưỡng hát một bài.

Kết thúc bài hát, tất cả chó mèo có mặt trong phòng đều im lặng một lúc lâu. Vân Mẫn nhanh chóng ho khụ một tiếng để phá vỡ sự im lặng, nhanh chóng bảo bọn nó đi rửa bát.

Quách Tứ Qua ấp a ấp úng: "Nói thế nào nhỉ, ít ra là tốt hơn gala lễ hội mùa xuân năm đó."

Dung Miên cũng nhấp nhấp miệng.

Cậu sợ Chung Dập sẽ cảm thấy buồn cho nên nhân lúc Khổng Tam Đậu đang hát bài tiếng Nhật tiếp theo, Dung Miên lén hôn lên má Chung Dập, nghiêm túc nói với anh: "Không sao đâu, ít nhất thì anh diễn rất hay."

Chung Dập: "...Nếu em không thể khen thì không cần khen đâu."

Ồn ào nhốn nháo một hồi, tuy rằng Dung Miên không nói thêm gì nữa nhưng cậu đã ăn rất nhiều bánh kem cá ngừ. Hơn nữa Chung Dập cũng biết, thiếu niên đang cực kì vui vẻ.

Dung Miên ôm đống quà chất cao như núi về đến nhà. Cậu ngồi trước bàn ăn cơm, mở từng món quà ra, hơn nữa còn nghiêm túc xếp lại từng giấy gói quà.

Chung Dập cảm thấy trái tim của một chú mèo con rất dễ dàng được lấp đầy.

"Anh chụp cho em một tấm hình đang uống nước đi." Dung Miên nói với Chung Dập, cầm cái ấm mà Khổng Tam Đậu tặng cho mình, "Em muốn gửi cho Tam Đậu. Cô ấy sẽ rất vui."

Sau khi chụp ảnh gửi cho Khổng Tam Đậu, Dung Miên có chút mệt nhọc.

Nhưng bởi vì là sinh nhật của mình cho nên Dung Miên không muốn đi ngủ sớm. Tâm tình của cậu rất tốt, một bên vừa muốn để cho Chung Dập sờ mình, một bên lại muốn dùng hình người nói chuyện với Chung Dập.

Cho nên Dung Miên vén quần áo lên một chút, sau đó nằm trên đầu gối của Chung Dập, biến cái đuôi ra để cho Chung Dập dùng tay sờ cái đuôi của mình.

Chung Dập một tay vuốt lông đuôi, một tay giơ sợi ruy băng gói quà lên trên đầu Dung Miên. Dung Miên từ từ đung đưa cái đuôi của mình, duỗi tay ra bắt lấy sợi ruy băng.

Hai người chơi kiểu này gần mười phút. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Dung Miên đột nhiên bỏ tay xuống, nhẹ nhàng gọi tên Chung Dập.

Chung Dập hỏi: "Sao vậy em?"

Dung Miên dường như hơi do dự một hồi, cuối cùng nhìn về phía Chung Dập, nói ngập ngừng: "...Không có gì."

Chung Dập biết "không có gì" của cậu chắc chắn không phải là không có gì thật, nhưng anh nhìn vẻ mặt do dự của Dung Miên, cảm thấy nếu mình có hỏi tới thì Dung Miên cũng sẽ không nói.

Vì thế Chung Dập ừ một tiếng, sau đó cầm cây lăn tóc bên cạnh lên, đầu tiên là lăn lăn trên đuôi Dung Miên rồi lăn trên quần áo của chính mình, quả nhiên là dính một đống lông mèo.

Sau đó anh lại nghe thấy người đang nằm trên đùi mình hỏi: "Chung Dập, anh thấy quà sinh nhật Tam Đậu tặng em...có đẹp không?"

Ba chữ "quà sinh nhật" được nhấn mạnh, Chung Dập nếu còn không hiểu được thì đúng là một kẻ ngốc. Nhưng anh vẫn giả vờ hờ hững, bình tĩnh nói: "Nhìn cũng được, dung tích đủ lớn. Em có thể mang đến trường quay uống nước, rất tiện lợi."

Dung Miên nhẹ nhàng ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Chung Dập cảm thấy cái đuôi trong lòng bàn tay mình khẽ rũ xuống, tần suất đung đưa cũng ít đi. Chung Dập âm thầm hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, nín cười.

Nhưng Dung Miên là người không giấu được tâm sự trong người.

Cuối cùng, cậu vẫn mím môi, nhướng mắt, nói thẳng với Chung Dập: "Nhưng Chung Dập, anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em."

"Em biết gần đây anh rất bận nên nếu quên cũng không sao."

Dung Miên xấu hổ nói: "Chỉ là đây là sinh nhật đầu tiên của em với anh, vì vậy em muốn có gì đó để giữ kỉ niệm. Bây giờ anh có thể chiên cho em một miếng thịt xông khói cũng được, để làm hình thức thôi. Em không cần..."

Trước khi Dung Miên nói hết nửa câu sau, cậu đột nhiên im lặng.

Bởi vì Dung Miên nhìn thấy Chung Dập đặt cái lăn tóc trong tay xuống, sau đó đút tay vào túi áo khoác, lấy ra một cái hộp nhung vuông.

Chung Dập cười nói: "Anh chỉ muốn xem em có thể nhẫn nại đến khi nào."

Dung Miên chớp mắt.

"Hôm sinh nhật của anh, em đã tặng anh một chiếc vòng cổ đúng không?" Chung Dập hỏi.

"Vậy lần này anh cũng tặng cho em một chiếc vòng." Chung Dập nói, "Là cái vòng này, có thể hơi nhỏ một chút."

"Sinh nhật vui vẻ nhé." Chung Dập nói, "Sau khi đeo cái vòng này rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời."

Tài khoản weibo của Dung Miên vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu, nay cuối cùng cũng đã có động thái vào hôm sau ngày sinh nhật.

Cách Dung Miên đăng và trả lời weibo rất thú vị, có nề nếp hệt như một AI. Nhưng từ những biểu hiện trước đây của cậu trong các chương trình giải trí, ai cũng nhận ra đó tính cách thật sự của cậu.

Dung Miên đăng một lúc rất nhiều bài đăng, đầu tiên là cảm ơn người hâm mộ của mình trước.

Bài thứ hai là tag weibo của Thẩm Nghiên với dòng chữ "Cảm ơn những chiếc khuy măng sét mà tiền bối Thẩm Nghiên đã tặng cho em." Và một bức ảnh của chiếc khuy măng sét.

Bài thứ ba là của Lưu Viên Phong, bài thứ tư là giày thể thao của Sử Trừng... Mỗi người đều có dòng chữ và hình ảnh giống hệt nhau, lời nói thẳng thắn, đơn giản nhưng lại vô cùng chân thành. Nhưng cũng có thể thấy, mỗi bức ảnh mà Dung Miên đăng đều được chụp rất cẩn thận.

Khu vực bình luận đột nhiên tràn ngập hahahahaha và các lời chúc mừng sinh nhật.

Nhưng bài đăng cuối cùng của Dung Miên lại không tag bất cứ ai, dòng chữ kèm theo cũng vô cùng ngắn gọn: "Cảm ơn vòng trong nhỏ mà anh tặng cho em."

Đám đông không biết "anh" và "vòng tròn nhỏ" ở đây ám chỉ cái gì. Nhưng khi họ nhấp vào bức ảnh, ai nấy cũng đều thấy trong tấm hình là hai bàn tay đang nắm chặt.

Bàn tay lớn hơn bao trùm lên cả bàn tay nhỏ kia. Người tinh mắt đã sớm phát hiện ngón áp út của hai bàn tay đều đang đeo một chiếc nhẫn giống nhau.

Sau đó, weibo của Dung Miên như muốn nổ tung vì màn khoe ân ái này. Cụm từ "vòng tròn nhỏ" cũng leo lên hotsearch nằm mấy ngày liền. Chung Dập cũng hào phóng thừa nhận với truyền thông là mình chủ động cầu hôn.

Chẳng qua mấy tháng sau, thời điểm hai người cùng tiếp nhận phỏng vấn, người dẫn chương trình tinh ý phát hiện chỉ có Dung Miên đeo nhẫn còn tay Chung Dập thì lại trắng trơn.

Khi người dẫn chương trình tò mò hỏi Chung Dập tại sao anh không đeo nhẫn. Dung Miên thì chột dạ mà cụp mắt xuống, còn Chung Dập thì nhìn người bên cạnh mình, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ-

"Nghe cậu hỏi là biết cậu không nuôi mèo rồi." Chung Dập trả lời.

--Toàn Văn Hoàn--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bộ truyện này đến đây là kết thúc.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này. Hi vọng mỗi người sẽ có mèo con đáng yêu để hít.

Đáp án cho câu trả lời cái nhẫn là mèo con sẽ xem cái nhẫn giống như quả bóng mà chơi đùa, chơi loạn một hồi thì nhẫn lăn vào xó xỉnh nào đó luôn ha ha ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net