24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thảo, bốn rưỡi chiều nay anh sẽ về nhà.

Vệ Tiểu Thảo vừa thức giấc đã thấy điện thoại báo có tin nhắn chưa đọc.

Đây là tin nhắn Chẩm Lập Phong gửi lúc ba giờ sáng nay, chắc vừa quyết định giờ về thì nhắn cho cậu ngay.

Vệ Tiểu Thảo nhìn đi nhìn lại hàng chữ này rồi tắt màn hình.

Cậu không trả lời tin nhắn mà đứng dậy băng qua phòng quần áo đi vào toilet trong phòng ngủ chính.

Mọi phòng ngủ trong nhà đều rất lớn, trước kia vì thích điểm này nên mới mua.

Có tiền thật tốt, ở nhà rộng ăn đồ ngon.

Vệ Tiểu Thảo chợt nhớ lại ngày xưa bày quầy bán hàng mình ở trong căn phòng dột nát, ban đêm gió lùa, trong phòng chỉ có một vòi nước máy, muốn xài nước nóng thì tự nấu, hai người dùng phải tiết kiệm hết mức.

Cậu rút khăn trên bồn rửa mặt, lại nhịn không được cười một tiếng.

Cậu nhớ trước kia khăn mặt mòn xác mòn xơ, làm gì có khăn xài một lần như bây giờ.

Sao nỡ vứt đi được chứ.

Cười đủ rồi cậu ngẩng lên nhìn mình trong gương.

Đột nhiên nhớ lại chuyện xưa.

——————

"Đại Chẩm, chừng nào anh mới đi công tác về?"

Nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, Vệ Tiểu Thảo bất giác nhíu mày.

"Sắp rồi, xong việc ở đây sẽ về ngay...... Hứa tổng, sau này còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều, tôi kính ngài một ly......" Người bên kia bận đến mức không kịp nghe cậu nói gì, "Bảo bối em ở nhà tự chăm sóc mình nhé, anh bận lắm, cúp máy đây."

Vệ Tiểu Thảo còn chưa lên tiếng thì đã bị tiếng tít tít làm giật mình.

Mắt cậu nhòa nước rồi lập tức biến mất, Vệ Tiểu Thảo lẳng lặng ngồi một lát, đến khi cửa bị đẩy ra mới gượng cười.

"Hôm nay phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện rồi, cậu về nhà đi, để mình tôi ở đây được rồi."

"Đây là bổn phận của tôi mà giám đốc Vệ." Nhân viên đưa cậu tới đây lấm tấm mồ hôi trên trán, "Ngài vẫn nên báo cho giám đốc Chẩm mau về đi, hôm nay kính cường lực trong tiệm đột nhiên phát nổ dọa biết bao nhiêu người, may mà không bị mảnh vỡ bắn vào mắt nhưng bị thương nhiều thế này sẽ bất tiện lắm."

"Cũng đâu đến nỗi nào." Vệ Tiểu Thảo giơ lên tay phải quấn băng dày cộp của mình, "Chỉ có vết cắt trên tay này hơi sâu thôi, mấy chỗ khác đều trầy nhẹ cả."

Cậu dặn nhân viên về tiệm giải quyết hậu quả, còn mình ở lại bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

"Xin lỗi, tôi muốn hỏi cách thuê y tá, một mình tôi hình như không tự làm được."

Ngay cả áo khoác cũng không thể tự cởi, cơm cũng ăn không vào.

——————

"Nhớ lại làm gì chứ." Vệ Tiểu Thảo lắc đầu với mình trong gương rồi nhìn vết sẹo trên cổ tay phải, "Đã qua lâu rồi mà."

Cậu chẳng muốn nhắc đến bất cứ điều gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net