35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi phát hiện Chẩm Lập Phong luôn giữ khoảng cách với omega, Phong Tử lập tức chuyển hướng.

Hắn bắt đầu thỉnh giáo đối phương—— "Giám đốc Chẩm, em muốn hỏi anh làm thế nào mới theo đuổi được alpha ạ?"

Để giảm bớt sự cảnh giác của Chẩm Lập Phong với mình, hắn không tiếc bịa chuyện.

Hắn là một công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, mặc dù kiêu ngạo ngang tàng nhưng lại đem lòng yêu con trai người hầu ở bên mình từ nhỏ đến lớn.

Đối phương ngoan ngoãn phục tùng quan tâm săn sóc nhưng mãi vẫn không chịu đón nhận tình cảm của hắn, điều này khiến hắn rất đau khổ, thật sự bó tay hết cách, sợ chuyện này bị người xung quanh biết được thì không hay nên mới tìm Chẩm Lập Phong vừa có gia đình hạnh phúc vừa không quá thân quen để xin anh chỉ giáo.

Vì muốn làm Chẩm Lập Phong tin tưởng, hắn còn vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội thể hiện tình cảm sâu đậm của mình trước mặt đối phương.

Trong chuyện đùa bỡn tình cảm Phong Tử nhiệt tình đến mức khó tin, nếu trong công việc hắn chịu bỏ ra một phần mười lòng nhiệt tình này thì chắc đã trở thành doanh nhân trẻ tiếng tăm lừng lẫy.

Cứ thế lặp đi lặp lại, tiểu thiếu gia dũng cảm theo đuổi tình yêu như hắn rốt cuộc đã khiến Chẩm Lập Phong chú ý.

Phong Tử tìm cơ hội cố ý diễn cảnh bị bỏ rơi.

Sau đó giả bộ tình cờ gặp Chẩm Lập Phong ở bàn ăn.

"Anh ấy đã không chịu ăn bữa cơm này với em thì phiền giám đốc Chẩm ăn giùm vậy, dù sao lãng phí cũng không tốt lắm...... Em lại chẳng còn lòng dạ nào để ăn cả."

Khung cảnh nhà hàng Nhật này hết sức lãng mạn, ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật vẻ yếu đuối khiến người thương tiếc của Phong Tử.

Chỉ tiếc là hắn liếc mắt đưa tình với kẻ mù lòa.

Chẩm Lập Phong quả là alpha chưa trải đời, chỉ biết vùi đầu ăn, còn trưng ra vẻ mặt thống khổ như không phải đang ăn trứng cá muối cao cấp mà là cám heo, quả thực làm Phong Tử cạn lời.

Chẳng những hắn đãi đối phương ăn ngon uống sướng một bữa mà còn phải trơ mắt nhìn Chẩm Lập Phong ăn xong lại vội vàng chạy tới sạp ven đường mua hạt dẻ rang, vừa xuýt xoa vì nóng vừa tạm biệt hắn nói mình phải mau về nhà, nếu không hạt dẻ nguội vợ mình sẽ chê.

Phong Tử đứng dưới mưa tuyết tháng mười hai dậm chân bịch bịch.

Tức chết hắn rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net