38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi Chẩm Lập Phong cứ mãi thấp thỏm, sau khi vào cửa rốt cuộc nhịn không được dặn dò Vệ Tiểu Thảo.

"Bảo bối, em đừng để ý tên điên kia nhé, thần kinh hắn có vấn đề đấy."

Vệ Tiểu Thảo vẫn bình chân như vại, cậu vừa thay đồ mặc nhà vừa bảo Chẩm Lập Phong.

"Tôi thấy cậu ta có vẻ khá giả lắm mà." Vệ Tiểu Thảo cố ý tặc lưỡi khoa trương hỏi, "Nhìn cách ăn mặc của cậu ta chắc là có rất nhiều tiền...... Ông chủ giàu hơn hay cậu ta giàu hơn vậy?"

Chẩm Lập Phong sốt ruột giậm chân liên hồi, mặc áo cũng không xỏ được tay vào, anh nhấn mạnh.

"Đây đâu phải chuyện giàu hay không giàu......"

Vệ Tiểu Thảo gật đầu bình tĩnh nói.

"À, vậy là cậu ta giàu hơn rồi."

Cậu thấy vẻ quýnh quáng của Chẩm Lập Phong quá buồn cười nên dứt khoát mặc kệ anh để đi làm việc của mình.

Dạo này thời tiết thay đổi, Vệ Tiểu Thảo định lấy đồ mùa này ra rồi cất đồ không mặc vào rương.

Cậu không để ý Chẩm Lập Phong nhưng Chẩm Lập Phong vẫn chưa chịu buông tha mà bám theo cậu.

Chẩm Lập Phong thấy cậu ung dung thu dọn tủ quần áo thì lập tức hoảng sợ đứng chặn cửa tủ không cho Vệ Tiểu Thảo lấy đồ.

"Em dọn tủ làm gì?" Chẩm Lập Phong sốt ruột gần chết, anh nhìn Vệ Tiểu Thảo với vẻ mặt thấy chết không sờn, "Em muốn đi với hắn à? Anh không cho!"

Vệ Tiểu Thảo quả thực không hiểu nổi, thấy bộ dạng này của anh lại không nhịn được trêu chọc.

"Tôi vốn chỉ đến đây làm công cho ông chủ thôi mà, làm cho ai mà chẳng được. Giờ tôi thấy có việc khác lương cao hơn, muốn đi ăn máng khác chẳng phải bình thường lắm sao."

"Em!" Mắt Chẩm Lập Phong lại ửng đỏ như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, tủi thân lên án người trước mắt, "Vệ Tiêu em thật vô lương tâm mà!"

Nói xong không đợi Vệ Tiểu Thảo lên tiếng đã ôm chầm cậu.

Vệ Tiểu Thảo bất thình lình bị quái vật khổng lồ tấn công làm ngã ngửa ra sau, cũng may sau lưng là giường, hơn nữa Chẩm Lập Phong còn ôm eo và che đầu cậu nên không bị thương mà chỉ bị một phen hú vía.

"Chẩm Lập Phong, anh......"

Chẩm Lập Phong không cho cậu cơ hội nào để nói mà bắt đầu rơi lệ lã chã.

"Anh không cho em đi! Anh mặc kệ! Em đã về thì đừng hòng đi nữa!"

Vệ Tiểu Thảo trốn không thoát nên chỉ có thể làm robot lau nước mắt cho người ta.

Cậu bất đắc dĩ nhíu mày.

"Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả."

"Em muốn giả vờ mất trí nhớ mãi mãi cũng không sao, chỉ cần em ở bên anh thì muốn chơi trò gì cũng được hết......" Chẩm Lập Phong dụi đầu vào người cậu, tủi thân cực kỳ, "Nhưng anh không cho em đi đâu!"

"Ông chủ nói thế là sai rồi." Vệ Tiểu Thảo xoa đầu anh nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Tôi và anh một là không ký hợp đồng, hai là không có quan hệ mờ ám, chúng ta chẳng có bất kỳ nghĩa vụ hay trách nhiệm nào với nhau cả."

"Thế thì mờ ám luôn đi."

Bé bự mít ướt đột nhiên nghiêm mặt rồi bất ngờ hôn Vệ Tiểu Thảo làm cậu trở tay không kịp.

"Mẹ...... Chẩm ngốc nhà anh, ưm......"

Lần cuối hôn nhau là lúc nào nhỉ?

Vệ Tiểu Thảo chưa kịp nhớ ra đã bị mùi chua của quả táo gai khổng lồ làm chóng mặt, đành phải thuận theo tâm ý ôm quả táo gai bự của mình, ngoan ngoãn bị đun thành nước đường chảy ra mật ngọt.

......

Từ khi ly hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong vui vẻ như vậy, hệt như tiểu tử ngốc năm xưa vừa cười ngây ngô vừa đắp chăn cho bảo bối nhà mình, sau đó cười hì hì bị đạp một cú.

Anh chìa má ra cho Vệ Tiểu Thảo rồi ngoan ngoãn nói: "Em đánh nhẹ thôi nhé, mai anh còn phải họp nữa đó."

Vệ Tiểu Thảo giơ tay nhéo bản mặt đáng ghét này, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Anh đấy!"

Phiền chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net