Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẩm Lập Phong cứ thế lẳng lặng nghe Vệ Tiểu Thảo kể chuyện quá khứ.

Anh chợt phát hiện ra khi họ đứng ở góc độ khác nhau thì mọi chuyện cũng khác.

Có thể sự lạnh lùng của Vệ Tiểu Thảo là bất an, còn sự phấn khích của anh lại biến thành lưỡi dao sắc bén chặt đứt lý trí và sự bình tĩnh cuối cùng của cậu.

Chẩm Lập Phong nhịn không được ngậm ngùi nói.

"Thì ra vì vậy em mới dứt khoát đòi ly hôn với anh."

Rốt cuộc anh đã hiểu tại sao lúc ấy Vệ Tiểu Thảo lại tuyệt tình như vậy, nhưng chung quy cũng tại anh quá thất bại, ngay cả tình yêu thương và quan tâm nhất định cũng không thể trao cho Vệ Tiểu Thảo.

Anh nghe Vệ Tiểu Thảo hỏi mình.

"Anh giận à?"

"Không." Chẩm Lập Phong trả lời. Hiện giờ vẻ mặt anh bình tĩnh chưa từng thấy, không còn kể lể lấy lòng như mọi khi nữa, anh nâng niu bàn tay Vệ Tiểu Thảo rồi trân trọng hôn mu bàn tay cậu một cái, "Anh phải cảm ơn em mới đúng, bảo bối."

Nếu Vệ Tiểu Thảo không dứt khoát, nếu cuối cùng họ không ly hôn, nếu không thật sự mất đi người trong lòng thì anh nghĩ có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được tình cảm giữa họ cả.

Vệ Tiểu Thảo bỏ đi mới khiến anh thật sự cảm nhận được nỗi đau cào xé tim gan, mới hiểu được mình không thể sống thiếu Vệ Tiểu Thảo, mới nghĩ hết cách để chai mặt, dù có lừa gạt cũng phải bắt được người về nhà.

"Anh không hề biết chuyện sức khỏe của em, anh xin lỗi, đây là lỗi của anh. Là bạn đời của em, anh thật sự quá vô tâm rồi." Chẩm Lập Phong áy náy vì sự chủ quan vô ý của mình, lời xin lỗi đã ra đến miệng mà không biết nói sao, "Chỉ là anh...... anh không phải......"

Ngày thường bàn chuyện làm ăn miệng lưỡi trơn tru cỡ nào cũng không thể áp dụng với Vệ Tiểu Thảo, chỉ có thể ôm chặt cậu rồi thì thầm hết lần này đến lần khác.

"Anh không biết phải nói sao, nhưng so với con cái anh quan tâm đến chuyện em ở bên anh nhiều hơn, thật đấy...... Sau khi chúng ta giàu lên quả thật anh đã thay đổi rất nhiều, người nghèo phất nhanh khiến tâm tính mất cân bằng, nhưng thật ra anh chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thấp kém mà thôi...... Anh chưa bao giờ muốn xa em cả, cũng không ngờ em sẽ bỏ mặc anh."

Trước kia Chẩm Lập Phong cứ đinh ninh Vệ Tiểu Thảo sẽ không bao giờ rời xa mình.

Nhưng anh sai rồi, Vệ Tiểu Thảo bỏ đi chẳng chút luyến tiếc khiến anh luống cuống tại chỗ.

"Sau khi em đi, ngày nào anh cũng thẫn thờ, ngoài công việc ra chỉ nghĩ đến em. Nhưng anh hoàn toàn không tìm được tin tức gì của em...... Sau đó nghe Lục Chỉ Nhi nói em bị thương, anh tức tốc chạy về quê ngay nhưng lại bị hụt."

Nhắc tới lần không tìm thấy Vệ Tiểu Thảo kia, Chẩm Lập Phong lại đau xót vô vàn. Không phải đau lòng mình mà đau lòng cho Vệ Tiểu Thảo bơ vơ chịu khổ bên ngoài.

"Anh nghe nói đầu em bị thương nên quên đi rất nhiều chuyện, muốn vào thành phố tìm việc, anh phải nhờ người quen móc nối mới tìm được em ở chợ người."

Chẩm Lập Phong cảm thấy thủ đoạn của mình ấu trĩ đến nực cười.

"Anh vừa sợ em không nhớ anh lại vừa sợ em nhớ anh. Vì vậy đành phải nói dối lừa em về trước rồi tính sau...... Anh sợ nếu giải thích với em ngay từ đầu thì em sẽ không chịu về nhà với anh, bởi vậy mới nói bao nuôi nhảm nhí gì đó."

Vệ Tiểu Thảo lẳng lặng nghe, mặc cho mùi táo gai chua chua ngọt ngọt tràn ngập khắp phòng.

Chẩm Lập Phong vẫn đang hứa hẹn với cậu.

"Anh sẽ đối xử với em thật tốt, bảo bối cho anh thêm một cơ hội nữa nhé. Chừng nào em suy nghĩ xong thì tái hôn cũng được! Không có con cũng chẳng sao hết, anh có em là được rồi, chắc giờ em vẫn chưa hoàn toàn tin lời anh nói đâu nhỉ, vậy chúng ta cứ chờ xem nhé."

Vệ Tiểu Thảo vẫn im lặng nhưng trong mắt lại hiện lên chút ý cười.

Cậu đưa tay xoa đầu Chẩm Lập Phong rồi yên lặng nép vào lòng anh.

Cậu chợt nhớ lại lần trùng phùng đầu tiên hôm đó.

"Ông chủ, ngài muốn xây tường hay lắp đường ống ạ?"

Vệ Tiểu Thảo còn nhớ khi mình hỏi vậy, trong mắt alpha mặc vest mang giày da trước mặt tràn ngập tủi thân và yêu thương.

Anh lí nhí đầy tội nghiệp hệt như mỗi lần nũng nịu với cậu.

"Anh...... muốn em."

Sau một thời gian không gặp, alpha được tự do chẳng phong độ hơn chút nào mà trái lại còn tiều tụy hẳn đi, trong mắt vằn vện tơ máu mệt mỏi, anh cứ thế nhìn cậu, tựa như hốc mắt còn rưng rưng lệ.

Vệ Tiểu Thảo thầm mắng mình không có tiền đồ ba lần rồi mới cam chịu gật đầu.

"Được thôi, dẫn đường đi."

Chẳng phải cậu cũng không bỏ được anh sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net