Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký của Hứa Tri Niên -25

Ngày 5 tháng 8 năm 2022, trời nắng

Hôm qua là Thất Tịch. Tôi và Khương tiên sinh lại cùng nhau trải qua ngày lễ này.

Bữa tối ăn bên ngoài, trước kia chúng tôi đã từng tới nhà hàng này, không chỉ đắt mà còn khó đặt chỗ nữa, nhất là những dịp lễ như Thất Tịch ít nhất cũng phải đặt trước mấy tháng mới có chỗ.

Tôi hỏi Khương tiên sinh bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào.

Khương tiên sinh nói chỉ mới tuần trước thôi.

Tôi không tin lắm, dù anh có trợ lý Tôn vạn năng thì cũng không thể nào làm được!

Khương tiên sinh nói: "Nhà hàng này là một trong những tài sản đứng tên anh mà."

Tôi: "......"

Xin lỗi, là tôi xem thường người có tin.

Còn tại sao trang nhật ký này hôm nay mới viết chứ không phải hôm qua.

Là vì hôm qua cơm nước xong xuôi, vừa về nhà tôi đã bị Khương tiên sinh ôm chầm.

Sau đó tôi chẳng có cơ hội nào viết nhật ký nữa.

—————

1684

Khi tỉnh lại tôi đang nằm trên giường bệnh.

Trần nhà và vách tường trắng nhợt trước mắt khiến tôi đột nhiên hoảng hốt.

Sau đó mùi nước khử trùng gay mũi làm tôi lấy lại tinh thần.

1685

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cũng không chỉ có mình tôi.

Một bóng người cao to đứng sừng sững trước cửa sổ quay lưng về phía tôi, dáng người thẳng tắp.

Nghe thấy động tĩnh của tôi, ông ấy xoay người lại.

Là Nghiêm Thời Thịnh.

1686

Trong tay Nghiêm Thời Thịnh cầm điếu thuốc nhưng không đốt, chắc vì ngại đây là bệnh viện.

Tôi nhíu mày hỏi ông ấy: "Hứa Tri Niên đâu ạ?"

Nghiêm Thời Thịnh tức giận nhìn tôi: "Đã nằm trong bệnh viện mà không lo thân mình đi, còn hỏi thăm người ta trước nữa."

Tôi nói: "Tình trạng sức khỏe của mình chẳng lẽ cháu còn không rõ sao."

Huống hồ người bị đánh cũng chẳng phải tôi, toàn thân trên dưới đều rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn nào.

Thậm chí đáy lòng còn mơ hồ thấy sảng khoái.

1687

Nếu có thể gặp Hứa Tri Niên thì tôi sẽ càng vui vẻ hơn.

1688

"Hứa Tri Niên không sao." Nghiêm Thời Thịnh nói, "Cháu nhảy nhót tưng bừng thế kia thì nó có thể xảy ra chuyện gì chứ. Chỉ là cháu té xỉu làm nó sợ hết hồn, lại bận rộn chăm sóc cháu cả đêm, lúc nãy khó khăn lắm mới khuyên được nó đi nghỉ đấy."

Tưởng tượng ra dáng vẻ luống cuống xoay quanh của Hứa Tri Niên khi thấy tôi bất tỉnh, tôi nở nụ cười rồi khẽ thở phào.

Nghiêm Thời Thịnh lại nói: "Nó ngủ ở phòng kế bên, nếu cháu không yên tâm thì cứ sang đó mà nhìn."

Tôi lắc đầu: "Thôi ạ, chắc cậu ấy mệt muốn chết rồi, cháu sợ sẽ đánh thức cậu ấy."

Nghiêm Thời Thịnh im lặng.

1689

"Bạn trai nhỏ của cháu......" Ông ấy ngập ngừng.

Tôi vô thức nhìn thoáng qua, hoài nghi ông ấy cố ý.

Nghiêm Thời Thịnh nói tiếp: "Nhìn thì gầy yếu mà lá gan không nhỏ đâu."

Tôi tò mò: "Là sao ạ?"

"Trước đó cậu muốn hút thuốc nhưng bị nó ngăn cản, nói là không tốt cho bệnh nhân." Nghiêm Thời Thịnh cười, "Lâu quá rồi nên cậu cũng quên mất kẻ cuối cùng dám cản cậu hút thuốc là ai."

Tôi: "...... Bệnh viện cấm hút thuốc mà."

1690

Nghiêm Thời Thịnh trầm mặc một hồi.

Môi ông ấy mấp máy vài lần, cuối cùng bất lực mím chặt.

Giống như muốn tìm chủ đề trò chuyện nào đó nhưng cuối cùng thất bại.

Dù sao tình cậu cháu giữa chúng tôi cũng quá mức nhạt nhẽo.

1691

Ông ấy bực bội vứt điếu thuốc chưa hút vào thùng rác.

Tôi nhích người ngồi tựa vào thành giường ung dung nhìn ông ấy.

"Cháu phát bệnh rồi phải không?" Tôi hỏi ông ấy.

Sắc mặt Nghiêm Thời Thịnh lập tức đanh lại.

"Cháu nói nhảm gì đó." Ông ấy trầm giọng, "Nếu ai cầm chai rượu nện mấy cú đấm mấy cái cũng là phát bệnh thì chẳng phải bệnh nhân tâm thần đi đầy đường hay sao."

Thật hiếm khi thấy ông ấy nói đùa như vậy.

Tôi nhếch môi cười: "Thế thì cậu đừng nhìn cháu như thể cháu mắc bệnh nan y vậy chứ."

Nghiêm Thời Thịnh: "......"

1692

Nghiêm Thời Thịnh lại im lặng.

Trong phòng bệnh yên tĩnh một hồi, tôi dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần.

Nửa ngày sau tôi nghe thấy bên giường vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Không đợi tôi mở mắt ra, một bàn tay to phủ lên đầu tôi vuốt nhẹ.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa." Nghiêm Thời Thịnh thấp giọng nói, "Cháu không có bệnh, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có."

1693

Tôi sửng sốt.

Chờ tôi kịp phản ứng thì ông ấy đã thu tay về.

Fuck.

Tôi nhịn không được chửi thầm trong lòng.

Nghiêm Thời Thịnh làm vậy khiến tôi không quen chút nào.

Tôi cảm thấy khi Nghiêm Thời Thịnh lạnh nhạt, nói chưa đầy hai câu đã làm ầm lên mới làm tôi thoải mái hơn.

1694

Nghiêm Thời Thịnh đứng cạnh giường.

Ông ấy vốn cao lớn, lúc này tôi đang nằm, ngẩng đầu lên có thể thấy dáng người thẳng tắp và bờ vai rộng của ông ấy.

Có lẽ vì cách rất gần.

Nên tôi có thể thấy rõ hai bên tóc mai của ông ấy đã lấm tấm vài sợi bạc.

1695

Tôi im lặng một hồi rồi tìm đề tài nào đó: "Nghiêm Chi Triết sao rồi ạ?"

Nghiêm Thời Thịnh nói: "Không sao, chỉ vào bệnh viện như cháu thôi, nó nằm ở khu khác, nếu cháu muốn thì có thể tới xem."

"Thôi ạ." Tôi cười nhạo, "Cháu chỉ sợ thấy mặt hắn sẽ nhịn không được đánh hắn thêm một trận."

Nghiêm Thời Thịnh bình tĩnh nói: "Cháu cứ yên tâm, mặt nó bị băng kín mít rồi, cháu có muốn cũng chẳng thấy được đâu."

Tôi hỏi: "Cậu đi xem rồi à?"

Nghiêm Thời Thịnh gật đầu: "Cháu ra tay còn nhẹ chán, nó không gãy xương mà cũng chẳng bị trọng thương, chỉ là bị nện chai rượu hơi mạnh làm trên đầu lủng một lỗ nhìn rất đáng sợ, chắc còn bị chấn thương sọ não nhẹ nữa."

Câu này làm tim tôi như nhũn ra.

Tôi biện hộ: "Cháu thấy mình ra tay nặng lắm rồi mà."

"Thường thôi." Nghiêm Thời Thịnh lườm tôi một cái, "Cháu quên cậu từng ở trong quân đội à? Thương tích cỡ này trong mắt cậu vẫn còn nhẹ lắm."

Thôi được.

1696

Tôi lại hỏi: "Vậy Nghiêm gia...... có nói gì với cậu không?"

Nghiêm Thời Thịnh nhìn tôi cười: "Giờ Nghiêm gia nói có ích gì không? Công ty nhà bọn họ sắp thuộc về Khương gia rồi còn gì."

Tôi ậm ừ: "Cũng phải, dù bọn họ có muốn đòi một lời giải thích cũng chẳng dám tìm tới cửa đâu."

Nghĩ lại tôi chợt thấy hơi thiệt thòi.

Nếu sớm biết đánh Nghiêm Chi Triết có thể khiến mình hả hê lại không cần lo hậu quả thì tôi đã ra tay từ tám trăm năm trước rồi.

Chứ không phải đợi tới tận bây giờ.

1697

Nghiêm Thời Thịnh ở lại thêm một lát, sau khi nghe điện thoại thì có việc phải đi.

"Cậu đi trước đây." Trước khi đi ông ấy nói, "Cháu không bị sao cả, chỉ là nhất thời kích động quá thôi, muốn ra viện lúc nào cũng được."

Tôi ậm ừ nhìn theo bóng lưng ông ấy, khóe môi ngượng ngùng cong lên.

1698

Điện thoại khẽ rung, tôi cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của trợ lý Tôn.

Tôi xử lý xong các công việc quan trọng mà cậu ta đánh dấu, chẳng bao lâu sau Hứa Tri Niên tỉnh lại, vội vã chạy tới từ phòng kế bên.

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp rút trên hành lang.

Từng bước từng bước như giẫm trong tim tôi.

1699

"Khương tiên sinh." Sau khi thấy tôi cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại càu nhàu, "Tối qua anh làm em sợ muốn chết."

"Xin lỗi." Tôi xoa đầu cậu ấy, "Là lỗi của anh, để Niên Niên nhà chúng ta lo lắng rồi."

Hứa Tri Niên nhìn tôi: "Khương tiên sinh ngày càng biết nói ngọt nhỉ."

Tôi nói: "Anh chỉ nói với em thôi."

Mặt Hứa Tri Niên càng đỏ hơn.

1700

"Tay còn đau không?" Hứa Tri Niên hỏi tôi.

Tôi nở nụ cười: "Em hôn một cái là hết đau ngay."

Hứa Tri Niên nhìn tôi không phản bác được gì.

Tôi vừa định nói tiếp thì cậu ấy đã cúi đầu hôn lên mu bàn tay tôi.

Tôi bật cười: "Em tin thật đấy à."

Hứa Tri Niên lúng túng nói: "Em chỉ là...... muốn hôn Khương tiên sinh thôi."

Tôi nhìn cậu ấy một lát rồi duỗi tay ra: "Tới đây nào."

Hứa Tri Niên không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn nghe lời tới gần tôi.

Tôi cúi đầu hôn lên môi cậu ấy một cách ôn nhu mà kiên định.

1701

Tôi và Hứa Tri Niên đã hôn nhau vô số lần.

Nhưng nụ hôn hôm nay dài dằng dặc, đến khi Hứa Tri Niên ngạt thở tôi mới ngửa đầu rời khỏi môi cậu ấy.

Một tay Hứa Tri Niên bám trên vai tôi, tôi thuận thế ôm cậu ấy vào lòng.

"Khương tiên sinh......" Trước ngực truyền đến giọng nói khẽ khàng của Hứa Tri Niên, cậu ấy thở hổn hển, "Lần sau đừng như vậy nữa."

Tôi hỏi: "Sao cơ?"

Hứa Tri Niên nói: "Như tối qua ấy."

"Ừ." Tôi đáp, "Không có lần sau đâu. Chỉ cần em không muốn thì anh cam đoan sau này Nghiêm Chi Triết sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."

"Còn nữa," Hứa Tri Niên nói, "Dù có lần sau thì em cũng không sợ đâu."

Tôi khựng lại.

Hứa Tri Niên nói: "Dù Khương tiên sinh biến thành người thế nào em cũng không sợ Khương tiên sinh đâu."

Tôi cúi xuống hôn lên trán cậu ấy.

"Vậy sau này cũng đừng bao giờ sợ anh nhé."

1702

Mới qua một đêm mà chuyện tôi đánh Nghiêm Chi Triết đã truyền ra ngoài.

Nhưng cũng chẳng có gì lạ, hôm qua ở xưởng rượu có không ít người tận mắt chứng kiến chuyện này.

Nhưng kẻ hóng hớt như Thi Gia Chí đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo này, còn nhắn tin cho tôi trên Wechat.

Thi Gia Chí: Khương tổng ác quá nha, tôi nghe nói Nghiêm Chi Triết bị anh đánh máu me khắp người, chỉ còn lại chút hơi tàn.

Thi Gia Chí: Thật hay giả vậy?

Tôi: Biến.

Thi Gia Chí vẫn không giận: Quen anh lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên nghe anh đánh người, Nghiêm Chi Triết làm chuyện xấu gì để anh phải nổi nóng thế?

Tôi: Chuyện xấu Nghiêm Chi Triết làm còn ít hay sao?

Thi Gia Chí: Vậy là Khương tổng thay trời hành đạo đấy à?

Tôi: Đừng nhiều chuyện nữa, cứ xem như tôi thấy hắn chướng mắt đi.

Thi Gia Chí: ...... Được thôi.

1703

Thi Gia Chí lại hỏi: Vậy hôm nay Khương tổng có rảnh tới nhậu một bữa không?

Tôi: Tôi đang ở với Hứa Tri Niên.

Thi Gia Chí: Thế thì tốt quá, cùng nhau tới luôn đi.

Tôi từ chối ngay tức khắc: Không được.

Tôi: Thế giới của hai người không muốn có thêm bóng đèn.

Thi Gia Chí: ......

Thi Gia Chí: Fuck!

1704

Tôi mặc kệ hắn rồi cất điện thoại đi, sau đó hỏi Hứa Tri Niên: "Vừa tỉnh lại vẫn chưa ăn gì, đói bụng không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt: "Khương tiên sinh từ tối qua đến giờ cũng chưa ăn gì mà."

"Vậy anh đói rồi." Tôi cấp tốc đổi giọng, "Bạn trai có chịu mời anh ăn cơm không?"

1704

Gần bệnh viện chẳng có nhà hàng cao cấp nào.

Hứa Tri Niên dẫn tôi đi lòng vòng, cuối cùng đói quá nên ghé vào một tiệm mì trông có vẻ sạch sẽ.

Sau khi vào cửa, Hứa Tri Niên vẫn hơi do dự: "Hay là chúng ta về nhà ăn đi......"

"Cứ ăn ở đây đi." Tôi nói, "Anh nhớ em thích ăn mì mà."

Hứa Tri Niên nói: "Em sợ Khương tiên sinh ăn không quen."

Tôi nhìn cậu ấy một cái: "Anh đâu có yếu ớt vậy chứ."

Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhưng lần trước dẫn Khương tiên sinh đi ăn đồ nướng đã hại Khương tiên sinh đau dạ dày còn gì."

Tôi kéo người tới trước bàn.

"Mau gọi mì đi, nếu không anh cũng bị đau dạ dày vì đói thôi." Nói xong tôi nhịn không được trêu chọc một câu, "Đã là chuyện xưa lắc xưa lơ mà em vẫn còn nhớ đến giờ cơ à."

Lúc này Hứa Tri Niên mới chịu ngồi xuống rồi nói: "Mọi chuyện liên quan tới Khương tiên sinh em đều nhớ rõ mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net