Chương 63: Ta không làm thế thân (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Cửu quay lại tìm Cửu Uyên, trên đường gặp thêm một đám đánh nhau, đệ tử đấu với ma tu chẳng biết thuộc môn phái nào mà ai nấy đều trẻ trung thanh tú, mặc đạo bào màu thiên thanh viền trắng, tu vi thấp nhất là Kim Đan trung kỳ, cao nhất là cao thủ Nguyên Anh. Đường Cửu không khỏi âm thầm tán thưởng, dù sao tu vi này của hắn là nhờ song tu với Cửu Uyên nên chiếm được mối hời lớn, nhưng các đệ tử này rõ ràng đã tu luyện nghiêm chỉnh, vẻ mặt kiên nghị, đối mặt với ma tu mạnh hơn mình gấp mấy lần vẫn dũng cảm xông lên, nhìn là biết hạt giống tốt do danh môn chính phái bồi dưỡng ra.

Nhưng số lượng ma tu quá đông nên các đệ tử này khó lòng địch nổi, Đường Cửu không do dự nữa mà rút kiếm phi thân ra trận, một chiêu "Quyển Sơn Hải" quét ngang qua tuôn ra kiếm khí vô song đánh bay cả trăm tên ma tu ra xa mười trượng.

Các đệ tử kia tưởng người đi ngang qua là tiền bối ra tay giúp đỡ, đang cảm kích muốn nói lời cảm tạ thì mới thấy người kia là thiếu niên còn nhỏ hơn cả mình, ai nấy đều kinh ngạc trố mắt, nhất thời quên cả tạ ơn.

Không phải bọn họ nói khoác nhưng Huyền Thiên Môn của họ được vinh danh là môn phái đệ nhất giới tu chân, không chỉ vì chưởng môn Nguyễn Tùng Đào là người giỏi nhất giới tu chân mà còn vì đệ tử trong môn phái có thiên phú dị bẩm lại chăm chỉ chịu khó, còn trẻ mà đã luyện tới cảnh Kim Đan, đại sư huynh Tống Minh Nguyệt là cao thủ đỉnh Nguyên Anh, là đệ nhất thiên tài thanh danh truyền xa. Nhưng rõ ràng thiếu niên trước mắt này vừa lộ ra cảnh giới Hóa Thần!

Tống Minh Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc nhưng xưa nay y luôn trầm tĩnh, ho một tiếng nhắc các sư đệ không được quên mất lễ tiết rồi chủ động chắp tay tạ ơn Đường Cửu: "Đa tạ đạo hữu ra tay giúp đỡ! Không biết đạo hữu sư thừa ở đâu, xưng hô thế nào? Đợi đại chiến qua đi, tại hạ sẽ đến nhà nói lời cảm tạ!"

Không phải Tống Minh Nguyệt đang khách sáo mà lúc nãy nếu không có người này ra tay thì họ đã khó lòng toàn thân trở ra. Hơn nữa đối phương còn trẻ mà đã có tu vi cao như thế, Tống Minh Nguyệt bội phục từ tận đáy lòng nên rất muốn làm quen với đối phương.

Còn một lý do nữa là chẳng hiểu sao khi gặp người này y lại thấy tâm tình thoải mái, trong lòng rất muốn thân cận với hắn.

Khụ, chắc không phải y thấy sắc nảy ý đấy chứ. Tống Minh Nguyệt hoang mang nghĩ thầm.

"Đạo hữu khách sáo rồi." Đường Cửu đáp lễ, "Không môn không phái, tên càng không đáng nhắc tới. Tại hạ còn có việc, thứ lỗi phải đi trước."

Nhiều người tu chân lánh đời không muốn tiết lộ sư môn của mình cũng là bình thường, Tống Minh Nguyệt tuy có tiếc nuối nhưng cũng không hỏi nữa mà cùng các sư đệ nhìn đối phương rời đi.

"Ai làm rơi ngọc bài vậy?" Nhị sư huynh Chúc Dương lơ đãng cúi đầu, đột nhiên trông thấy một tấm ngọc bài rơi dưới đất nên nhặt lên nói với vẻ trêu chọc, "Để ta xem ai sơ ý đến độ ngọc bài rơi mất mà cũng không biết, trở về xem sư phụ giáo huấn ngươi thế nào."

Ngọc bài là vật đại diện cho thân phận đệ tử Huyền Thiên Môn, không có ngọc bài thì không được ra vào, các đệ tử vội vàng kiểm tra lại thì phát hiện ngọc bài vẫn còn đeo trên lưng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Có đệ tử cười hắn: "Nhị sư huynh, có phải ngươi làm rơi không đấy?"

Chúc Dương vội vàng sờ một cái, ngọc bài của mình vẫn còn, thế là buồn bực nhìn tên trên ngọc bài kia.

Sau đó vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm tấm ngọc bài kia thật lâu không nói lời nào.

Các đệ tử nhìn nhau, Tống Minh Nguyệt đi tới vỗ vai hắn thắc mắc: "Sao thế?"

Chúc Dương mấp máy môi, quả thực không phát ra được âm thanh nào, chỉ đưa ngọc bài trên tay cho Tống Minh Nguyệt xem.

Ánh mắt Tống Minh Nguyệt rơi xuống tấm ngọc bài kia rồi cứng đờ như Chúc Dương, thậm chí toàn thân bắt đầu run nhẹ.

Trên ngọc bài khắc hai chữ.

"Nguyễn Lan."

——

Đường Cửu chẳng hề hay biết mình đã sơ ý làm mất vật quan trọng nào đó mà đi tới nơi đánh nhau kịch liệt nhất, quả nhiên tìm được Cửu Uyên.

Vừa thấy Cửu Uyên thì hắn lập tức vui vẻ hẳn lên.

Đối phương cũng giống như hắn, tìm chạc cây ngồi đỡ trán thờ ơ nhìn ma đầu và đại năng đánh nhau túi bụi giữa sân. Hắn bay đến ngồi cạnh Cửu Uyên: "Sao, ngươi định ngư ông đắc lợi à?"

Cửu Uyên thấy hắn quay lại cũng không hỏi hắn đi đâu làm gì mà chỉ cười ôm hắn rồi chỉ tay về phía chiến trường: "Mấy ma đầu bên trái năm xưa đã liên hợp đánh ta. Đám nhân tu bên phải thì thừa dịp ta trọng thương ám hại ta, phong ấn ta lại."

Đường Cửu reo lên: "Ồ, đánh hay lắm, ta thích nhất là xem chó cắn chó."

Cửu Uyên bóp mặt hắn: "Nhưng giờ cảnh giới của bọn hắn tương đương nhau, có đánh ba ngày ba đêm cũng chẳng có kết quả đâu."

"Vậy ngươi kêu dừng đi." Đường Cửu nhìn ra giữa sân, "Đám ma đầu bên kia thì ta không nói, nhưng tu sĩ Nhân tộc không phải ai cũng bại hoại như phái Vô Trần hay những kẻ ám hại ngươi đâu. Khi ta tới đây có gặp một đám người trẻ tuổi, bọn họ tốt lắm."

Hắn chỉ vào Nguyễn Tùng Đào giữa sân: "Đại thúc kia mặc đạo bào giống họ chắc là trưởng bối của họ đấy, nhìn cũng rất hiền hòa."

Cửu Uyên hiểu ý hắn nên cười nói "Được", sau đó ôm Đường Cửu nhảy vào giữa sân, chậm rãi phát ra uy lực của mình.

Chính là uy lực cảnh Độ Kiếp độc nhất vô nhị trong giới tu chân.

Cảnh Độ Kiếp tuy chỉ cao hơn cảnh Đại Thừa một bậc nhưng lại thuộc hai đẳng cấp khác biệt vì cảnh Độ Kiếp đã vượt qua ma luyện Cửu Thiên Thần Lôi, vượt qua chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, chỉ cần đợi một thời gian nữa là có thể lên trời thành tiên.

Ngay cả cao thủ cảnh Đại Thừa cũng không địch nổi chứ đừng nói chi từ Đại Thừa trở xuống.

Khi uy lực này phát ra thì không giống cuồng phong bão tố như Đường Cửu tưởng tượng mà lại yên tĩnh đến bất ngờ.

Cứ như cả thế giới đột nhiên rơi xuống một trận tuyết lớn, vạn vật đều bị chôn vùi dưới tuyết, rơi vào giấc ngủ say nên không thể nảy ra bất cứ ý nghĩ phản kháng nào.

Đám ma đầu nhìn Cửu Uyên cứ như đang nhìn quái vật: "Ngươi...... Ngươi độ kiếp rồi sao?"

Cửu Uyên uể oải nhướn mắt lên: "Sao, ngươi có muốn thử nghiệm thêm không?"

Các ma đầu: "......"

Không, không cần đâu.

Các cường giả Nhân tộc bên kia cũng nhìn Cửu Uyên như kẻ thù nguy hiểm, Nguyễn Tùng Đào lộ ra vẻ mặt phức tạp, ông cũng không ngờ Ma Xà này không chỉ phá vỡ phong ấn mà chẳng biết còn gặp cơ duyên gì để tiến vào cảnh Độ Kiếp nhanh như vậy!

Đó là cảnh giới mà ngay cả ông cũng phải nể, nếu Ma Xà này thật sự muốn trả thù thì Nhân tộc bọn họ...... e rằng cũng tiêu đời.

Cường giả của các đại môn phái lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, chuẩn bị tinh thần sống mái một trận với ma đầu tuyệt thế này, ai ngờ Ma Xà kia chẳng hề hứng thú với bọn họ mà lại thì thầm với người bên cạnh không rõ thân phận: "Ngươi thấy nên xử lý bọn hắn thế nào mới tốt đây?"

Đường Cửu đảo mắt rồi cười gian: "Hay là biến bọn hắn về lại nguyên hình đi? Ta thấy con hồ ly lông đỏ trong cung điện hơi cô đơn, để bọn hắn tới ở chung đi."

Tuy họ đang nói thầm nhưng ở đây bất kể người hay ma đều là cao thủ bậc nhất nên nghe rất rõ đối thoại của hai người. Đám ma đầu đã sớm nghe được truyền thuyết Đông Phương Đông bị biến về nguyên dạng súc sinh và còn bị nhổ trụi lông nên ai nấy đều hoảng sợ nhìn Cửu Uyên như đang nhìn kẻ biến thái, vô thức lui ra sau.

"Cửu Uyên, muốn chém giết hay róc thịt tùy ngươi, nam tử hán đại trượng phu quyết không chịu nhục!!"

"Không sai!" Một ma đầu gào lên, "Mười năm không gặp, không ngờ ngươi càng vô sỉ hơn! Còn người bên cạnh ngươi chắc là Nhân tộc chứ gì? Ngươi đã sa đọa đến mức ở chung với nhân loại, chẳng lẽ không thấy mất mặt Ma tộc chúng ta hay sao!?"

Đám ma đầu đánh không lại, lúc này tự thấy mình bắt được điểm yếu của Cửu Uyên nên hè nhau chế nhạo y, muốn làm Ma Xà đáng ghét này xấu hổ.

"Chỉ cần phu nhân ta vui thì bảo ta làm gì ta cũng chịu." Cửu Uyên vuốt tóc Đường Cửu rồi cười tủm tỉm hỏi hắn, "Sao, có muốn ta vặt đầu bọn hắn xuống cho ngươi làm bóng đá không?"

Các ma đầu: "???"

Chúng ta ngậm miệng, chúng ta ngậm miệng còn không được sao!?

Tác giả có lời muốn nói: Các cường giả Nhân tộc: Chúng ta cứ tưởng tên ma đầu này là kẻ sát nhân cuồng ma, không ngờ y lại là kẻ sủng thê cuồng ma ư??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net