Chương 64: Ta không làm thế thân (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ, trên trán Đường Cửu hiện lên một trăm dấu hỏi.

Sao tự dưng điểm hối hận lại đạt mức tối đa!?

Hà Thiên Duệ uống lộn thuốc à??

Đang thắc mắc thì có ma tu vội vàng chạy tới báo cáo Cửu Uyên: "Không xong rồi chủ thượng, bên ngoài có một đám tu sĩ chính đạo đòi gặp phu nhân đấy ạ!"

Đường Cửu giật mình nhìn Cửu Uyên rồi lập tức ra ngoài đón. Hắn thấy đám người Nguyễn Tùng Đào và Tống Minh Nguyệt, đang kinh ngạc muốn hỏi sao họ tới đây thì Tống Minh Nguyệt và một đám đệ tử đã ba chân bốn cẳng chạy tới ôm chầm lấy hắn: "A a a a a tiểu sư đệ!!!"

Đường Cửu: "?"

Có phải các ngươi nhận lầm người rồi không?

Cửu Uyên: "."

Có phải các ngươi tưởng ta mù rồi không?

Không đợi Đường Cửu lên tiếng, họ lại ba chân bốn cẳng đẩy hắn tới trước mặt Nguyễn Tùng Đào. Nguyễn Tùng Đào đỏ hoe mắt nhìn hắn rồi đặt tấm ngọc bài bị thất lạc và ngọc bài của ông vào lòng bàn tay hắn.

"Lan nhi," Ông nghẹn ngào hỏi, "Con còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?"

Đường Cửu nhìn hai cái tên "Nguyễn Lan" và "Nguyễn Tùng Đào" trên ngọc bài rồi nhìn nam nhân trung niên trước mắt đang kích động không kềm chế được, trong lòng đột nhiên vỡ lẽ.

Thì ra Nguyễn Lan không phải lẻ loi một mình......

Hắn mỉm cười. Nếu vậy thì quá tốt rồi.

Hắn chỉ phụ trách xử lý cặn bã chứ không muốn thay Nguyễn Lan hưởng thụ niềm vui cha con đoàn tụ, hắn và Cửu Uyên ăn ý liếc nhau một cái rồi âm thầm gửi lệnh cho hệ thống.

【 Tam Tam, chúng ta đi thôi.】

——

Huyền Thiên Môn.

"Tiểu sư đệ!" Chúc Dương đẩy cửa vào rồi nhiệt tình nhét một cái gối tỏa ra hương thơm nhẹ vào ngực chủ nhân gian phòng, "Sợ ngươi lạ chỗ ngủ không ngon nên sư huynh dùng hương thảo làm cho ngươi cái gối, đêm nay ngươi thử xem hiệu quả thế nào!"

Nguyễn Lan ôm gối, dường như vẫn chưa quen với sự nhiệt tình của người khác nên ngơ ngác một hồi mới ấp úng nói, "Tạ...... Tạ ơn Nhị sư huynh."

Đang nói chuyện thì một người khác vào phòng, Tống Minh Nguyệt trừng Chúc Dương với vẻ trách móc rồi dịu dàng nói với Nguyễn Lan: "Hắn nhiệt tình quá không làm ngươi sợ đấy chứ?"

Nguyễn Lan vội lắc đầu.

Không phải sợ mà chỉ thấy không chân thực.

Những chuyện xảy ra gần đây luôn khiến y có cảm giác không thật. Y cứ tưởng có được cơ hội sống lại lần nữa đã là may mắn lớn nhất, không ngờ chỉ trong một đêm còn có được người thân và một mái nhà.

Cha, mẹ, sư huynh, sư tỷ...... Chung quanh y đều là những người trước kia có mơ cũng không dám nghĩ, y sợ đây chỉ là ông trời chơi khăm mình mà thôi.

Nguyễn Tùng Đào và Tống Minh Nguyệt biết Nguyễn Lan từng trải qua những gì, vì quan tâm đến tâm lý nhạy cảm của y nên Nguyễn Tùng Đào cố ý dặn dò cả môn phái dù có vui mừng kích động đến mấy cũng đừng kéo tới quấy rầy Nguyễn Lan, cứ để y thích ứng từ từ và để thời gian chữa lành vết thương quá khứ.

Nhưng đồ ngốc Chúc Dương này lại ngồi không yên, Tống Minh Nguyệt vừa lơ đễnh thì hắn đã vọt tới chỗ Nguyễn Lan.

Chúc Dương gãi đầu nói với Nguyễn Lan: "Xin lỗi tiểu sư đệ, ta sợ ngươi ngủ không được mới...... Khụ, sau này sư huynh sẽ chú ý, cố gắng không đến quấy rầy ngươi, ngươi đừng mất tự nhiên nhé."

Nguyễn Lan thấy các sư huynh dè dặt cẩn thận thì trong lòng chợt tuôn ra một dòng nước ấm.

Sao có thể vì trải qua bóng tối nên không còn tin tưởng ánh sáng nữa chứ?

Có lẽ đây không phải chơi khăm mà là vận mệnh đền bù cho y. Những người trước mắt đối đãi với mình thế nào chẳng lẽ trong lòng mình không cảm nhận được sao?

Nguyễn Lan mau chóng nghĩ thông suốt, y trân trọng đặt gối lên giường rồi mỉm cười với các sư huynh: "Ta muốn gặp cha mẹ, sư huynh đi với ta nhé?"

Tống Minh Nguyệt và Chúc Dương mừng rỡ nhìn nhau rồi gật đầu lia lịa.

Ban đêm về phòng mình, Nguyễn Lan đi tắm rồi mặc áo ngủ leo lên giường, nằm trên gối thơm bất giác mỉm cười.

Mọi người rất vui mừng khi thấy y chủ động hòa nhập, mẹ ôm y khóc rất lâu, vừa cười vừa làm điểm tâm cho y, cha bắt đầu dạy y kiếm pháp mới, các sư huynh và sư tỷ thì lôi kéo y kể chuyện lý thú trong môn phái suốt cả buổi trưa......

Y rất thích cuộc sống như vậy.

Rất thích mọi người.

Y vui vẻ nhắm mắt lại, một lát sau cảm thấy có vật gì đó đang liếm mặt mình. Y mở mắt ra, đối diện với một cái đầu rắn đen như mực.

Trong lúc Nguyễn Lan sửng sốt, con rắn đen kia đã biến thành một nam tử tuấn mỹ tóc đen áo đen, hắn nhướn mày rồi nghiêng người đè Nguyễn Lan dưới thân mình.

"Phu nhân bảo đi là đi, có còn xem phu quân ta ra gì nữa không?"

Ma Tôn đại nhân dường như rất bất mãn với hành vi vợ lén bỏ về nhà ngoại này, cắn môi Nguyễn Lan một cái như trừng phạt rồi thò tay vào chăn, không chút khách khí giật ra đai lưng của y.

Nguyễn Lan bị hành động ngang nhiên của đối phương làm sợ ngây người, khi lấy lại tinh thần thì mặt mũi đỏ bừng, vội vàng níu lại vạt áo mở rộng của mình: "Chờ đã —— Khoan khoan!"

Cửu Uyên bất mãn nhìn y: "Sao?"

"Ngươi...... Ta......" Nguyễn Lan đẩy hắn ra, gấp đến độ suýt cắn trúng lưỡi mình, "Chúng ta đừng như vậy......"

Cửu Uyên càng không hiểu: "Đừng cái gì? Chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao?"

"Thành thân đâu phải chúng ta!" Nguyễn Lan vội nói, "Ngươi biết mà, là hai người trong thân thể chúng ta kìa......"

"Chẳng có gì khác nhau cả." Cửu Uyên nói, "Mười năm trước ta đã nhắm ngươi, bọn họ chỉ giúp chúng ta hoàn thành nghi lễ thôi."

Lần này đến lượt Nguyễn Lan mờ mịt: "Nhắm cái gì?"

Cửu Uyên kéo cổ tay phải của Nguyễn Lan tới rồi dùng ngón tay vẽ một vòng trên làn da trắng nõn, hai dấu đỏ lập tức nổi lên: "Biết đây là gì không?"

Nguyễn Lan gật đầu, y có ấn tượng: "Là...... dấu hôn của rắn dùng để đánh dấu."

"Ừ." Cửu Uyên chỉ vào một dấu đỏ trong đó, "Dấu này là do người mượn thân thể ta để lại cho người trong thân thể ngươi." Hắn chỉ vào dấu đỏ còn lại, "Dấu này là ta để lại cho ngươi mười năm trước."

Nguyễn Lan vừa kinh ngạc vừa mờ mịt nhìn hắn.

Cửu Uyên xụ mặt: "Mười năm trước ngươi đã cứu một con rắn đen, quên rồi à?"

Nguyễn Lan nhớ lại. Mười năm trước...... Khi y khoảng tám tuổi, cả ngày dựa vào đánh cá hái quả để sống, một hôm nọ đánh cá ở bờ sông nhặt được một con rắn đen bị thương nặng, sau đó đem nó về nhà tranh của mình.

Lúc đó Nguyễn Lan nghĩ mình không cha không mẹ, bên cạnh lại không có bạn bè nên vô cùng cô độc, tình cờ nhặt được con rắn đen này rất có linh tính và không hại người, thế là y nuôi rắn trong nhà mình, mỗi ngày bắt chim đút cho nó ăn, ban đêm còn ôm rắn ngủ cực kỳ thân mật. Đáng tiếc sau đó rắn đen bình phục lại đột nhiên biến mất, y tìm khắp nhà lẫn bờ sông rất lâu cũng chẳng tìm được bóng dáng nó.

Nguyễn Lan: "Đó là...... ngươi sao?"

"Đó là lúc ta bị mấy kẻ ngu xuẩn to gan làm bị thương." Cửu Uyên nghiến răng nói, "Lúc ấy ta đã kiệt sức nên chỉ có thể biến thành một con rắn đen, vốn định trốn ở chỗ nước cạn bên bờ sông dưỡng thương, không ngờ bị ngươi nhặt về."

Cửu Uyên vẫn nhớ rõ dáng vẻ Nguyễn Lan lúc tám tuổi, đứa bé kia mặc áo gai bạc màu vì giặt nhiều, toàn thân sạch sẽ, vì thiếu dinh dưỡng nên thân hình gầy gò, khuôn mặt lại còn vẻ mũm mĩm của trẻ con, mi thanh mục tú nhìn rất thích mắt, chăm sóc rắn cũng hết sức cẩn thận, ôm hắn ngủ cực kỳ ấm áp...... Tóm lại Cửu Uyên vô cùng hài lòng với đứa bé này, thế là thừa dịp y ngủ say để lại một dấu hôn trên cổ tay phải của y.

"Cứ giữ chỗ trước đã, chờ lão tử về xử lý lũ to gan tạo phản kia rồi mười năm sau ngươi lớn sẽ đến cưới ngươi về nhà."

Nói xong Cửu Uyên thừa dịp ban đêm lặng lẽ bỏ đi. Hắn không thể ở bên Nguyễn Lan quá lâu vì sợ bọn Ma tộc đuổi theo sẽ hại Nguyễn Lan.

Hắn định trốn ở một nơi chữa khỏi vết thương rồi dẹp loạn Ma tộc, ai ngờ lại bị đám nhân tu giảo hoạt kia tìm tới phong ấn suốt mười năm.

Khi Nguyễn Lan tự nổ tung chết đi thì hắn vẫn đang ngủ say, nhờ sự liên kết với y qua dấu ấn kia mà bị nỗi bi thương to lớn và phẫn nộ đánh thức. Ngay khi hắn giãy dụa muốn phá vỡ phong ấn thì một linh hồn khác xâm chiếm thân thể hắn rồi hỏi hắn có muốn làm giao dịch không.

......

"Vì vậy mười năm trước ngươi đã là người của lão tử rồi." Cửu Uyên nói tỉnh bơ, "Giờ ta muốn ngủ với ngươi thì có sao không?"

Hắn cảm thấy mình giải thích rõ rồi, lập tức muốn lột đồ người ta.

Nguyễn Lan còn đắm chìm trong hồi ức hắn kể nên không để ý con rắn hư hỏng này, quần áo bị lột xuống một nửa mới thẹn đỏ mặt, luống cuống chống tay lên lồng ngực áp tới của Cửu Uyên: "Đợi đã ——"

Cửu Uyên vừa gấp vừa ủy khuất: "Sao còn phải đợi chứ!?"

Nam nhân ra vẻ đạo mạo kia mượn thân thể mình làm nhiều chuyện xấu như vậy, lần nào hắn cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn, thèm đến sắp khóc rồi!

Rõ ràng đây là vợ hắn có được hay không!

Còn nữa, nam nhân đáng ghét kia mượn thân thể hắn sàm sỡ vợ hắn thì cũng thôi đi, khi phát hiện hắn đánh dấu Nguyễn Lan còn mắng hắn cầm thú nữa chứ!

Hứ! Đương nhiên hắn biết năm đó Nguyễn Lan mới tám tuổi nên chỉ đóng dấu mà thôi, cái gì cũng chưa làm có được hay không! Trái lại nam nhân kia toàn làm những chuyện hắn không dám nhìn thẳng, đó mới là cầm thú!

Cửu Uyên thầm rủa xả người làm nhiệm vụ họ Tạ nào đó rồi quyết định bắt chước đối phương da mặt dày, tỏ vẻ đau lòng nói với Nguyễn Lan: "Nguyễn Lan, ngươi không thích ta chứ gì?"

Nguyễn Lan nhất thời không trả lời được. Tâm trạng y bây giờ cũng rất loạn, y và Cửu Uyên thật sự gặp nhau không nhiều, nếu nói thích thì nhất định vẫn chưa đủ.

Nhưng hình như cũng không ghét......

"Ngươi không thích ta thì ta cũng chẳng miễn cưỡng nữa." Cửu Uyên quay mặt đi rồi đưa tay lên che mắt mình, nghẹn ngào nói, "Dù sao...... ta đã lẻ loi trơ trọi suốt mấy ngàn năm qua, quãng đời còn lại sống một mình cũng đâu phải không thể chịu đựng."

Nguyễn Lan không đành lòng nói: "Cửu Uyên......"

"Dù sao bây giờ ngươi đã có người thân của mình, đâu cần ta nữa." Cửu Uyên che mắt phát ra tiếng nức nở, "Chi bằng ta ngủ thêm mấy trăm năm vẫn tốt hơn sống một thân một mình trên đời này——"

"Cửu Uyên!" Nguyễn Lan vội vàng níu tay áo hắn, "Ta không có ý đó! Chỉ là ta chưa nghĩ ra thôi...... Nếu ngươi không ngại thì trước tiên chúng ta thử sống chung xem sao......"

Cửu Uyên lập tức thả tay xuống, hai mắt sáng rực nhìn y chằm chằm: "Thật không!?"

Nguyễn Lan: "......"

Này, ngươi có khóc đâu chứ!?

"Ừ, thử liền, giờ thử ngay luôn!" Cửu Uyên hí hửng ôm vợ chui vào chăn, "Đi ngủ thôi!"

"Khoan khoan...... Ngươi ngủ thì ngủ đừng lột đồ ta...... Cửu Uyên ——!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net