Chương 85: Được chú yêu chiều quá phải làm sao (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Cửu không ngờ sự tình đột ngột phát triển theo hướng này nên trợn tròn mắt: "Chú, chú út......"

Ánh mắt Lục Tự Minh rơi vào đôi môi mềm mại của hắn, bàn tay ấm áp sờ lên gò má hắn rồi cúi đầu hôn hắn lần nữa.

Đường Cửu vô thức nhắm mắt lại, ngón tay luống cuống níu chặt cổ áo Lục Tự Minh. Khoang miệng bị xâm chiếm từ trong ra ngoài. Hắn không tự chủ rên lên, đỏ mặt nghiêng đầu thở dốc. Mặc dù suy đoán trong lòng đã được chứng minh nhưng một vấn đề khác không thể xem nhẹ chợt bày ra trước mặt:

"Chú út," Đường Cửu lắp bắp hỏi, "Chú, chú muốn loạn luân với cháu sao?"

"......" Lục Tự Minh dừng một chút rồi bất đắc dĩ nói, "Chú cháu mình không có quan hệ huyết thống với nhau."

Quả nhiên có cẩu huyết mà!

Đường Cửu chớp mắt: "Cháu là con nuôi à?"

"Cháu mang huyết thống của Lục gia." Lục Tự Minh nói, "Chú mới được nhận nuôi."

Y không giải thích nhiều mà Đường Cửu cũng chẳng hỏi thêm nữa. Đây là bí mật thuộc về Lục Tự Minh và Lục Ngôn, đến lúc đó để họ tự nói với nhau đi.

"Dù thế nào chú cũng có ý đồ xấu với cháu!" Đã biết chắc thân phận người trước mặt nên Đường Cửu không còn băn khoăn, thậm chí vẫn cố tình diễn tiếp. Hắn làm ra vẻ sợ hãi yếu đuối như chú cừu non, tội nghiệp rụt người ra sau, hai mắt đỏ hoe bờ môi run rẩy trách móc: "Cháu...... Cháu xem chú như chú ruột, thế mà chú lại có tâm tư này với cháu! Chú...... sao chú có thể như vậy được chứ!"

Lục Tự Minh lập tức nhìn thấu hắn, gật đầu nói: "Ừ. Không biết ai cố ý sờ cơ bụng chú, vào phòng tắm của chú, cọ đùi chú, quyến rũ chú ấy nhỉ."

Đường Cửu không ngờ tâm tư của mình đã bị đối phương phát giác từ lâu nên cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn nhất quyết chối đây đẩy: "Chú nói bậy, cháu đâu có! Dù sao chú cũng quá đáng lắm! Lúc nãy chú còn đánh cháu nữa! Hừ!"

Hắn thở phì phò đẩy Lục Tự Minh ra rồi lăn đến giữa giường nằm sấp, quay đầu sang chỗ khác.

Lục Tự Minh nhìn bóng lưng hắn nói: "Chú có thể không tức giận sao? Một mình cháu chạy đến đó bị nhiều kẻ xấu rình mò như vậy, lỡ cháu xảy ra chuyện gì thì chú biết làm sao?"

Lục Tự Minh dừng một chút rồi nói khẽ: "Ngôn Ngôn, chú sợ lắm."

Người nằm giữa giường im lặng nửa ngày rồi đột nhiên lăn về rúc vào lòng Lục Tự Minh. Đường Cửu vùi mặt trong ngực nam nhân nói bằng giọng mũi: "Cháu sai rồi. Chú đánh cháu nữa đi."

Lục Tự Minh: "Mông hết đau rồi à?"

"Đau chứ!!"

"Thôi không đánh nữa." Lục Tự Minh xoa đầu hắn, "Ngủ đi."

"Không ngủ được," Đường Cửu tủi thân nói, "Không dám để mông đụng giường."

"Vậy nằm sấp trên người chú mà ngủ."

Hai người thay áo ngủ mềm mại, người này nằm trên thân người kia, trao nhau nhiệt độ cơ thể ấm áp. Lục Tự Minh tắt đèn rồi ôm eo Đường Cửu, xoa nhẹ mông hắn dưới quần ngủ: "Đau lắm à?"

Đường Cửu phụng phịu: "Đau chết! Sưng vù luôn rồi!"

"...... Đều tại chú đánh mạnh quá." Qua cơn nóng giận trong lòng Lục Tự Minh cũng thấy hối hận nhưng không để lộ ra ngoài, "Lần sau cháu còn dám thế nữa thì chú vẫn đánh tiếp đấy."

Mông Đường Cửu run lên theo phản xạ có điều kiện, sau đó hắn ngoan ngoãn nằm im.

Lục Tự Minh nhẹ nhàng đặt tay lên mông hắn, nghĩ ngợi chốc lát rồi thấp giọng nói: "Còn một chuyện nữa."

"Gì, gì ạ?"

Trong bóng tối, giọng nam nhân mang theo ý cười không dễ phát hiện: "Mông cháu mẩy thật đó."

Đường Cửu: "......"

A a a a a lưu manh!

——

Đồn công an mau chóng thông báo kết quả điều tra Phó Đại Cương.

Suy đoán và nghi ngờ của cảnh sát đã được chứng minh. Khi Phó Đại Cương làm giáo viên trung học từng quấy rối tình dục và thậm chí còn xâm hại nhiều nam sinh trong lớp!

Vì tính chất nghiêm trọng của sự việc nên đồn công an lập tức chuyển vụ án lên cơ quan cấp trên, họ mau chóng lập tổ chuyên án điều tra kỹ việc này, còn đến nhà các nạn nhân để thu thập chứng cứ.

Nhưng quá trình này vô cùng gian nan.

Ngoại trừ một số ít nam sinh đồng ý ghi âm thuật lại chi tiết quá trình bị xâm hại thì hầu hết nạn nhân đều phủ nhận chuyện này, nói cách khác là gia đình nạn nhân kiên quyết giấu đến cùng.

"Nói nhảm gì thế? Con tôi sao có thể bị vậy được chứ?"

"Đồng chí cảnh sát, các anh đang đùa đấy à? Con tôi là nam mà! Có phải nữ đâu mà bị thầy giáo quấy rối tình dục!"

"Nói quá lên rồi, xâm phạm cái gì...... Đàn ông với nhau sờ mó tí xíu cũng bình thường mà, cảnh sát các anh bị bệnh à!"

"Cái gì, các anh bắt giam thầy Phó rồi sao!? Thầy ấy dạy giỏi lắm, sau này con tôi biết học toán với ai đây!"

Đi đến đâu cũng toàn nghe những lời như vậy, sau khi hai cảnh sát rời khỏi một gia đình nạn nhân thì người trẻ tuổi hậm hực nói: "Đúng là không nói lý được mà!"

"Biết sao được, tư tưởng thôn dân ở đây vẫn còn lạc hậu lắm." Cảnh sát lớn tuổi hơn ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài, "Tâm lý của họ rất dễ đoán. Một phần là không thấy chuyện này có gì to tát, một phần là sợ mất mặt nên không muốn thừa nhận. Bình thường người bị xâm hại đều là nữ, sao con trai mình lại gặp chuyện này? Có phải vì nó yếu đuối vô dụng quá nên mới bị ức hiếp không? Lỡ truyền ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ sao? Còn có một số người chỉ quan tâm thành tích của con cái, họ trông mong con mình có thể thi đậu đại học biến thành long phượng, trong thôn chỉ có mình Phó Đại Cương là giáo viên dạy toán, nếu ông ta bị bắt thì sau này con họ sẽ học ở đâu?"

Cảnh sát trẻ tuổi: "Vậy tại sao nạn nhân cũng không chịu thừa nhận chứ?"

"Các em còn nhỏ chưa có ý thức về giới tính, lại không được giáo dục giới tính đến nơi đến chốn nên vẫn còn rất ngây thơ về mặt này." Trong mắt cảnh sát lớn tuổi lộ ra vẻ thương tiếc, "Còn có một số em bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của cha mẹ. Tại sao các bạn học khác đều bình an vô sự, thậm chí nữ sinh cũng không sao mà chỉ có mình bị xâm hại? Có phải vì mình yếu ớt quá không? Nam sinh mười ba mười bốn tuổi vừa nhạy cảm vừa dễ tự ái, không chịu thừa nhận cũng là bình thường."

Cảnh sát trẻ tuổi khó chịu lau mặt, đáy mắt hơi đỏ lên: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Chứng cứ ít quá đâu thể định tội tên súc sinh kia được."

"Đành phải đi thêm mấy chuyến nữa vậy."

Cảnh sát điều tra ghé qua mấy nhà nhưng chẳng thu hoạch được gì, thậm chí mỗi lần cha mẹ nạn nhân vừa nhác thấy họ thì lập tức khóa chặt cửa, gọi thế nào cũng không mở. Nhưng các cảnh sát trong tổ chuyên án không hề bỏ cuộc mà hôm nay vẫn tới, vốn đã chuẩn bị tinh thần bị sập cửa vào mặt, ai ngờ chưa tới cổng đã được gia đình nạn nhân nhiệt tình rước vào, còn luôn miệng thúc giục con mình: "Mau kể chú cảnh sát nghe xem thầy Phó đã làm gì con đi!"

Cảnh sát điều tra hai mặt nhìn nhau, nhất thời còn tưởng mấy người này uống lộn thuốc.

Sau khi hỏi rõ mới biết thì ra hôm qua có người lạ mặc vest đen đột nhiên tới nhà đưa cho bọn họ một vali tiền lớn, còn nói nếu con họ khai thật với cảnh sát thì mấy trăm ngàn tiền mặt này đều thuộc về bọn họ. Người lạ còn dẫn theo một người mặc blouse trắng như bác sĩ ân cần trò chuyện với các nạn nhân rất lâu, đại khái là nói về khác biệt giới tính và một số vụ xâm hại trẻ em nam để các em không còn thấy xấu hổ. Đó không phải lỗi của các em mà của kẻ phạm tội, những kẻ đó nhất định sẽ bị pháp luật nghiêm trị.

Nhà mười mấy nạn nhân trong thôn đều xuất hiện cảnh tượng này, có cha mẹ thấy tiền sáng mắt lập tức đổi thái độ, cảm thấy con mình bị đàn ông sàm sỡ đồn ra ngoài cũng chẳng có gì ghê gớm, ôm đống tiền vui như mở cờ trong bụng. Cũng có cha mẹ nghe bác sĩ tâm lý phổ cập kiến thức rốt cuộc hiểu ra con mình đã bị tổn thương thế nào nên hối hận khóc không thành tiếng, trả lại tiền rồi ôm con khóc một trận.

Tuy thái độ khác biệt nhưng kết quả đều giống nhau. Cảnh sát thuận lợi thu thập đầy đủ chứng cứ từ các nạn nhân nên tiến độ vụ án được đẩy nhanh ngoài mong đợi.

"Ai tốt bụng làm việc này thế nhỉ?" Các cảnh sát cảm thán, "May mà có họ."

"Cái khác thì không biết," một cảnh sát nhớ lại vali tiền mặt kia tặc lưỡi nói, "Nhưng chắc chắn là người rất giàu."

Dựa trên các chứng cứ xác đáng, tòa án nhanh chóng đưa ra phán quyết Phó Đại Cương phạm tội ấu dâm bị xử năm năm tù. Tin tức lan truyền nhanh chóng, người trong thôn sau khi khiếp sợ thì ném ánh mắt khinh thường về phía Phó gia:

"Cặn bã, súc sinh, bại hoại! Trước kia còn ghen tị nhà bọn họ có giáo viên cao quý, ai ngờ còn thua cả heo chó, con nít cũng không tha!"

"Không ngờ gã kia lại có đam mê biến thái đến vậy, vợ hắn có biết không nhỉ?"

"Ngủ chung giường còn không biết hay sao!? Thế mà vẫn sống chung với loại đàn ông này, bà ta có mưu đồ gì chứ?"

"Đương nhiên là vì thể diện rồi! Giờ thì mặt mũi đều mất sạch! Tôi nghĩ chắc cả nhà bọn họ đều biết rõ đức hạnh của Phó Đại Cương, rắn chuột một ổ cả thôi, chẳng ai tốt lành đâu!"

Cả ngày bị làng xóm chỉ trỏ mắng nhiếc, rốt cuộc người nhà họ Phó hết chịu nổi nên thừa dịp đêm tối thu gom hết tài sản có giá trị, bỏ lại nhà ngói đã ở cả đời để dọn đi ngay trong đêm.

Còn mấy nhà trong thôn nhận tiền mới chịu để con mình khai thật với cảnh sát sau một đêm mộng đẹp mới phát hiện vali chất đầy nhân dân tệ mà bọn họ cất kỹ đã không cánh mà bay, thay vào đó là một tờ giấy trắng viết tám chữ to tướng bằng mực đỏ:

"Bán con cầu vinh, táng tận lương tâm."

——

Nghe nói Phó Đại Cương đã bị tống vào tù nên tâm trạng Đường Cửu hết sức vui vẻ, buổi trưa ăn thêm một chén cơm rồi theo thường lệ xách cơm hộp mà dì giúp việc nấu đến công ty Lục Tự Minh.

Dáng vẻ nam nhân vẫn như mọi khi, bộ vest sang trọng ủi phẳng lì không một nếp nhăn, cặp kính gọng vàng nho nhã, ngồi sau bàn làm việc chăm chú xử lý hồ sơ. Lần trước đến đây vẫn còn hoài nghi nhưng giờ chẳng có gì phải lo lắng nữa, Đường Cửu đặt cơm hộp xuống rồi chắp tay sau lưng cười tủm tỉm đi tới ngắm nghía Lục Tự Minh: "Chú có biết bộ dạng chú bây giờ làm cháu liên tưởng đến từ nào không?"

Lục Tự Minh nâng kính lên rồi ngước mắt hỏi: "Từ gì?"

Đường Cửu: "Mặt người dạ thú."

Lục Tự Minh chỉ mỉm cười không đáp rồi đột ngột nắm cổ tay Đường Cửu kéo một cái, Đường Cửu mất đà ngã ngồi lên đùi nam nhân, sau đó bị cánh tay y vòng qua ôm chặt.

"Cháu nói không sai." Lục Tự Minh kề vào tai hắn thì thào, đôi môi ấm áp chẳng biết vô tình hay cố ý cọ xát vành tai Đường Cửu, "Làm chú mà lại ngấp nghé cháu mình đúng là rất cầm thú."

Nhịp tim Đường Cửu bỗng chốc tăng nhanh, từ tai xuống cổ đỏ bừng.

Mặc dù biết rõ hai người không phải quan hệ đó nhưng nghe Lục Tự Minh nói vậy vẫn có cảm giác cấm kỵ đầy kích thích.

A a a cosplay gì đó thật ngại quá đi mất!

Phát hiện đôi môi Lục Tự Minh từ tai hắn chậm rãi dời xuống gáy, toàn thân Đường Cửu như nhũn ra, thở hổn hển nhắc nhở y: "Chú út, đây, đây là văn phòng mà......"

Lục Tự Minh ngồi sau lưng hắn trầm thấp cười một tiếng: "Bởi vậy mới thích hợp làm gì đó chứ đúng không?"

Đường Cửu: "......"

A a a đừng có đọc trộm ý nghĩ trong đầu cháu!!

Hắn khẽ vùng vẫy trong ngực Lục Tự Minh nhưng nhìn thế nào cũng như đang nửa chối nửa mời. Lục Tự Minh mút vành tai hắn một cái rồi đột nhiên bế cả người hắn lên bàn làm việc rộng rãi.

"Lần trước cháu ở đây quyến rũ chú có biết chú nghĩ gì không?"

Đường Cửu đột nhiên có linh cảm xấu.

Thân hình cao lớn của Lục Tự Minh đứng dậy, giữ chặt hai tay hắn rồi giật ra cà vạt của mình.

"Chú muốn chơi cháu ngay trên bàn này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net