Phiên ngoại 6: Lang quân cưỡi ngựa tre đến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều biết từ trước đến nay đối với yêu cầu của Đường Cửu, Tạ Lâm rất khó nói ra một chữ "Không".

Thế là sau khi tan học hai người cùng về nhà Đường Cửu. Ông bà Đường đi vắng, chỉ có dì giúp việc đang nấu cơm tối, Đường Cửu chào bà rồi kéo Tạ Lâm lên phòng ngủ của mình trên lầu hai, sau khi đóng cửa lại thì quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Lâm bằng đôi mắt sáng rực.

"Mau cho tớ sờ đi nào!"

Hắn "áu" một tiếng rồi nhào tới đè người xuống giường. Tạ Lâm sợ hắn ngã nên vội vàng đưa tay ôm eo hắn, Đường Cửu lại tưởng y muốn phản kháng, thế là đè mông xuống bá đạo cưỡi trên bụng Tạ Lâm, quơ quào mười ngón tay trắng nõn trong không khí rồi bày ra vẻ mặt đe dọa như ác bá: "Không được chống cự! Dù cậu có gào rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu cậu đâu!"

Tạ Lâm dở khóc dở cười, thực sự không có cách nào nên đành phải chiều ý hắn, ho khẽ một tiếng rồi vén áo sơmi của mình lên chút xíu.

Đường Cửu chê không thấy rõ, thế là đưa tay vén hẳn lên cao ——

So với dáng người hoàn mỹ sau khi trưởng thành, thân hình Tạ Lâm bây giờ vẫn đang phát triển, eo hơi nhỏ nhưng đã rất cường tráng, cơ bụng chưa lộ rõ mấy mà bằng phẳng săn chắc, mang theo vẻ ngây ngô và sức sống thiếu niên nhìn cực kỳ mãn nhãn.

Đường Cửu quả thực sắp chảy nước miếng tới nơi, nhanh chóng hạ móng vuốt xuống sờ cơ bụng nam sinh một cái.

Bàn tay thiếu niên ấm áp mềm mại hệt như một chiếc lông vũ, lại giống như đệm thịt dưới chân mèo, khi lướt qua da trần mang đến khoái cảm tê dại như dòng điện. Thân thể Tạ Lâm trong nháy mắt căng cứng, vội vàng túm lấy tay Đường Cửu.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, một luồng dung nham phun trào trong lòng Tạ Lâm, đồng thời lại thấy xấu hổ vì những ý nghĩ không thể bộc bạch của mình. Y không dám lộ ra vẻ khác thường nên đành phải nhẫn nhịn thì thầm: "...... Cửu Cửu, đừng sờ nữa."

Bề ngoài y tỏ ra trấn tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay y giấu bên người đang siết chặt, làn da sau tai cũng ửng lên đỏ rực.

Bộ dạng này quả thực làm máu sói của Đường Cửu sôi trào, hắn giả vờ ngây thơ hỏi: "Sao lại không được sờ? Mr. Krabs, sao cậu keo kiệt thế hả?"

Tạ Lâm không biết giải thích với hắn thế nào, chỉ im lặng nắm chặt tay hắn không cho sờ soạng lung tung.

"Tớ cũng muốn có cơ bụng, tại không tập ra được chứ bộ." Đường Cửu vờ vịt thở dài rồi cúi xuống nũng nịu, "Sờ một tí có mất miếng thịt nào đâu, Mr. Krabs, cậu cho tớ sờ đi mà."

Hắn vốn đang cưỡi trên bụng Tạ Lâm, vừa chồm tới trước thì gần như nằm rạp trên người y. Khoảng cách mờ ám này khiến Tạ Lâm nhất thời quên cả hít thở, bàn tay kiềm chế Đường Cửu cũng buông lỏng, lập tức bị người nào đó thừa cơ tránh thoát rồi cấp tốc luồn vào áo sơmi của y sờ soạng thỏa thích.

Đang say sưa ăn đậu hũ thì một giây sau trời đất đảo lộn, Đường Cửu ngơ ngác nhìn lên, hắn đã bị Tạ Lâm trở mình đè xuống giường.

Vị trí hoán đổi, Tạ Lâm đè trên người Đường Cửu, nắm cổ tay hắn giữ chặt hai bên đầu, tiếng hít thở nặng nề, đôi mắt sâu hun hút nhìn hắn không chớp mắt.

Trong lòng Đường Cửu liều mạng reo hò:

Nào! Hôn một cái đi! Cưỡng hôn tớ đi!

Hắn kích động chờ đợi, kết quả Tạ Lâm nhìn chằm chằm hắn nửa ngày rồi đột nhiên buông tay hắn ra, nhảy phắt xuống giường đứng quay mặt đi chỗ khác.

Đường Cửu: "......"

Phắc! Hướng Vi nói cậu là con rùa thành tinh ngàn năm cũng có lý lắm!

Thế mà có thể nhịn được!!

Hắn cay cú lăn lộn trong lòng, đồng thời cũng đau xót cực kỳ.

Đương nhiên hắn hiểu được tâm trạng Tạ Lâm. Nếu không phải vì quá trân trọng lo được lo mất thì mấy ai nhẫn nại kiềm chế mình lâu vậy đâu?

Lúc đó Tạ Lâm vẫn luôn dằn vặt, còn hắn lại chọc người mà không hề hay biết, đáng ghét thực sự.

Nỗi áy náy và đau lòng xông lên đầu, Đường Cửu không cố ý giở trò xấu nữa mà nhảy xuống giường chạy tới cạnh Tạ Lâm rụt rè níu tay áo y: "Mr. Krabs, cậu đừng giận mà. Tớ chỉ đùa với cậu thôi, nếu cậu không thích thì tớ sẽ không nghịch nữa đâu."

Tạ Lâm khẽ thở dài rồi quay lại nhẹ nhàng véo má Đường Cửu một cái.

"Tớ đâu có giận." Sắc mặt y đã trở lại bình thường không nhìn ra được vẻ khác lạ, "Nhưng cậu đừng làm vậy nữa, nhất là không được thấy người khác có cơ bụng mà xông tới đòi sờ người ta đâu đấy."

"Đương nhiên là không rồi!" Đường Cửu nói ngay, "Tớ chỉ thích sờ cậu thôi!"

Vành tai Tạ Lâm lại đỏ lên đầy khả nghi, không dám thảo luận đề tài này với Đường Cửu nữa, đúng lúc dì giúp việc nấu xong bữa tối lên gọi họ xuống ăn cơm.

Hai người đến nhà nhau ăn ké là chuyện hết sức bình thường, dì giúp việc cũng thân quen với Tạ Lâm như Đường Cửu, vừa bưng canh lên vừa cười nói: "Tiên sinh và phu nhân tối nay đi xem nhạc kịch nên không về ăn cơm. Hai cháu ăn nhiều chút nhé, nếu không đồ ăn sẽ dư lại đấy."

"Lại đi hẹn hò rồi." Đường Cửu tặc lưỡi cảm thán, "Hơn bốn mươi tuổi mà còn lãng mạn ghê."

Tạ Lâm: "Tốt thật."

Nếu được ở bên người mình thích thì dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn mong đối phương được hạnh phúc.

Như Tạ Lâm hy vọng thiếu niên bên cạnh mãi đến khi bảy tám chục tuổi vẫn có thể vô ưu vô lo, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha.

Cơm nước xong xuôi, hai người về phòng làm bài tập, học sinh trung bình như Đường Cửu theo thường lệ cần học sinh xuất sắc kèm cặp, đẩy một đống đề toán không biết giải đến trước mặt Tạ Lâm.

Tạ Lâm cầm bút và giấy nháp giảng cho hắn từng bài. Dưới ánh đèn bàn ấm áp, giọng thiếu niên trầm thấp ôn hòa, bàn tay thanh mảnh trắng nõn cầm bút viết ra những hàng chữ đẹp như chữ in. Đường Cửu ngồi cạnh y, hiếm khi không nghĩ vẩn vơ mà nghiêm túc nghe nam sinh giảng bài như vô số buổi tối thời trung học.

Tuy chỉ được trở lại quá khứ trong giấc mơ ngắn ngủi, khung cảnh khiến người ta hoài niệm này sẽ không còn xuất hiện nhưng Đường Cửu vẫn thấy ấm lòng.

Dù họ không thể quay về thuở ấu thơ nhưng may mắn là sau khi lớn lên vẫn được bên nhau.

Làm xong bài tập đã gần mười một giờ khuya, Tạ Lâm dọn dẹp sách vở chuẩn bị về nhà, Đường Cửu vội nói: "Muộn thế này về nhà phiền phức lắm, ngủ lại chỗ tớ đi, ngày mai đi học chung luôn!"

Thật ra hai nhà nằm kế nhau, đi về chỉ mất hai ba phút nên không hề phiền phức, nhưng Tạ Lâm nghe xong vẫn bị quỷ thần xui khiến làm động tác chậm lại. Y còn đang do dự thì Đường Cửu đã mau chóng gọi một cú điện thoại: "Alô, dì Thời ơi, Tạ Lâm ở chỗ cháu nên đêm nay không về nhà đâu ạ!"

Bên kia vui vẻ đáp ứng, Đường Cửu cười khúc khích lắc lư điện thoại, Tạ Lâm cũng không nhịn được cười.

"Cậu tắm trước đi, tớ nhớ ở đây vẫn còn áo ngủ của cậu thì phải." Đường Cửu lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ đưa cho Tạ Lâm. Hai người dính nhau từ nhỏ đến lớn, cấp một cấp hai thường xuyên ngủ chung, lên cấp ba mới dần thưa đi. Lần cuối cùng Tạ Lâm ngủ lại nhà hắn là hôm sinh nhật mười sáu tuổi của Đường Cửu, vì tiệc tùng thâu đêm nên mới ngủ ở chỗ hắn.

Tạ Lâm cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Qua một năm y đã cao lên không ít, lúc đi ra quần ngủ chỉ tới bắp chân, may mà không mập nên vẫn còn mặc vừa.

Đường Cửu vui vẻ đi tắm rồi mặc áo ngủ in hình vịt vàng mình thích nhất, cấp tốc chui vào chăn ngáp dài.

"Mr. Krabs, ngủ ngon nhé."

Vì trong lòng vẫn mang cảm giác tội lỗi nên Đường Cửu không cố ý chọc người nữa, sau khi chúc ngủ ngon thì ôm cánh tay Tạ Lâm nhắm mắt ngủ.

Hắn đâu biết vô tình chọc người càng trí mạng hơn.

Trên người hắn tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát, cánh tay và xương quai xanh bóng loáng trắng nõn, còn lấm tấm mấy giọt nước sau khi tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, lúc ngủ say vô thức chu môi, sau đó nhích lại gần Tạ Lâm.

Tạ Lâm nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng rồi cười khổ, cảm thán mình tự tìm chết.

Không phải y không thích ngủ chung với Đường Cửu nhưng đây quả thật là một kiểu tra tấn ngọt ngào.

Người mình thích vô tư ngủ trong vòng tay mình nhưng cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm, thậm chí ngay cả hôn trộm một cái cũng sợ đối phương phát hiện.

Hương thơm quen thuộc tràn ngập xoang mũi, Tạ Lâm thở dài thườn thượt rồi đè xuống tà niệm hỗn loạn trong lòng, đang định nhắm mắt thì người nào đó ngủ say lại không an phận gác chân lên người y, còn vô thức cọ xát mấy cái. Tạ Lâm khẽ hít sâu một hơi, vừa yêu vừa hận nhìn hắn rồi cẩn thận dời chân hắn xuống.

Kết quả chỉ chốc lát sau đối phương lại nằm đè hẳn lên người y, chân còn bá đạo quặp chặt eo y.

"Mr. Krabs......" Chẳng biết hắn mơ thấy gì mà cười ngốc, "Cơ bụng đẹp quá, cho tớ sờ với......"

Dứt lời lại cọ xát lung tung trên người y, sau đó mới hài lòng ôm cổ y nằm im.

Tạ Lâm bị cọ toàn thân bốc cháy nhưng chẳng dám làm gì, cuối cùng vẫn không sao nhịn được, đánh bạo hôn nhẹ một cái lên má Đường Cửu.

"Cậu đúng là......" Y kéo người đang ngủ say vào ngực mình để đối phương nghe thấy nhịp tim đập loạn xạ, "Muốn lấy mạng tớ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net