Chương 110: Đâm sau lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu nghi


Hành động này của Hoàng thượng có thể nói là sấm rền gió cuốn, dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết hắn coi trọng hài tử trong bụng Tần Phiên Phiên đến mức nào.


Không chỉ có Hoàng Thái hậu bị giam lỏng, mà còn liên lụy đến một loạt phi tần, toàn bộ đều bị trách phạt, không có ngoại lệ.


Còn những phi tần không tham dự vào trong đó, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn các nàng không gặp ác mộng, cũng không trắng trợn nghị luận Tần Phiên Phiên, nếu không hiện giờ các nàng cũng phải gặp tai họa .


Còn hơn mười vị phi tần bị giáng cấp đều phải dọn ra khỏi tẩm điện của mình, không được mang đi bất cứ thứ gì, đặc biệt là mấy cái bùa bình an cùng kinh thư Thanh Phong sư thái đưa cho.


Sau khi đám phi này tần nghe xong thánh chỉ, ngay cả tẩm điện cũng không được quay về, trực tiếp cùng cung nhân hầu hạ mình đi đến cung điện khác.


Lúc Hách cô nương tiến cung bắt mạch cho Tần Phiên Phiên, lại bị mời đi cung điện lúc trước của mấy phi tần kia, cẩn thận kiểm tra một lần.


"Mấy cái bùa bình an cùng kinh thư sao chép mà Thanh Phong sư thái đưa cho, đều có đồ vật làm người xuất hiện ảo giác, tiếp xúc lâu tinh thần sẽ không được bình thường. Dân nữ hỏi qua vài vị phi tần, mỗi lần gặp mặt Thanh Phong sư thái, vị sư thái này đều nói một ít chuyện thần quái đáng sợ. Đều là một những truyện máu me làm người sởn tóc gáy, có vài phi tần nhát gan không muốn nghe, Thanh Phong sư thái liền nói nếu không nghe sẽ có chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra."


Hách cô nương kể hết những gì nàng kiểm tra được cho Tần Phiên Phiên biết.


Tần Phiên Phiên lập tức liền hiểu rõ, không khỏi nhướng nhướng mày, thấp giọng nói: "Thanh Phong sư thái đây là hai bút cùng vẽ nha. Bên này cho các nàng dùng đồ vật làm các nàng suy nghĩ lung tung, bên kia lại kể chuyện ma quỷ cho các nàng, không gặp ác mộng mới là lạ đấy. Lão ni này đúng là thứ yêu nghiệt, còn muốn đem mấy thứ này dẫn lên trên người ta. Hoàng thượng vẫn quá nhân từ với bà ta rồi."


Nàng chu chu miệng, thấp giọng nói thầm một câu, rõ ràng là có chút bất mãn với việc Hoàng thượng buông tha bà ta như vậy.


Hách cô nương cười khẽ một tiếng nói: "Nương nương đừng buồn bực, Thanh Phong lão ni kia bị kéo về Tĩnh Tư Am, cũng chỉ còn một hơi thở. Trương Thành tiểu công công thấy bà ta cũng không chết được, liền cho người đánh năm bản tử ở trước cửa Tĩnh Tư Am, còn mười bản tử giữ lại để lần sau tiếp tục. Lúc ấy ở Tĩnh Tư Am khách hành hương lui tới không dứt, đều thấy một màn như vậy, có người khó hiểu còn nói hoàng gia quá mức hà khắc, kết quả Trương công công gân cổ lên nói chuyện Thanh Phong Sư thái gây ra ở trong cung, lập tức khách hành hương chạy hơn phân nửa. Sau khi đánh xong năm bản tử này, nhóm khách hành hương đi nói chuyện với nhau. Ngày thứ hai Tĩnh Tư Am từ náo nhiệt phi phàm, biến thành cửa la tước [1]."


[1] tương đương với câu 'Vắng như chùa Bà Đanh'.


Sau khi Tần Phiên Phiên nghe xong, cũng cười theo, tâm tình trở nên tốt hơn.


"Không có lời cho lão ni kia là được, ngay từ đầu nhất định là bà ta muốn đem mấy thứ gây ảo giác đó dùng ở trên người ta. Chờ sau khi ta liên tiếp gặp ác mộng, lại đi tìm bà ta để xin giúp đỡ, lúc này bà ta liền có thể dùng một ít thứ hại người trộn lẫn vào là được. Chẳng qua bà ta cầu kiến ta mấy lần, nhưng ngay cả cửa Thưởng Đào các cũng không vào được, mới chuyển tâm tư lên trên người những người khác. Vì có thể đổ mọi chuyện lên đầu ta, bà ta cũng đủ cố chấp."


Tần Phiên Phiên nhớ tới đủ loại việc làm lúc trước của Thanh Phong Sư thái, may mắn là mình không cho bà ta tiến vào lần nào, nếu không với tâm tư của Thanh Phong Sư thái, có lẽ cho dù có trông giữ nghiêm khắc đến thế nào, bà ta cũng sẽ thời thời khắc khắc nắm lấy cơ hội quấy rối.


"Nương nương nói đúng, tháng của ngài càng lúc càng lớn, Thưởng Đào các càng phải chặt chẽ hơn. Thanh Phong Sư thái bị tiễn đi, Hoàng Thái hậu cũng bị giam lỏng lại, nhưng hậu cung này vẫn còn có người khác, tóm lại là ngài phải cẩn thận một chút."


Hách cô nương vừa bắt mạch cho nàng, vừa nhẹ giọng dặn dò một câu.


Tần Phiên Phiên lập tức gật đầu: "Ta hiểu rõ."


-----


Bên trong Đoan Mẫn điện, Hoàng Quý phi vẫn luôn ngồi ngẩn người ở trên ghế, vẻ mặt nàng càng đổi càng khó xem, tối tăm đến cực điểm.


Trận động tác lớn này của Hoàng thượng, trừng phạt đông đảo phi tần, trực tiếp làm tất cả mọi người kinh sợ.


Những người khác ở trong cung có lẽ chỉ là sợ, cùng với cảm thấy Hoàng thượng nhìn trúng hài tử trong bụng Tần Phiên Phiên, lại không biết toàn bộ bố cục này của Hoàng thượng đều làm người hoảng sợ.


Trong cung chẳng qua chỉ truyền ra lời đồn đãi, nói Tần Phiên Phiên có khả năng mang thai một yêu nghiệt, còn chưa có chuyện gì quá phận xảy ra, Hoàng thượng cũng đã mời phương trượng chùa Hộ Quốc tới, còn để hắn ở trước mặt cả triều văn võ bá quan hắt nước bẩn lên người Hoàng Thái hậu.


Sau đó chính là một loạt trừng phạt, Hoàng thượng chặt đứt nguồn gốc lời đồn đãi, không ai có thể lợi dụng một từ yêu nghiệt tới nói hươu nói vượn, đứa nhỏ này của Tần Phiên Phiên sinh ra, nhất định mọi người cũng không ai dám có ý coi khinh.


Phương trượng chùa Hộ Quốc vốn dĩ đã không phải có thể tùy tiện mời, lại còn để phương trượng nói không có chuyện yêu nghiệt như Thanh Phong sư thái nói, người xuất gia không nói dối.


Vị phương trượng đại sư này không giống Thanh Phong sư thái, hắn là người tu hành đứng đắn, không sợ quyền quý cũng không tham tiền tài, một bộ dáng siêu thoát tục.


Chẳng qua vị phương trượng này và Hoàng thượng có quan hệ cá nhân rất tốt, mời được hắn đến đây nhất định là Hoàng thượng đã nói cái gì đó mới như vậy.


"Nương nương, may mắn ngài không tham dự vào, lúc trước Hoàng Thái hậu tới tìm ngài liên thủ, ít nhiều ngài cũng cự tuyệt, nếu không đốm lửa này sợ là còn đốt tới trên người ngài nữa." Lưu Vũ ở bên cạnh thấp giọng nói một câu.


Chẳng qua trên mặt Chúc Mẫn không hề có vẻ may mắn, ngược lại nàng vẫn luôn cau mày, cả người đều lộ ra một trạng thái không vui.


"Thì đã sao, cuối cùng Hoàng thượng cũng chỉ nhìn trúng nàng. Hơn nữa vừa nháo như vậy, toàn bộ người hậu cung đều biết, địa vị của Tần Phiên Phiên ở trong lòng Hoàng thượng đến tột cùng cao thế nào, không ai còn dám đi gây chuyện. Chẳng lẽ để cho Tần Phiên Phiên một người bá chiếm Hoàng thượng, mãi cho đến chết sao? Là một tồn tại giống như Cao Thái hậu, các phi tần khác trong cung đều chỉ để trang trí, chỉ có Tần Phiên Phiên mới có thể lọt vào mắt hắn, như vậy bảo ta sao có thể cam tâm?"


Trên mặt Hoàng Quý phi tràn đầy vẻ thống hận cùng sầu khổ, nàng không biết phải làm thế nào bây giờ.


Đây không chỉ là không có Hoàng thượng, về sau còn không có con, chỉ có thể chậm rãi chờ chết ở hậu cung, nàng trừ bỏ lấy mạng đi đánh cược còn có làm thế nào.


Lưu Vũ không nói, chủ tử lo lắng là bình thường, ngay cả cung nữ như nàng cũng có thể nhìn ra được tương lai tốt đẹp của Đào Phi nương nương, cùng với cảnh tượng phi tần khác ảm đạm chết già trong cung.


Nếu không được Hoàng thượng sủng ái, lại còn không có hài tử, thì chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại, hơn nữa hậu cung này, về sau người hầu hạ bên cạnh đều lần lượt rời đi, lúc đó không biết phải sống như thế nào.


"Nương nương, Nhàn Quý phi cầu kiến." Một tiểu cung nữ tiến vào thấp giọng hội báo một câu.


Chúc Mẫn thu lại vẻ mặt không cam lòng, dùng khăn gấm đè đè khóe mắt, thu liễm hết cảm xúc lại, cong môi cười trào phúng một tiếng: "Ta biết ngay nàng ta không ngồi yên được mà."


Lúc Nhàn Quý phi tiến vào, vẫn mang một gương mặt tươi cười, nhìn rất dễ thân.


"Tỷ tỷ, mấy năm không thấy, biệt lai vô dạng [2]. Nếu không phải ta viết tin cho ngươi, tỷ tỷ còn chuẩn bị ở lại Tĩnh Tư Am kia mấy năm nữa vậy, ngươi nếu không trở lại, không chỉ có rau kim châm lạnh [3], mà trong cung này cũng không còn chỗ ngồi cho ngài nữa đâu!"


[2] nghĩa gốc là hỏi đối phương vẫn khoẻ từ lần gặp mặt cuối cùng chứ, hoặc có thể hiểu là đã lâu không thấy hay rất vui được gặp lại ý 😂


[3] 黄花菜凉: ý chỉ đến trễ, đến muộn. Lúc đến thì mọi việc đã xong (có kết cục) rồi.


Sau khi Nhàn Quý phi hành lễ xong, liền cười khẽ mở miệng nói.


Mấy lời này của nàng rất không khách khí, tuy nói là dáng vẻ cười tủm tỉm, nhưng đúng là rất gợi đòn.


Chúc Mẫn không mặn không nhạt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Cái này ít nhiều gì cũng là nhờ muội muội, nếu không ba năm trước đây sao ta phải đi Tĩnh Tư Am chứ. Nếu ta vẫn luôn ở lại bên người Hoàng thượng, nói không chừng cũng không có chuyện của Tần Phiên Phiên, mà ta đã sớm thượng vị sinh hài tử cho Hoàng thượng rồi."


Nhàn Quý phi nhướng nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên vài phần xấu hổ.


Không sai, giữa hai nàng có xích mích, lại còn là xích mích rất sâu.


"Tỷ tỷ ngươi độ lượng nhất, hiện giờ chúng ta cần phải liên thủ, không thể để trong ổ ồn ào. Tần Phiên Phiên cũng không phải là thịnh sủng, mà là độc sủng. Ngoại trừ nàng ta ra, Hoàng thượng đều không để ý tới tỷ muội nào khác ở hậu cung, loại thời điểm này nếu chúng ta phải liên thủ, phải lật được nàng ta. Cho nên dù tỷ tỷ hận ta thế nào, vẫn nên nhịn một chút, đợi lật đổ Tần Phiên Phiên rồi nói tiếp. Đến lúc đó lại đến thanh toán nợ nần giữa chúng ta không phải càng tốt sao?"


Nhàn Quý phi cười khẽ một tiếng, rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình tĩnh, ôn nhu mở miệng trấn an nàng, ra vẻ mọi chuyện đều dễ thương lượng.


Chúc Mẫn lại mắt trợn trắng, căn bản nàng không muốn nể mặt.


"Kéo Tần Phiên Phiên xuống thì thế nào, sau đó còn không phải ngươi lại xuống tay với ta? Lại tìm một đám người tới ám hại ta, sau đó làm ta lại xuất cung dưỡng thương mấy năm? Hậu cung này cuối cùng vẫn là rơi vào trong tay ngươi?"


Ngữ khí của Chúc Mẫn rất không tốt, thù hận giữa hai người cũng không nhỏ, Nhàn Quý phi bị nàng nói làm sắc mặt cũng khó coi hơn vài phần.


Loại lịch sử đen tối này có gì hay mà vạch trần, huống hồ ở hậu cung chính là dựa vào bản lĩnh, lúc trước Chúc Mẫn không thắng được nàng giờ trách ai.


Nhàn Quý phi mắt lạnh nhìn nàng ta một chút, rốt cuộc cũng nổi tính tình, không còn bộ dáng cười hì hì nữa, ngược lại tức giận nói: "Vậy tỷ tỷ ngươi là có ý gì? Muốn tính toán với ta xong, lại đi lôi kéo Tần Phiên Phiên sao?"


Chúc Mẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng vẻ mặt không tốt, trầm mặc một lát mới nói: "Ta không có sức lực đi tính sổ với ngươi. Cứ theo như ngươi nói, chờ kéo Tần Phiên Phiên xuống, lại tính nợ nần giữa chúng ta. Vốn dĩ trong cung này có thể đấu cũng không có mấy người, nếu có đều bị dày vò hết rồi, Tần Phiên Phiên lại sinh ra đứa thứ hai."


Nhàn Quý phi vừa nghe thấy ngữ khí nàng ta có buông lỏng, lập tức tâm tình lại tốt lên, nâng tay lên muốn cầm tay nàng ta nói chuyện, nhưng Chúc Mẫn lập tức hất tay nàng ra, rõ ràng là không muốn có liên hệ gì với nhau.


"Chẳng qua chuyên hợp tác thì bỏ đi, ta còn sợ ngươi đâm sau lưng ta đây này. Loại người có tính tình như ngươi, ta cũng không dám có quan hệ với ngươi. Dựa vào bản lĩnh của mình lật đổ Tần Phiên Phiên, ngươi yên tâm, mục tiêu của hai chúng ta đều giống nhau, dù sao ta cũng không giống như ngươi, thích phản bội người khác như vậy."


Chúc Mẫn lạnh lùng nói, từ sau khi Nhàn Quý phi tiến vào, Chúc Mẫn liền không cho nàng sắc mặt tốt.


Nhàn Quý phi không khỏi xem thường, cũng không ngụy trang nữa, hừ lạnh một tiếng nói: "Giả làm người tốt cái gì, năm đó là ta có động tác nhanh hơn ngươi một bước, ngay cả mưu kế giết chết ta như thế nào ngươi cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ là chưa hành động mà thôi. Lúc này không hợp tác thì thôi, ta tìm người khác, chẳng qua ngươi đừng nghĩ lười biếng, tránh ở sau lưng ta làm ngư ông đắc lợi. Tần Phiên Phiên không giống Tần Kiêu năm đó, Hoàng thượng đối với nàng ta là thật tình, ngươi chưởng quản toàn bộ hậu cung, nếu một chút lực cũng không ra, đừng nói đứa thứ hai, mà ngay cả Hoàng hậu nàng ta cũng có thể làm rồi!"


Chúc Mẫn bĩu môi, nói: "Ngươi yên tâm, ta còn sốt ruột hơn ngươi. Chẳng qua giờ không phải thời cơ tốt, xung quanh Thưởng Đào các đều bị vây như thùng sắt, căn bản là không gặp được Tần Phiên Phiên, cũng khó có thể xếp người vào. Chờ đến lúc nàng ta sinh hài tử, nhân lúc loạn mà vào là tốt nhất."


Nhàn Quý phi vừa nghe thấy vậy, trên mặt lập tức mang theo mấy phần tươi cười.


"Lời này của tỷ tỷ là đúng rồi, như vậy đến lúc đó tốt nhất chúng ta nên đưa cho nhau một chút tin tức, đỡ cho nghĩ sai lại để lộ ra. Nếu có cái gì cần muội muội hỗ trợ, cứ việc nói."


Chúc Mẫn vẫn như cũ nhìn nàng xem thường, Nhàn Quý phi thấy nàng không phản ứng với mình, cũng không ở lại đây để bị ghét, đứng dậy liền chuẩn bị đi.


"Chậm đã, ta có thể giúp ngươi, chẳng qua ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, lần này ngươi đừng nghĩ lại đâm sau lưng ta. Tần Phiên Phiên không giống Tần Kiêu, cần phải toàn lực ứng phó, nếu không sẽ chỉ làm nàng ta càng làm càng làm lớn." Chúc Mẫn thấy nàng ta rời đi, trầm giọng dặn dò một câu.


Nhàn Quý phi nhướn mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần tỷ tỷ nói ta cũng biết. Bên cạnh Tần Phiên Phiên có cao thủ, với bản lĩnh này của ta cũng chỉ có thể chuyên tâm đối phó nàng ta, cũng không thể phân tâm."


Nhàn Quý Phi đi rồi, vẻ mặt Chúc Mẫn so với lúc trước còn khó coi hơn vài phần, Nhàn Quý phi xuất hiện làm nàng nhớ tới chuyện rất không vui trước kia.


"Nương nương, ngài thật muốn giúp nàng ta sao?" Lưu Vũ có chút kinh ngạc hỏi.


Phải biết rằng hận ý của Hoàng Quý phi với Nhàn Quý phi, so với trời còn cao hơn.


Lúc trước ở Tĩnh Tư Am, Chúc Mẫn đã sớm biết trong cung xuất hiện một Tần Phiên Phiên, nhưng nàng vẫn không vội vã hồi cung, mà là chờ Nhàn Quý phi thật sự không gánh được nữa, viết thư cho nàng, nàng mới hồi cung.


Chẳng qua chính là muốn Nhàn Quý phi cúi đầu mà thôi, một phong thư cũng còn như thế, huống chi là hiện tại.


"Đương nhiên muốn giúp, chẳng qua phải xem giúp như thế nào, mấy năm nay bổn cung không phải đợi ở ngoài cung chơi không làm gì." Nàng cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt toàn là ý trào phúng.


-----


Hậu cung biến thành một mảnh yên tĩnh, dường như tất cả phi tần đều sợ hãi mức độ bảo vệ của Hoàng thượng đối với Tần Phiên Phiên, cho dù bụng Đào Phi nương nương đã rất lớn, cũng sắp đến ngày lâm bồn vẫn không có động tĩnh gì.


Đứa bé đầu tiên của Hoàng thượng sắp được sinh ra, cho dù phần lớn nữ nhân hậu cung đều muốn tiêu diệt cho sảng khoái, nhưng cũng vẫn như cũ không dám có động tác gì.


Gần đây Tần Phiên Phiên rất bận, nàng vội vàng tìm bà mụ, tìm bà vú, cộng thêm người càng ngày càng cồng kềnh, còn muốn mỗi ngày phải đi lại, để tránh đến lúc đó không dễ sinh.


Hách cô nương đã bị sắp xếp ở lại tây trắc điện Thưởng Đào các, tuy nàng chưa sinh hài tử bao giờ, nhưng lại vào Nam ra Bắc đỡ đẻ không ít, còn cung cấp cho Tần Phiên Phiên vô số lời khuyên.


Mấy ngày gần đây Tiêu Nghiêu cũng dọn đồ tới Thưởng Đào các, chính là vì có càng nhiều thời gian ở bên cạnh nàng.


Thời tiết từng ngày trở nên rét lạnh, cho dù là buổi trưa, ánh mặt trời cũng không có nóng rực.


Trận đại tuyết đầu mùa năm nay cuối cùng cũng tới, bông tuyết bay bay giống như lông ngỗng, lập tức cảm thấy rét lạnh.


Tiêu Nghiêu nằm ở bên cạnh nàng, kể chuyện xưa cho nàng, đây là đam mê gần đây của Tần Phiên Phiên.


Càng đến gần lúc lâm bồn, nàng càng có sức lực, bởi vì thân thể cồng kềnh, cử động cũng khó khăn, cho nên luyện chữ, đánh đàn mấy thứ này ở lúc bảy tháng đều dừng hết rồi.


Hoàng thượng ngừng nghỉ, nhưng nàng lại không ngừng nghỉ, kể chuyện xưa không thể kể quá hay, nếu không nàng dễ hưng phấn không ngủ được, cũng không thể quá chán, nếu không tâm tình nàng không tốt sẽ dỗi hờn.


Tiêu Nghiêu đã từng dỗi hết các văn võ đại thần một lượt, nhưng làn này xem ra bị làm khó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net