Chương 129: Thích ai nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nga Quý tần


Tần Phiên Phiên nghe được câu này của Hoàng thượng, trong lòng ấm áp, nói như thế nào Nhị cẩu tử đều là đối xử tốt với nàng.


Nàng nắm lấy cánh tay Tiêu Nghiêu, kéo hắn đi về phía trước: "Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi nhanh chút, nếu không tiết mục đêm nay chuẩn bị cho ngài sẽ không xem được."


Tiêu Nghiêu sửng sốt, khó hiểu nói: "Sao lại không xem được, nàng đừng nghĩ lừa gạt trẫm, có phải không chuẩn bị hay không?"


"Chuẩn bị, thật sự chuẩn bị, còn là chuẩn bị kĩ càng." Tần Phiên Phiên lập tức nhấc tay nói, vẻ mặt nghiêm túc.


"Vậy nàng còn không chạy nhanh lên? Chân tay nàng sao ngắn như vậy, chạy còn chậm."Tiêu Nghiêu vừa nghe nói đáp án này, tức khắc liền có tinh thần, đảo khách thành chủ trực tiếp nắm lấy tay nàng, điên cuồng chạy về hướng Long Càn cung, vừa chạy còn vừa ghét bỏ tốc độ của nàng.


Trạng thái ghét bỏ này của hắn làm Tần Phiên Phiên tức giận vô cùng, lập tức trợn mắt với hắn."Rốt cuộc không nhìn thấy, ghét bỏ ta chạy chậm, ngươi trở về diễn cho chính mình xem đi." Tần Phiên Phiên giả bộ muốn ném tay hắn ra, biểu tình trên mặt cũng không được tốt.


Tiêu Nghiêu lập tức nắm chặt tay nàng, không cho nàng tránh thoát, lúc sau đơn giản bế ngang nàng lên, chạy về phía trước.


Tần Phiên Phiên bị hoảng sợ, mấy ngày nay tuyết đọng đã bắt đầu tan, nhưng buổi tối muộn, nước tuyết tan đã kết băng, mặt đường rất trơn.


Nàng lập tức ôm chặt cổ hắn, gấp giọng nói: "Thả thần thiếp xuống dưới đi, ngã mất. Thần thiếp chạy nhanh lên là được."


Đáng tiếc bảo đảm của nàng ở chỗ Hoàng thượng đã không có giá trị, Tiêu Nghiêu ôm nàng chạy như điên, cuối cùng là khả năng giữ thăng bằng của Hoàng thượng tương đối tốt, không làm hai người cùng nhau ngã lăn lộn, nếu không hôm nay Tần Phiên Phiên nhất định muốn trở mặt.


Cuối cùng hai người cũng tới Long Càn cung, Tiêu Nghiêu đã mệt đến mặt đỏ tai hồng, nhưng trước mặt Tần Phiên Phiên, hắn còn phải cứng rắn chống đỡ, không muốn biểu hiện ra bộ dáng chính mình rất mệt mỏi.


Tần Phiên Phiên cũng không để ý tới lòng tự tôn nam giới của hắn lúc này, trực tiếp đi trắc điện, nói là đi chuẩn bị một chút.


Chờ lúc nàng quay trở lại, trong ngực đã ôm Nháo Nháo bị bọc như bánh chưng.


Tiêu Nghiêu ngồi ở trên ghế, trên mặt lộ ra vài phần biểu tình gấp không chờ nổi, trong tay nâng một chén trà nóng, thỉnh thoảng lại uống vài ngụm.


"Sao nàng lại ôm hắn tới? Không phải biểu diễn tiết mục cho trẫm xem sao?" Tiêu Nghiêu nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng ngực nàng, mày không khỏi nhíu chặt lại, tỏ vẻ không vui.


Tần Phiên Phiên cảm thấy kỳ quái, thấp giọng cười nói: "Không phải Hoàng thượng rất thích Nháo Nháo sao? Hận không thể mỗi khắc đều không tách rời khỏi hài tử, sao lúc này lại ghét bỏ?"


Tiêu Nghiêu phất tay vẫy lui cung nhân trong điện, rồi mới vẫy tay với nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng mang hài tử đến rõ ràng là thêm phiền, hắn nhỏ như vậy cái gì cũng đều không hiểu. Nếu lúc nàng biểu diễn, trẫm đang tập trung tinh thần xem diễn, đúng vào thời điểm tình nồng mật ý, hài tử lại oa oa khóc lớn, nàng nói xem nàng dỗ hài tử hay là dỗ trẫm?"


Lời lẽ của nam nhân chất vấn chính đáng, trực tiếp làm Tần Phiên Phiên ngây ngốc.


"Không phải, nhất định là dỗ hài tử. Hắn còn nhỏ như vậy, nếu cứ để yên cho khóc sẽ hỏng giọng nói mất. Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, hẳn là sẽ không khóc lóc không yên. Ngài chính là nam nhân chân chính."


Tần Phiên Phiên không chút do dự cho hắn đáp án, người bình thường đều sẽ nói như vậy.


Kết quả Tiêu Nghiêu cực kỳ không hài lòng với đáp án này của nàng, nhíu chặt mày, nhìn nàng bằng một loại ánh mắt nói không rõ.


"Vậy nếu lúc trẫm xem nàng biểu diễn, dục hỏa đốt người thì sao? Đúng là trẫm sẽ không khóc, nhưng thân thể sẽ khóc. Chỗ nào đó phản ứng một hồi không đợi được đáp lại, chỉ sợ cũng hỏng mất, không đảm đương nổi việc là nam nhân chân chính."


Tiêu Nghiêu vô cùng nghiêm túc thảo luận đề tài này với nàng, lúc nói ra mấy câu trả lời này, mí mắt hắn cũng không chớp lấy một cái, hiển nhiên hắn nghĩ như vậy.


Tần Phiên Phiên ném ánh mắt xem thường về phía hắn, nàng cảm thấy hôm nay Hoàng thượng chính là đang điều tra, không khỏi hỏi ngược lại: "Vậy nếu đổi lại, thần thiếp và Nháo Nháo đều khóc, ngài sẽ dỗ ai trước?"


Tiêu Nghiêu bị hỏi ngược lại, hắn nhìn Tần Phiên Phiên trước mắt đang trừng mắt với hắn, lại cúi đầu nhìn đứa bé được ôm vào trong ngực, cuối cùng hạ quyết định: "Dỗ nàng. Hài tử đã trưởng thành, nên thoát ly sự bảo bọc của cha mẹ, tự lực cánh sinh."


Tần Phiên Phiên trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu đây không phải là năm mới thì nàng nhất định phải đôi co một hồi với Hoàng thượng.


Tiêu Nghiêu này thật là bỗng nhiên đổi tính, nàng cũng nắm không rõ, rõ ràng lúc trước đối với đứa nhỏ vô cùng tốt, trên đời này không ai bằng đứa nhỏ, đừng nói Tần Phiên Phiên nàng, đến Cao Thái hậu cũng xếp sau.


Hiện giờ lại đặt nàng ở vị trí thứ nhất, Nháo Nháo ớ phía sau.


"Được rồi, nhanh lên, biểu diễn đi." Tần Phiên Phiên vẫy vẫy tay, buông toàn bộ chăn bao bọc bên ngoài thằng bé ra, ôm lên.


Hài tử mặc áo bông thật dày, bởi vì trong điện đốt chậu than, cho nên độ ấm rất cao, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.


Thằng nhỏ thoát khỏi nhiều trói buộc như vậy, rõ ràng rất vui, vẫn luôn múa may tay nhỏ, thỉnh thoảng lại cười khẽ vài tiếng.


Tiêu Nghiêu chú ý tới áo bông màu đỏ rực hài tử đang mặc, làm từ cùng một chất liệu vải với áo váy vàng nhạt Tần Phiên Phiên đang mặc trên người, đến kiểu dáng cũng là phối hợp với nhau.


"Nào, khiêu vũ cho phụ hoàng xem. Chú ý hoạt động tay một chút, chuyển động chân một chút ——"


Tần Phiên Phiên vừa nói vừa thật cẩn thận khua tay chân của thằng nhỏ, có lẽ điều này làm hắn cảm thấy vô cùng mới lạ, thằng nhỏ vẫn luôn khanh khách cười không ngừng.


Nhìn đứa nhỏ mặt phúng phính, tràn ngập tươi cười, nàng cũng nở nụ cười theo.


Tiêu Nghiêu ngay từ đầu rất thờ ơ, sau lại vẫn là nhịn không được ngồi xuống mép giường, nhìn nàng ở đó đùa nghịch.


"Nàng nghịch hài tử như vậy, liệu hài tử có không thoải mái không?" Tiêu Nghiêu thấp giọng hỏi một câu.


Kết quả liền thấy Tần Phiên Phiên quay đầu, lạnh mắt nhìn hắn, Tiêu Nghiêu lập tức túng quẫn mà ngậm miệng lại.


Không biết vì sao, hắn cảm thấy loại thời điểm này, hắn vẫn là đừng nói gì thì hơn, rõ ràng hiện giờ Tần Phiên Phiên cực kỳ không dễ chọc.


Cuối cùng thằng bé cười đã lâu, Tần Phiên Phiên ôm vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ, hài tử liền ngủ rồi.


Rất mau bà vú liền tiến vào ôm đi, Tiêu Nghiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, dường như cuối cùng cũng giải quyết được trói buộc.


Tần Phiên Phiên bị bộ dáng khoa trương này của hắn làm cho tức cười, không khỏi thấp giọng hỏi: "Nháo Nháo có đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng lúc trước ngài thích Nháo Nháo như vậy. Mới vừa rồi còn sợ thần thiếp nghịch hỏng hắn, sau đó lại ghét bỏ thần thiếp bế hài tử lại đây. Hoàng thượng ngài nói suy nghĩ của ngài cho thần thiếp, miễn cho về sau thần thiếp lại làm chuyện gì chọc ngài không vui."


Tiêu Nghiêu thấp giọng nói: "Không phải trẫm không vui, là mới vừa rồi nàng trêu đùa hài tử như vậy, khiến cho trẫm nhớ tới khi còn nhỏ mẫu hậu trêu cợt trẫm như thế nào. Trước kia trẫm mới vừa biết đi không bao lâu, bà ấy liền vo tuyết thành cục, nhắm ngay mông mà ném, mỗi phát đều chuẩn, ta thường xuyên bị bà ấy ném đến mức mông chổng ngược, nước mắt lưng tròng còn bị bà ấy chê cười. Cho nên trẫm không hy vọng nhi tử của mình về sau cũng như vậy."


Tần Phiên Phiên nhìn trên mặt hắn tản ra vệt đỏ ửng khả nghi, hiển nhiên là Hoàng thượng cảm thấy ngượng ngùng về chuyện này.


Nàng chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Qua lâu như vậy, Hoàng thượng còn nhớ rõ sự tình lúc ấy?"


"Chuyện này mẫu hậu vẫn luôn thích nói, lúc trẫm đã bảy tám tuổi có thể chạy có thể nhảy, bà ấy còn vo tuyết ném trẫm đấy. Khi đó bà ấy đã không thể ném khiến trẫm ngã sấp xuống, thỉnh thoảng sẽ kêu phụ hoàng hỗ trợ. Phụ hoàng vo ra không phải nắm tuyết, hoàn toàn là quả cầu tuyết lớn, bị ném thì đau đến mức nào."


Tiêu Nghiêu nhắc tới cuộc sống cực khổ lúc nhỏ, quả thực là trạng thái khó có thể kể hết.


"Vậy nếu ngài muốn bảo vệ Nháo Nháo như vậy, sao lại ghét bỏ Nháo Nháo?"


"Bởi vì hắn rất phiền, ồn ào làm trẫm đau đầu. Dỗ như thế nào cũng không được, trẫm dành cho hài tử kiên nhẫn dịu dàng và bao dung lớn nhất rồi, đối với hài tử còn tốt hơn đối với nàng. Kết quả cái thằng nhãi ranh đó hồi báo trẫm thế nào? Khóc khóc khóc, nháo nháo nháo!"


Tiêu Nghiêu vừa nghe vấn đề này của Tần Phiên Phiên, không chút do dự liền cho đáp án, biểu tình trên mặt bỗng nhiên thay đổi, không hề có tiếc nuối và thẫn thờ ban đầu, chỉ còn lại bất mãn.


Tần Phiên Phiên lại bị hắn chọc cười: "Hoàng thượng, khi còn nhỏ ngài cũng là như thế này mà. Thần thiếp không phải ngài, cũng không tận mắt nhìn thấy mẫu hậu đối với ngài như thế nào khi ngài còn nhỏ, nhưng ít nhất hiện tại mẫu hậu đối với ngài rất tốt rất tốt nha."


"Không nói chuyện này nữa, hài tử diễn xong rồi, nàng biểu diễn đi?" Tiêu Nghiêu vẫy vẫy tay, không muốn nhiều lời.


Tần Phiên Phiên chớp mắt, vẻ mặt không thể hiểu được: "Thần thiếp đã chuẩn bị một tiết mục biểu diễn cho ngài, chính là cái mới vừa rồi."


"Không phải, cái màn vừa rồi là khoa tay múa chân, nàng không có tiết mục sao? Nàng không thể chuẩn bị một màn vũ đạo xinh đẹp muôn vẻ sao? Nhảy múa giúp trợ hứng, sau đó trẫm bế nàng lên giường." Tiêu Nghiêu bày vẻ mặt khó có thể tin, đây mà biểu diễn cái quái gì, hắn căn bản là không có cách nào tiếp thu.


Tần Phiên Phiên trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Không có cái loại biểu diễn này, thần thiếp cũng sẽ không thể nhảy múa quyến rũ muôn vẻ."


Tiêu Nghiêu cảm thấy trái tim mình đều tan nát, lúc trước hy vọng vội vã trở về, toàn bộ tan vỡ.Lúc ấy Tần Phiên Phiên thần bí như vậy, trong đầu hắn đã tưởng tượng Tần Phiên Phiên bắt đầu khiêu vũ, vẫn luôn nghĩ đến đêm nay phải thiêu đốt vài lần, cùng với điều chỉnh tư thế như thế nào.


Kết quả chân tướng là tàn khốc như thế, Tần Phiên Phiên dùng nhi tử làm tấm khiên, tùy ý bày mấy cái tư thế cho hắn xem.


"Trẫm không chấp nhận!" Hắn trực tiếp kêu với nàng, tư thế tức giận có chút giống đứa nhỏ.


Tần Phiên Phiên nhíu mày, không hề nề hà nói: "Ngài không chấp nhận cũng không có biện pháp, thần thiếp cho rằng ngài sẽ rất vui, dù sao cũng là Tiêu Nháo Nháo Hoàng thượng yêu thích nhất nhảy múa cho ngài. Không phải lúc trước xem hài tử uống sữa, ngài cũng thấy như tiên nữ hạ phàm sao, lúc này người ta lại nhảy lại cười cho ngài xem, rất có ý tứ nha, thế nhưng Hoàng thượng ngài lại không tiếp nhận, còn ghét bỏ hắn. Sở thích của ngài thay đổi cũng quá nhanh, thần thiếp ——"


Tiêu Nghiêu cảm thấy chính mình ấm ức, Tần Phiên Phiên cảm thấy nàng càng ấm ức hơn, vốn tưởng rằng dùng người bạn nhỏ Tiêu Nháo Nháo là bách phát bách trúng, nào biết nàng lấy đứa nhỏ tới lấy lòng Hoàng Thượng lại gặp kết quả bất lợi như thế.


Lời nàng nói còn chưa xong, Tiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt nàng, duỗi tay nắm cằm nàng.


"Hiện tại trẫm vô cùng nghiêm túc mà nói với nàng, trẫm sửa chủ ý, trên đời này trẫm thích nàng nhất, trẫm không thích Tiêu Nháo Nháo. Chờ khi nào hắn không náo loạn, trẫm lại suy xét khôi phục địa vị của hắn."


Thanh âm của nam nhân ép tới rất thấp, ngữ khí cũng rất đứng đắn, hắn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.


Tần Phiên Phiên cảm thấy trong ánh mắt hắn nhất định là ẩn giấu hai cái xoáy nước, nếu không chính mình vì sao lại không dời ra được.


"Nghe hiểu không?" Hắn thấy nàng thật lâu không trả lời, không khỏi thấp giọng hỏi một câu.


Tần Phiên Phiên cong môi cười khẽ, chậm rãi gật đầu: "Vậy chờ thời điểm người Hoàng thượng thích nhất không phải thần thiếp, nhất định phải nói trước cho thần thiếp, nếu không thần thiếp còn bày bộ dáng cậy sủng mà kiêu sẽ khiến cho ngài phản cảm."


"Vậy còn nàng? Ở trong lòng nàng thích nhất trẫm, hay là thích Tiêu Nháo Nháo nhất?" Hắn cầm tay nàng, giống như đứa nhỏ, chấp nhất dò hỏi.


Tần Phiên Phiên nhăn mày lại, ra vẻ khó xử tránh đi tầm mắt hắn, trầm mặc không nói.


Tiêu Nghiêu lập tức nóng nảy, lại lần nữa duỗi tay nhéo cằm nàng, làm nàng nhìn chính mình, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần bị thương.


"Nàng và trẫm nhận thức lâu như vậy, thế nhưng nàng lại muốn lựa chọn hắn? Mà không chọn trẫm, vì sao, hai ngươi mới gặp mặt mấy tháng mà thôi, hắn còn hay khóc phiền nhiễu như vậy, còn cần nàng thời thời khắc khắc nhọc lòng. Nàng xem trẫm ngoan như vậy, hắn có hiểu lòng người như trẫm sao?"


Hắn nắm cằm nàng, trực tiếp ngồi xổm xuống, làm nàng nhìn xuống chính mình, còn ra vẻ vô tội mà chớp chớp mắt, muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu.


Tần Phiên Phiên lập tức bị hắn chọc cười, loại vẻ mặt này của hắn khiến cho nàng nhớ tới lúc trước Hoàng thượng uống say, ngồi quỳ ở trên giường, một bộ dáng ngoan ngoãn nói với nàng, giống như muốn đưa chính mình cho nàng làm phần thưởng.


Nàng cúi đầu hôn khóe môi hắn: "Thần thiếp nói thích ngài nhất, vậy không phải Nháo Nháo sẽ trở nên giống ngài khi còn nhỏ sao? Tiên hoàng và Thái hậu hai người như một, Thái hậu chơi cùng ngài luôn là bắt nạt ngài, sau đó Tiên hoàng cũng giúp đỡ bà ấy. Cho nên ngài mới cảm thấy về sau người sinh đứa nhỏ cho ngài phải là một nữ nhân đáng tin cậy. Tuy thần thiếp không phải mẫu người hiền lương thục đức, nhưng chính ngài muốn ta vĩnh viễn đặt Nháo Nháo ở vị trí đầu, chuyện này thần thiếp có thể làm được. Thần thiếp thích Nháo Nháo nhất, vẫn luôn vẫn luôn thích ——"


Tần Phiên Phiên duỗi tay sờ thái dương hài tử, nói vô cùng dịu dàng, biểu tình dịu dàng trên mặt cũng tản ra tia ấm áp của người mẹ hiền.


Lúc này đây nàng còn chưa nói xong, Tiêu Nghiêu liền giơ tay nắm hai bên má nàng, trực tiếp làm miệng nàng thành tạo hình mỏ gà, nói không ra lời.


"Trẫm cự tuyệt nghe lời kế tiếp của nàng, trước tiên nàng đợi chút, hiện tại đầu óc trẫm có chút loạn. Không cho nói nữa, trẫm muốn trở mặt."


Một tay hắn bóp khuôn mặt Tần Phiên Phiên, một ngón tay dựng ở bên môi, lâm vào trạng thái tự hỏi hồi lâu.


Nhiều năm về sau, mỗi khi Tiêu Nghiêu nhớ tới chuyện này, đều cảm thấy đây con mẹ nó thật là một trong số ít mấy điểm mấu chốt trong cuộc đời hắn, sâu hơn cả đáy biển, may mắn lúc trước nghiêm túc tự hỏi, nếu không nửa đời sau đều trôi qua vô ích.


Hai người cũng không nói chuyện, mặt Tần Phiên Phiên đều đã bị hắn véo nát, mắt thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, Tần Phiên Phiên không khỏi thở dài một hơi dưới đáy lòng.


Đề tài này kéo qua kéo lại thế nào lại kéo đến nơi này.


Cuối cùng lúc bọn họ lên giường nghỉ ngơi, Tiêu Nghiêu vẫn cứ chau mày, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.


"Hoàng thượng, ngài đừng nghĩ nhiều, dù sao ngài và Nháo Nháo, không phải hài tử thì chính là ngài, không có khác biệt gì lớn. Ngài ——" Tần Phiên Phiên muốn khuyên hắn.


Kết quả lại bị hắn trừng mắt nhìn: "Trẫm bảo nàng đừng nói chuyện, trẫm không ngừng muốn trở mặt, trong lòng trẫm không thoải mái."


Thời điểm hắn nói lời này, ngữ khí bỗng nhiên trở nên ấm ức, đôi mắt long lanh, giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net