Chương 150: Lý do khó nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Thư Thục nghi

Ý nghĩa trong lòng của Tần Kiêu, dĩ nhiên Tần Phiên Phiên không thể nào biết được, nhưng nhờ việc vừa mới tiếp xúc bên trong ánh mắt thì ngược lại nàng có chút ngạc nhiên.

Vị tỷ tỷ này dường như có chút tiến bộ, nếu là trước đó chỉ sợ ánh mắt mang theo hận ý lôi ra ngoài, giống như một cây chủy thủ vậy.

Dù sao sau khi nàng thăm dò được, sau lần trước việc Cảnh Vương phi sinh non, Thái y liền khẳng định về sau khó mà có thai.

Chí ít bây giờ cảm xúc cũng không có lộ ra ngoài như vậy

"Năm nay là lần đầu tiên trẫm tự mình tổ chức hoạt động đi săn lớn như thế này, hy vọng chư vị binh sĩ có thể thu hoạch được nhiều. Dựa theo lệ cũ, ba vị trí đầu tiên đều có thưởng, năm nay trẫm lại thêm ba phần thưởng."

Lời nói mở màn cỗ vũ của hắn nói hết mức ngắn gọn, nhưng cuối cùng thêm ba phần thưởng có công hiệu, hiển nhiên so với mấy lời nói nhảm kia thì có thể kích động tới lòng người hơn.

Có một vài vị tiểu tướng trẻ tuổi, nghe đến mấy câu này thì trực tiếp đỏ mặt, nắm chặt nắm đấm vỗ vỗ muốn thể hiện chiêu thức uy hùng.

Sau khi hắn nói câu đó xong liền đứng dậy đi tới bên người Tần Phiên Phiên, khom lưng ở bên tai nàng nói hai câu rồi trực tiếp xoay người đi về phía đại đội ngũ.

Thời điểm hắn nói chuyện là nghiêng người cho nên đám người kia có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Hoàng thượng, mang theo vài phần ôn nhu cùng kiên nhẫn.

Điều kia hoàn toàn là dáng vẻ của một nam nhân đối với nữ nhân mà mình trân quý.

Còn có vài triều thần cùng huân quý đứng gần đó nhìn thấy vô cùng rõ ràng, mí mắt không khỏi giựt giựt một cái.

Dáng vẻ này của Hoàng thượng, toàn bộ biểu cảm trên mặt lúc bình thường cư xử trên triều với vẻ lạnh nhạt cùng sắc bén kia, thành ôn nhu đến không thể tưởng nổi.

Hoàng hậu nương nương cúi thấp mí mắt xuống lắng nghe, không biết Hoàng thượng nói cái gì bỗng nhiên nàng ngước mắt lên nhìn thẳng hắn, bờ môi chu lên, trên mặt mang theo mấy phần tươi cười giảo hoạt.

Thời điểm Hoàng thượng lại quay người nhanh chân đi qua, nhu tình trên mặt như nước triều dần dần rút lui, thẳng đến lúc bản thân ở trên ngựa, thì sắc mặt đã lạnh lùng nghiêm túc, lúc nheo mắt nhìn về phía trước thì mặt mày càng sắc bén, mang theo tư thế vài phần nghiêm chỉnh.

"Hôm nay trẫm cùng với tất cả các ngươi đi săn, đến lúc đó cũng không xếp vào chuyện xếp hạng, các khanh cứ an tâm mà đi săn, không cần phải sợ hãi rụt rè nghĩ một chút lại làm mấy chuyện không hay."

Sau khi Tiêu Nghiêu nói xong lời này, thì hướng về phía trước vung tay lên.

Trương Hiển Năng ở lại ra lệnh, đi theo Hoàng thượng cùng nhau đi săn là Trương Thành, việc cưỡi ngựa bắn tên này vẫn là nên giao cho người trẻ tuổi đi, bộ xương già này của Trương Đại tổng quản rõ ràng chỉ thích hợp với việc trấn giữ hậu phương.

Dựa theo vài tiếng trống bắt đầu, những con ngựa được cưỡi giống như mũi tên, vọt thẳng ra ngoài.

Tần Phiên Phiên ngồi một chút rồi trở về doanh trướng của mình, những nữ quyến khác có chút ngồi không yên cũng trở về, có một ít thì tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ nói chuyện, chuyên tâm chờ người đi săn mang đồ trở về.

Trở lại trong doanh trướng Tần Phiên Phiên cảm thấy có chút nhàm chán, còn muốn sai người gọi Tần phu nhân tới trò chuyện.

Lần đi săn này, Tần Trí và Tần phu nhân cũng tới, vừa nãy Tần Phiên Phiên cũng nhìn thấy bọn họ.

Chẳng qua chưa chờ nàng hành động, thì đã nghe cung nữ ở bên ngoài tiến vào bẩm báo: "Chủ tử, Cảnh Vương phi cầu kiến."

Tần Phiên Phiên có chút nhíu mày, nàng không nghĩ tới người này còn muốn tới gặp nàng, hơn nữa là như thể không kịp chờ vậy.

"Mời nàng ta tiến vào đi." Nàng ho nhẹ một tiếng.

Lúc Cảnh Vương phi tiến vào, mặt mũi đều mang dáng vẻ tươi cười, không có chút nào giống như lúc hai người có khúc mắc trước đó.

Phải biết lấy tính tình của Tần Kiêu, khẳng định đem chuyện sinh non lần trước ghi tạc trên đầu nàng, nhưng bây giờ tiến vào không còn hung hăng giận dữ nữa, ngược lại là trạng thái nhẹ nhàng tươi mới, rõ ràng là có ẩn tình khác.

"Thần phụ gặp qua Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Taàn Kiêu có chút hơi cúi người hành lễ với nàng, nụ cười trên mặt không giảm.

Thậm chí ngay cả lúc đứng dậy, còn ngẩng đầu nhìn về phía nàng cười một tiếng, để cho Tần Phiên Phiên có thể nhìn thấy nét mặt của mình có bao nhiêu chân thành, không mang theo một chút oán hận nào.

"Mời ngồi, Cảnh vương phi có chuyện gì sao?" Tần Phiên Phiên cũng không phản ứng quá nhiệt tình với nàng ta.

Tần Kiêu cứng người lại, hiển nhiên vẫn không quen bản thân có tư thế ấm ức tủi thân, nhưng ánh mắt nàng lại quét một vòng lên quần áo đỏ chót quanh thân Tần Phiên Phiên, nội tâm tức giận liền bị ép xuống.

Người trước mắt này đã không phải là thứ muội mà nàng tùy ý khi dễ nữa, mà là Hoàng hậu chính cung cao cao tại thượng.

Nàng nhớ tới lời căn dặn trước đó của Cảnh vương, vẫn là ở dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi, cắn răng nhịn.

"Sao lại gọi ta là Cảnh Vương phi chứ, chúng ta là tỷ muội ruột a. Trước Nhị tỷ ta chúc mừng Ngữ muội muội lên làm Hoàng hậu, đây thật sự là vinh quang của mọi người trong Tần gia a." Tần Kiêu vẫn như cũ mười phần thân cận nàng.

Tần Phiên Phiên nhíu mày, có chút không thích với bộ dạng này của nàng ta, nói thẳng: "Nếu Cảnh Vương phi có chuyện gì thì cứ nói đi, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Nàng đây rõ ràng là muốn đuổi người đi, Cảnh Vương phi biểu lộ lạnh lẽo, cũng không giả vờ nữa, nói thẳng: "Nghe nói Mẫn Phi bị xử lý đưa đi Tĩnh Tư am, Thư Quý phi ngược lại trôi qua rất tốt, còn cùng ngươi tình như tỷ muội. Lời này cũng không biết có thể tin hay không, ngươi và ta đều cùng một cha sinh ra, thế sao lại không giống nhau, ngươi có thể sinh ra một đứa con tốt như vậy?"

Tần Kiêu dùng giọng điệu hùng hổ dọa người này nói chuyện, ngược lại khiến cho tâm của Tần Phiên Phiên buông lỏng, vẫn là đối mặt với Tần Kiêu nàng quen thuộc, cảm thấy chân thật hơn một chút.

"Cái gì có gì dễ nói chứ, bà con xa không bằng láng giềng gần, từ xưa đến nay đã có đạo lý này. Tuy nói hai ta huyết gần, nhưng nhiều năm như vậy không có tình cảm gì, huống hồ nương đã đem ngươi trục xuất khỏi gia môn của Tần gia, nghe nói ngay cả gia phả cũng gạch ngươi ra, cho nên ngươi và Tần gia không có gì dây dưa nữa. Ta mới là đích cô nương của Tần gia. Hai chúng ta không xa lạ mới là chuyện lạ đấy!" Tần Phiên Phiên giọng mỉa mai nói.

Mấy câu nói đó lần nữa kích thích Tần Kiêu, sắc mặt của nàng ta tái đi.

Trước đó Tần Phiên Phiên tiến cung, Tần phu nhân đã làm chủ đem tên của nàng nhớ tới danh nghĩa của mình là đích nữ, đồng thời đem Tần Kiêu trục xuất khỏi gia phả của Tần gia.

Chút chuyện này cơ hồ không tốn sức gì, những trưởng giả thế hệ trước của Tần gia kia, trên cơ bản là hai tay hai chân tán thành, đã sớm muốn đem cái tai họa Tần Kiêu này trục xuất đi.

Đến lúc đó thời điểm Hoàng thượng thanh toán Cảnh Vương phi, đừng lôi Tần gia bọn hắn ra là tốt rồi, dù sao nàng ta cũng không phải là nữ nhi của Tần gia.

Tuy ngoài mặt Tần Kiêu một mực biểu hiện không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng đến hoảng loạn, mà lại hiểu sai ý, dù sao loại thời điểm này nữ nhân ở nhà chồng, nếu như không có nhà mẹ đẻ ủng hộ, vẫn trôi qua rất vất vả.

Cộng thêm Tần Kiêu đã sinh nở khó khăn, nàng đều không biết tương lai của mình ở nơi nào, nghĩ đến nhà ngoại cầu cứu căn bản không được, ngoại trừ một mực tóm chặt lấy Cảnh vương ra, quả nhiên không có biện pháp nào.

"Thật sao? Ngươi không nên bị Thư Quý phi lừa gạt, trong cung này nàng ta là người có tâm nhãn nhất. Ngoài mặt nàng ta không tranh không đoạt, nói không chừng trong lòng còn nghĩ thế nào? Trước đó ta đưa cho Mẫn Phi một ít chứng cứ phạm tội của Thư Qúy phi, không nghĩ tới nàng ta không thể vặn ngã Thư Quý phi, ngược lại bản thân mình lại rời khỏi Hoàng cung, hết lần này tới lần khác nàng ta còn tự cho là đúng, luôn cảm thấy trên đời này nàng ta là người thông minh nhất, lập tức bị tát vào mặt."

Tần Kiêu khinh thường hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Tần Phiên Phiên hơi nhíu mày, nàng không nghĩ tới Tần Kiêu vậy mà không cố kỵ gì liền nói ra chuyện này, hơn nữa còn ngay thẳng như thế, căn bản không có quanh co cái gì.

"Chứng cứ gì?" Nàng hỏi.

Ánh mắt của Tần Kiêu ở trên mặt nàng nhìn quanh một vòng, tựa hồ muốn tìm manh mối, nhưng mà từ đầu tới cuối Tần Phiên Phiên biểu lộ rất bình thường, nàng căn bản không có nhìn ra cái gì, không khỏi có chút nhụt chí.

"Chứng cứ phạm tội có thể vặn ngã Thư Quý phi, dĩ nhiên là đặc biệt lớn. Tỉ như Thông - Gian (Ngoại tình)."

Tần Phiên Phiên cau mày nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Lời này cũng không thể nói lung tung, ta không tin."

"Có cái gì mà không tin, nàng ta chính là loại nữ nhân lả lơi ong bướm, trước đó khi tiến vào Vương phủ đã cùng nam nhân khác thông đồng cùng một chỗ. Về sau còn không hết hy vọng viết nhưng bức thư kia, quả thực là tức cười. Ngươi hẳn nên tố giác nàng ta với Hoàng thượng đi, trong cung có Quý phi là một mình nàng ta, nếu ngươi đem nàng ta vặn ngã rồi, về sau trong hậu cung này rốt cuộc không còn ai có thể động tới nguơi." Tần Kiêu lập tức kích động nói, còn khuyến khích để nàng đi tố giác.

Biểu lộ trên mặt Tần Phiên Phiên đã có chút không cao hứng, hỏi ngược một câu: "Ngươi có chứng cứ sao?"

Một câu nói kia đã lập tức chặn đựoc Tần Kiêu, cách một chút mới tức giận văng tục: "Chứng cứ ta đều cho Chúc Mẫn a. Nữ nhân kia lòng nghi ngờ rất nặng, nhất định phải đem chứng cứ mà ta có cho nàng ta, nếu không nàng ta sợ ta có trò sau. Nực cười, ta là người ở trong Vương phủ, có thể có chuẩn bị hậu chiêu gì chứ. Hoàng thượng sủng ái ngươi như vậy, muốm tìm chứng cứ gì, còn không phải chỉ cần ngươi nói một câu ư."

Nghe nàng ta nói không có chứng cứ, Tần Phiên Phiên không khỏi thở dài một hơi, nàng thật sự đúng là sợ bên kia Tần Kiêu có lưu chứng cứ gì, đến lúc đó nàng cũng không biết làm gì bây giờ.

Cho dù có Hồng Y, đêm tối thăm dò Cảnh vương phủ cũng không được.

Chẳng qua chắc hẳn Tần Kiêu cũng không dám lưu lại chứng cứ, dù sao chứng cứ này cũng là nàng trộm từ thư phòng Cảnh Vương ra, còn lưu lại một trận lửa đốt thư phòng, nữ nhân này trí thông minh cũng không quá cao.

Vì một cái chứng cứ, nếu đem những thứ trọng yếu trong thư phòng của Cảnh vương đốt đi, đoán chừng khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng: "Cái này không nhọc ngươi quan tâm. Còn có ta cảm thấy trên đời này ai cũng có thể bình luận phán đoán người khác có phải lả lơi ong bướm hay không, chỉ có ngươi là không được. Dù sao sau khi ngươi lập gia định, lại đi thông đồng nam nhân khác, còn thông đồng chính huynh đệ người ta, sau đó hòa ly tái giá. Chà chà, ngươi cũng không cảm thấy ngại mà nói người khác ư."

Lời này của nàng vừa nói ra, sắc mặt Tần Kiêu biến đổi lớn, cho dù nàng biết dù thế nào người trước mắt là Hoàng hậu, cũng không nhịn được đáy lòng nổi giận.

Xấu hổ, giận dữ, hối hận, chật vật. . .

Trong lúc nhất thời vô số cảm xúc phức tạp xông lên đầu, giày vò nàng lâu như vậy, kết quả cuối cùng lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.

Vị trí Hoàng hậu vốn là của nàng, bây giờ lại cho thứ muội mà bản thân một mực xem thường, loại tình huống này căn bản là nàng không thể tiếp nhận.

Vừa nghĩ tới vinh quang thuộc về nàng, toàn bộ đều bị Tần Phiên Phiên cướp đi, thường ngày thứ muội này ở trước mặt nàng đè thấp làm tiểu nhân, bây giờ lắc mình biến hóa, triệt để thành Hoàng hậu cao cao tại thượng.

Thời điểm hai người gặp lại, thân phận của nhau đều đổi chỗ, người đè thấp làm tiểu nhân lại là nàng, loại kích thích này không phải bất kỳ ai cũng có thể tiếp nhận.

Chí ít nàng hoàn toàn chịu không được.

"Tần Phiên Phiên, nguươi thật sự cho rằng ngươi làm Hoàng hậu rồi có thể không ai địch nổi? Đời này liền kê cao gối không lo rồi? Ngươi nằm mơ đi. Năm đó ta cũng nghĩ giống như ngươi, ta cảm thấy lên làm Vương phi của Tiêu Nghiêu thì ta có thể không sợ hãi, chỉ chờ sau này hắn thành Hoàng thượng, ta sẽ làm Hoàng hậu, giá trị của bản thân như nước lên thì thuyền lên, sự thật chứng minh đây hết thảy đều là ta quá ngây thơ rồi, hoàn toàn bị hắn lợi dụng. Hắn căn bản cũng không phải là chính nhân quân tử mà là tên tiểu nhân tâm cơ! Hắn so với những nữ nhân bên trong Vương phủ, còn am hiểu lợi dụng những thủ đoạn bỉ ổi kia hơn!"

Tần Kiêu một bàn tay đập vào trên mặt bàn, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, tức giận đến trắng bệch cả mặt.

Tần Phiên Phiên bị nàng ta đột nhiên kích động như vậy làm cho hơi sững sờ, không khỏi ho nhẹ một tiếng, không khách khí chút nào hỏi ngược lại: "Làm thế nào chẳng nhẽ Hoàng thượng bảo ngươi đi câu dẫn Cảnh Vương?"

Biểu lộ trên mặt của Tần Kiêu lần nữa lộ ra vẻ khó chịu, nàng dữ tợn nhìn Tần Phiên Phiên dường như rất muốn cư vậy mà xông tới.

Chẳng qua Hồng Y từ đầu tới cuối đều đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta, hiển nhiên chỉ cần Tần Kiêu dám xông lên, Hồng Y kiên quyết sẽ không bỏ qua.

"Không phải hắn để cho ta câu dẫn Cảnh Vương thì sao? Nhưng năm đó những người bên trong Vương phủ làm gì hắn đều biết. Tâm cảnh của ta biến hóa như thế nào hắn cũng biết. Thậm chí hắn vì để cho ta chọn Cảnh Vương cố ý làm ra chút cử động, ví dụ như nói Tiên hoàng lại trách cứ, đồng thời trước mặt hắn nói qua rằng sẽ không để cho hắn làm Hoàng đế, Hoàng vị là của người khác. Còn có hắn thậm chí đã nói với ta, hắn có khả năng không có con, đại phu nói thân thể hắn có vấn đề, cho nên những nữ nhân trong hậu viện đều uống canh tránh thai để che dấu."

Tần Kiêu nói đến kích động vô cùng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là muốn gợi lại chuyện lúc trước.

Tần Phiên Phiên phi thường kinh ngạc, nàng không nghĩ tới lại còn có chuyện này.

Hoàng thượng cố ý? Hắn từ vừa mới bắt đầu liền biết, Tần Kiêu do dự giữa hắn cùng Cảnh Vương, hắn không chỉ không có giữ lại Tần Kiêu, còn cố ý làm ra một bộ mình là bại thế, hoàn toàn không có tương lai, để Tần Kiêu đem lòng có khuynh hướng về Cảnh Vương.

"Không phải trước đó Vương phủ có một nữ nhân mang thai đã chết sao?" Tần Phiên Phiên vô ý thức phản bác.

"Lúc ấy hắn nói với ta, là do hắn tự tay bố trí. Tiểu thiếp kia cũng là người của hắn, Cái tên nam nhân Tiêu Nghiêu này hắn biết tất cả mọi chuyện, vô cùng âm hiểm. Vì thuyết phục ta, hắn còn nêu ví dụ mấy người bên trong Vương phủ muốn động thủ với ta, về sau ta từng nghiệm chứng một lần, thật sự bị hắn nói trúng. Kỳ thật hắn chính vì muốn lừa gạt ta, không chỉ hắn không phải là người bị hại, vẫn là biết chuyện không động đến. Hắn đã sớm biết mình bị đội nón xanh, thậm chí giật dây để cho ta mang nón xanh cho hắn, về sau đối phó với Tần gia, cái kia càng là một trò cười!"

Tần Kiêu càng nói càng tuyệt vọng, nhiều năm như vậy nàng đem cái bí mật này thật sâu chôn ở đáy lòng, bây giờ rốt cục chịu đựng xấu hổ nói ra.

Lúc ấy, thời điểm nàng vừa gả tiến vào Cảnh Vương phủ, cả người vẫn là mang sự áy náy đối với Tiêu Nghiêu, dù sao lúc trước hắn đã thẳng thắn với nàng như vậy, cùng nàng móc tim móc phổi nói khả năng không thể để cho nàng làm mẹ, còn một lòng biểu hiện được tình thâm tình nghĩa thắm thiết.

Thế nhưng chờ lúc Tiên hoàng rời đi, thời điểm Tiêu Nghiêu đăng cơ, nàng mới như ở trong mộng tỉnh lại.

Trước kia, hắn nói hết thảy đều là diễn cho nàng nhìn, mà nàng đã từng hỏi qua Cảnh Vương, năm đó Tiên hoàng có nói hứa sẽ đem hoàng vị cho hắn hay không.

Cảnh Vương trả lời là: "Chưa từng có, hoàng vị này ngay từ đầu đã là của Tiêu Nghiêu, không liên quan gì đến ta. Bởi vì hắn từ trong bụng Cao Thái hậu bò ra, ta không có cái mệnh này. Mà ngươi, cũng không có mệnh làm Hoàng hậu."

Trong nháy mắt đó, hắn mang ác ý vô cùng nói câu sau cùng, cũng triệt để đánh nát sự chờ đợi cuộc sống của Tần Kiêu trong tương lai.

Những ngày an nhàn của nàng, sớm đã hoàn toàn kết thúc từ thời điểm Tiêu Nghiêu đăng cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net