Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

"Nàng không cần làm bất kỳ việc gì, nàng chỉ cần bình an và dạy dỗ Nháo Nháo trưởng thành là được. Tất cả còn lại để trẫm lo."

Tiêu Nghiêu nói cực kỳ nghiêm túc rồi duỗi tay ôm lấy bả vai của nàng.

Tần Phiên Phiên dựa vào người hắn, hai người dựa đầu cảm nhận khoảnh khắc yên bình này.

"Chuyện này khó mà làm được, thần thiếp muốn ở cùng Hoàng thượng, không cần biết đi đến chỗ nào đều mang theo Nháo Nháo. Người một nhà ở cạnh nhau mới gọi là bình an."

Tiêu Nghiêu vỗ vỗ sau lưng nàng để trấn an.

Sau đó hai người ngủ một giấc ngon lành, nhưng không ít quan viên trong doanh trướng của mình không ngủ được bắt đầu lải nhải, bọn họ vẫn chìm đắm trong biểu hiện quái dị của Đế Hậu khi đi tản bộ với nhau.

Hoàng hậu nương nương muốn đánh Hoàng thượng thì đánh, loại thói hư tật xấu này cần phải bỏ, ngày mai bọn họ sẽ thượng tấu.

Ngày hôm sau tất cả mọi người đều dậy sớm, mặc dù Hoàng thượng không cần đi săn thú nhưng phải xuất hiện nói vài lời động viên.

Quần thần đã sớm chờ tại nơi xuất phát, sáng sớm đã có hai vị quan Ngự sử đi tìm Trương Ngự sử, nét mặt vô cùng trầm trọng.

"Trương đại nhân, hôm nay lúc săn thú chúng ta có nên thượng tấu hay không? Hay là niệm tình Hoàng hậu nương nương vi phạm lần đầu nên chỉ nhắc nhở ngầm với Hoàng thượng rồi thôi? Tối hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đánh Hoàng thượng, chuyện này một người truyền mười người, mười người truyền trăm người, có lẽ bây giờ tất cả mọi người ở bãi săn đều biết. Không cần biết như thế nào nhưng Hoàng hậu đánh Hoàng thượng trước mặt người khác là không đúng, bất kỳ lúc nào Hoàng hậu nương nương đều phải chú trọng hình tượng của mình, làm gương tốt cho tất cả nữ tử trong thiên hạ."

Một trong hai vị Ngự sử nôn nóng nói, ánh mắt hắn thường xuyên liếc nhìn về vị trí của Đế Hậu.

Hoàng thượng và Hoàng hậu còn chưa tới, bọn họ tới sớm để thương lượng đối sách.

Nhưng bọn hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ ra, Trương Ngự sử ngày thường dậy sớm hơn bọn hắn, gặp chuyện như thế này còn tích cực hơn bọn hắn, thế nhưng hôm nay dậy muộn, hơn nữa còn không hề nói chữ nào đến chuyện tối hôm qua.

Trương Ngự sử nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt có chút không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Đây là chuyện riêng của nhà Hoàng thượng, ta mặc kệ. Sau khi lửa trại tiệc tối kết thúc là thời gian riêng của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, hai phu thê người ta đi tản bộ vui đùa cãi nhau ầm ĩ là vô cùng bình thường, cũng không muốn cho các ngươi xem. Ai cho các ngươi trộm xem, còn loan truyền khắp nơi, đây không phải việc quân tử nên làm."

Hắn vừa nói vừa nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn bọn họ, giống như bọn họ là người đàn bà ba hoa vậy.

Hai vị đại nhân liên tục xua tay, bọn họ làm Ngự sử có chức trách giám sát Hoàng thượng và đồng liêu, một khi phát hiện có chuyện gì không ổn thì phải nói ngay lập tức .

Nhưng bọn hắn không ngờ người luôn tìm xương trong trứng gà như Trương Ngự sử lần này lại mở miệng nói những câu có đạo lý như thế, quả thực là khó có thể chống đỡ.

"Không cần biết các ngươi tham tấu trước mặt mọi người hay là ngầm tham tấu ta đều không ngăn cản. Nhưng tốt nhất nên đợi săn thú kết thúc hãy nói. Nếu không, làm mất hứng thú của Hoàng thượng thì sẽ mất nhiều hơn được. Phải biết rằng thu săn hàng năm là để cho Hoàng thượng và các vị đồng liêu thả lỏng thư giãn, con nít ba tuổi cũng biết làm việc nghỉ ngơi xen kẽ, hai vị sẽ không làm chuyện phá đám dịp như thế này chứ?"

Trương Ngự sử vừa hỏi xong thì bọn họ liên tục lắc đầu, giống hệt cái trống bỏi.

Ngày thường bọn họ đều đi sau cổ vũ cho Trương Ngự sử, dù sao Trương Ngự sử cũng xuất thân là Trạng Nguyên, tài ăn nói hay tư duy phản ứng đều cực kỳ nhanh nhạy.

Nguyên nhân lớn nhất khiến Hoàng thượng không thích Trương Ngự sử là bởi vì Hoàng thượng cãi không lại hắn.

Nếu ai bị Trương Ngự sử theo dõi thì chỉ còn cách đi chùa miếu cầu bình an, nếu Trương Ngự sử không mắng đến mức người nọ nhận thua thì sẽ không thiện bãi cam hưu.

"Hôm qua các vị nhi lang đều có thành tích tốt, nên ra sức cố gắng. Hôm nay trẫm không tham gia, trẫm ở chỗ này chờ các ngươi thắng lợi trở về!"

Tiêu Nghiêu vẫn ngồi tại chỗ của mình, hắn vỗ tay nhẹ một cái, giọng nói tàn ngập hào khí.

Trước mặt hắn để khế đất và trân bảo, tất cả đều là phần thưởng cho ba người đứng đầu. Phần thưởng bày chói lọi trước mắt mọi người, vô cùng dụ hoặc.

Quả nhiên một đám nhi lang giống như tiêm máu gà, đôi mắt đỏ bừng, tất cả đều ý chí chiến đấu sôi trào.

Tiếng trống báo hiệu bắt đầu vang lên, tất cả mọi người từ bốn phương tám hướng ùa vào trong rừng cây, rất nhanh bãi đất trống trước đài cao thiếu đi một nửa số người.

Những người lưu lại đều là văn thần và nữ quyến.

Bởi vì có mấy câu nói trước đó của Trương Ngự sử nên hai vị quan Ngự sử kia cũng không xung phong lên trước cho người ta ghét bỏ.

Thời gian sau đó là tự do, ai muốn làm gì thì làm.

Tiêu Nghiêu đứng dậy đi đến bênh cạnh Tần Phiên Phiên, vươn tay về phía nàng.

Hai người nắm tay, mười ngón đan xen, hoàn toàn không kiêng dè bất luận kẻ nào, cùng nhau đi ra ngoài. Cách đó không xa có trại nuôi ngựa, rõ ràng mục đích của bọn họ là chỗ đó.

Hầu như tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đặc biệt là hai tay nắm chặt của bọn họ hoàn toàn trở thành tiêu điểm của mọi người, những ánh mắt đó nóng rực tựa như lập tức có thể bốc hỏa thiêu cháy vạn vật.

Nhưng mà nhân vật chính bị vây xem hoàn toàn không có cảm giác, vẫn thân mật tay trong tay, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nói nhỏ mấy câu với người bên cạnh.

Thật giống như lúc này chỉ toàn là người một nhà, không cần để ý ánh mắt của bất kỳ kẻ nào.

Rất nhanh hai người đã đến trại nuôi ngựa, những người kia có duỗi cổ kiểu gì cũng không nhìn thấy nữa.

Lúc Tần Phiên Phiên cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn họ biến mất mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật sự là cùng Hoàng thượng ân ái trước mặt mọi người là vô cùng áp lực.

Tiêu Nghiêu cảm nhận được thân thể nàng căng chặt liền vỗ lưng trấn an nàng.

"Là nàng yêu cầu trẫm dạy nàng cưỡi ngựa, bây giờ không cho phép đổi ý." Hắn nhỏ giọng nói một câu.

Tần Phiên Phiên có chút buồn bực: "Thần thiếp cũng không có nói người phải mang thần thiếp đi học cưỡi ngựa trước mặt mọi người mà, còn tay cầm tay nữa. Thần thiếp cũng đã dùng ánh mắt ra hiệu cho người rất nhiều lần, chúng ta không cần rêu rao như vậy nhưng người giả vờ như không phát hiện vẫn nắm tay thần thiếp. Nếu thần thiếp không nhìn người thì người không định đi cưỡi ngựa nữa à?"

Tiêu Nghiêu gật đầu, có chút vô lại nói: "Đúng vậy, chắc chắn trẫm sẽ dắt tay nàng đến chỗ này. Nếu nàng không để ý đến trẫm, vậy thì cứ tiếp tục nắm tay như vậy."

Tần Phiên Phiên không muốn nói những câu vô nghĩa với hắn nữa, lập tức kéo hắn đi chọn ngựa.

Tiêu Nghiêu chọn một con ngựa cao lớn màu trắng như tuyết, đây là tọa kỵ chuyên dụng của Hoàng thượng, tên là Thần Bạch. Con ngựa này được nuôi dưỡng rất tốt, nó cao lớn cường tráng hơn những con ngựa bên cạnh nhiều, giống như hạc trong bầy gà.

Thần Bạch nhìn thấy Tiêu Nghiêu đến thì không ngừng thổi khí phát ra tiếng phì phì trong mũi, chân trước cử động giống như muốn chạy tới, vội vàng không thích chờ đợi, chỉ muốn được chở Tiêu Nghiêu chạy như bay.

Sau khi Tần Phiên Phiên biết tên con ngựa này thì nhướng mày, nhỏ giọng hỏi: "Tên này là ai đặt?"

"Ngựa của trẫm đương nhiên là trẫm đặt. Lúc đầu ta muốn gọi là Đạp Tuyết, có thành ngữ là đạp tuyết vô ngân, tốc độ như vậy chắc chắn cực kỳ nhanh. Nhưng nha đầu Tố Tuyết biết được thì liều mạng phản đối, nha đầu đó còn nói sẽ khiến người khác hiểu nhầm Đạp Tuyết là tỷ muội của nàng."

Tiêu Nghiêu bĩu môi, đối với chuyện không thể đặt tên cho con ngựa yêu quý của mình là Đạp Tuyết có chút không cam lòng.

"Sau đó là thỏa hiệp, đành dùng tên Thần Bạch." Hắn vừa nói vừa giơ tay sờ sờ lông của nó, duỗi tay cầm lấy dây cương.

Tần Phiên Phiên không khỏi nhướng mày, lúc trước nàng triệu Cao Tố Tuyết tiến cung thì Lâm gia tìm mọi lý do từ chối, đến tận hôm nay cũng không gặp mặt, không biết xảy ra chuyện gì.

"Tên Đạp Tuyết hay Thần Bạch đều rất hay, Hoàng thượng rất có năng khiếu đặt tên, nhưng vì sao đặt tên cho Nháo Nháo lại khó như thế. Đến bây giờ thằng bé còn chưa có đại danh. Nó còn không bằng một con ngựa!" Tần Phiên Phiên nhịn không được kháng nghị giúp Nháo Nháo.

Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra bẻ bất lực, nói: "Trẫm làm gì có biện pháp nào? Đạp Tuyết hay Thần Bạch đều căn cứ vào đặc thù của nó mà đặt, nàng nhìn con ngựa này xem, cả người trắng tinh không có một sợi lông khác màu. Còn Nháo Nháo thì sao, làm gì có cái đặc thù gì, vẻ ngoài xấu? Chẳng nhẽ lấy tên Tiêu Xấu?"

Hắn vừa nói xong Tần Phiên Phiên liền xông lên muốn đánh hắn, Tiêu Nghiêu lập tức không nhịn được cười, lui về phía sau vài bước tránh đi.

Hắn đột nhiên dùng sức duỗi tay kéo nàng lên lưng ngựa, ngồi ở trước mặt hắn.

Thần Bạch hiển nhiên là một con ngựa rất khỏe mạnh nhưng ngang bướng, Tần Phiên Phiên vừa mới ngồi lên nó đã khó chịu khịt khịt mũi, hơn nữa còn muốn nâng chân trước lên ném người từ trên xuống.

Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng vuốt cổ nó, vẫn luôn trấn an nó.

"Được rồi, đừng khó chịu nữa. Nàng là thê tử của ta, rõ ràng lần trước ngươi đã chở nàng một lần rồi, cũng ở bãi săn này. Mặc dù lúc ấy nàng khóc lóc xấu xí nhưng vì lừa ta nên bị ta mắng một trận. Hơn nữa lúc ấy nàng còn vừa nôn mửa xong, trên người rất bẩn mà ngươi còn có thể nhịn. Sao bây giờ nàng trang điểm xinh đẹp như thế ngươi lại coi thường nàng."

Hắn lẩm bẩm lầm bầm nói chuyện với nó, âm thanh nhỏ hơn bình thường nhiều giống như dụ dỗ con nít vậy.

Hơn nữa lời nói của hắn đều là chê bai Tần Phiên Phiên khiến cho nàng khó chịu quay đầu trừng mắt nhìn hắn, còn duỗi tay véo hắn một cái, oán khí tận trời.

Cuối cùng thật khó khăn mới trấn an được con ngựa nhưng Tần Phiên Phiên lại tức giận, có thể nói là bạo nộ.

Mắng chửi người không mắng chỗ hiểm yếu, rõ ràng hai người bọn họ không cãi nhau, nhưng mà Hoàng thượng vì dỗ một con ngựa toàn nói chuyện nàng mất mặt xấu hổ.

"Giá --" Rốt cuộc hắn vung dây cương, Thần Bạch bắt đầu chạy vòng quanh trại nuôi ngựa, lúc đầu tốc độ của nó cũng không nhanh nhưng dần dần tốc độ tăng rất nhanh.

Tần Phiên Phiên dựa vào trong lồng ngực Tiêu Nghiêu, cảm nhận được tốc độ ngựa chạy nhanh lên dần, có gió thổi qua mặt nàng, loại cảm giác này khiến tâm trạng nàng bắt đầu vui vẻ theo.

Đương nhiên ngồi chung ngựa với Hoàng thượng lần này cảm giác hoàn toàn khác với lần cãi nhau ngồi chung ngựa trước đây.

Lúc ấy trong lòng nàng chỉ nhớ chuyện giả mang thai bại lộ, trong đầu hoàn toàn rối loạn nên không có tâm trạng cảm nhận cảm giác vui sướng khi cưỡi ngựa.

Hiện tại cảm nhận khi tâm trạng bình tĩnh liền thấy cả người đều nhẹ nhàng bay bổng.

Tiêu Nghiêu dùng một tay  vòng qua eo nàng nắm dây cương, tay còn lại cầm roi ngựa.

Nhưng mà cưỡi ngụa trong trại nuôi ngựa thì chỉ có thể chạy vòng quanh, không thể tận tình sảng khoái. Ôm mỹ nhân, cưỡi ngựa yêu nhưng chỉ có thể vòng quanh trại nuôi ngựa khiến Tiêu Nghiêu vô cùng không hài lòng.

Hắn trực tiếp hô với Trương Thành: "Trương Thành, gọi vài người lên ngựa đi theo, đi ra ngoài chạy."

Mệnh lệnh mới vừa phân phó xuống dưới, sắc mặt Trương Thành biến đổi, hắn không dám chậm trễ lập tức đi gọi mấy tên thị vệ lên ngựa chạy theo.

Trương Thành vừa ngồi trên lưng ngựa, liền nghe ngôi cửu ngũ đột nhiên hô một tiếng "Giá", roi ngựa quất thật mạnh, Thần Bạch giống như mũi tên xông ra ngoài. Nhanh chóng chạy ra khỏi trại nuôi ngựa, chạy ra bên ngoài.

Bởi vì Đế Hậu vào trại nuôi ngựa nên có không ít người chờ bên ngoài bìa rừng, vừa nói chuyện vừa chờ. Đang nói chuyện đột nhiên thấy hai người cưỡi ngựa vọt ra ngoài, trong lòng kinh hô một tiếng, chớp mắt một cái đã thấy Hoàng thượng và đội hộ vệ cưỡi ngựa chạy thật xa.

Đương nhiên hình ảnh Hoàng hậu nương nương ngồi cùng một con ngựa với Hoàng thượng còn được ôm vào trong ngực bọn họ cũng nhìn rõ.

Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương như thế lại khiến cho rất nhiều người cực kỳ hâm mộ trong lòng.

Tiêu Nghiêu ôm Tần Phiên Phiên phi ngựa, lập tức chạy như điên.

Sức chịu đựng của Thần Bạch rất tốt, cho dù chở thêm một người vẫn chịu được lâu hơn mấy con ngựa chạy theo phía sau.

Hơn nữa lúc Tiêu Nghiêu phi ngựa không cần cảnh giác xung quanh, chỉ cần chạy thẳng về phía trước là được, còn những người chạy theo sau thì vô cùng khẩn trương quan sát, suýt chút nữa không đuổi kịp.

Cuối cùng Trương Thành chạy đuổi theo phía sau cả đường gọi vài câu đã muộn rồi thì ngôi cửu ngũ mới lưu luyến mà quay đầu cưỡi ngựa trở về.

Khi bọn họ trở về thì trên đài cao đã chất đầy con mồi, ngay cả việc kiểm kê số lượng cũng đã kết thúc.

Những tướng sĩ và huân quý tham gia săn thú đã ngồi tại vị trí của mình, rõ ràng bọn họ đã trở về từ lâu.

Tiêu Nghiêu xuống ngựa rồi thật cẩn thận đỡ Tần Phiên Phiên xuống.

"Vừa rồi phi ngựa cùng Hoàng hậu vô cùng vui vẻ đã quên thời gian. Ba người đứng đầu lên đây, chuẩn bị nhận thưởng." Hắn ngồi lại vị trí của mình rồi nói thẳng vào chủ đề.

Ban thưởng xong thì tiếp tục ca múa chúc mừng, lại đốt lửa trại, rất nhiều vũ cơ ăn mặc quần áo dị vực xinh đẹp nhảy múa xung quanh lửa trại.

Hai ngày sau nghỉ ngơi liên tục, ngày thứ sáu là ngày săn thú cuối cùng và ban thưởng, ngày thứ bảy hồi cung.

Thừa dịp nghỉ ngơi Tần Phiên Phiên tìm được cơ hội gặp mặt Tần phu nhân.

Lần này Tần phu nhân tham gia thu săn mang theo một tiểu cô nương lạ mặt ngay từ đầu Tần Phiên Phiên liền để ý tới. Nhưng đến lúc nàng và Tần phu nhân gặp mặt lại không có thấy tiểu cô nương kia, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần nghi hoặc.

"Lần săn thú này mẫu thân có mang theo một cô nương bên người, sao hôm nay lại không thấy?"

Tần phu nhân vừa nghe nàng hỏi đến thì vẻ mặt biến đổi, giống như có chút khó nói: "Cô cô gả đi xa của con qua đời, nàng ta là biểu muội của con. Trong nhà không có thân nhân nên từ Dương Châu đến kinh thành ở nhờ. Học quy củ cũng bình thường nhưng tính tình lại rất vô lại, ngang ngược đòi ta tìm cho nàng ta một mối hôn nhân ơn kinh thành, ta tìm cho nàng ta vài nhà nhưng nàng ta không vừa ý. Ta đã nói ổn thỏa rồi, lần này mang nàng ta đi cho biết chút sự đời sau đó đưa nàng ta về Dương Châu. Ta sợ nàng ta khiến Tần phủ mất mặt nên ngoại trừ ngày đầu tiên mang nàng ta ra ngoài một chút, mấy ngày còn lại đều cho người trông giữ cẩn thận."

Tần Phiên Phiên nhướng mày, với tính tình của Tần phu nhân sẽ không mang người không hiểu chuyện như thế đến sự kiện
quan trọng như thế này.

Nhưng bà vẫn mang vị biểu muội này đến thì chắc chắn đây là quyết định của Tần lão phu nhân, lão phu nhân yêu thương cháu ngoại muốn con dâu mang theo đến thu săn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net