Chương 160: Đoạn tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tuệ Tu nghi
Beta: Rine Hiền phi

Bởi vì Hoàng thượng kiên trì nên việc Đại Hoàng tử được lập làm Thái tử rất nhanh đã được quyết định xong.

Tần Phiên Phiên lập tức trở nên bận rộn, cho dù là tiệc sinh nhật tròn một tuổi hay là đại lễ phong Thái tử, tất cả đều ập lên đầu nàng, đều do nàng lên kế hoạch.

Tuy những việc này đều có lệ cũ để tham khảo nhưng trong hai việc này, cho dù là việc nào cũng là một chuyện lớn, không cho phép có nửa phần sai sót xảy ra, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian ngủ không được ngon.

Cộng thêm việc lập Thái tử, chỉ sợ có kẻ tiểu nhân sẽ quấy phá, mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã có kẻ ở sau lưng âm thầm tính toán âm mưa rồi.

Mấy ngày gần đây, bởi vì Tần Phiên Phiên bận rộn nên Tiêu Nghiêu và Tiêu Nháo Nháo chơi với nhau tương đối nhiều, tình cảm hai cha con tăng lên không ít.

Khiến cho Tiêu Nháo Nháo thấy cái gì cũng gọi 'phụ hoàng' thấy cây non cũng gọi, thấy chó con cũng gọi, tiếp theo thấy con chó đang đi tiểu dưới tán cây non cũng gọi.

Giọng nói ấy rung trời, sau khi gọi xong khiến cho chó nhà người ta bị dọa sợ chạy mất, bé vui vẻ cười to, tiếng cười giống như một đám ngỗng đang kêu.

"Nháo Nháo thật giỏi! Phụ hoàng ở đây này, sao con có thể thông minh như vậy, nhỉ tử ngoan của trẫm..."

Tiêu Nghiêu xuất hiện đúng lúc nhi tử gọi, ôm bé xem cây, xem chó, xem cả con chó đang đi tiểu dưới tán cây, những lời khích lệ trong miệng kia hoàn toàn không thể dừng được.

Hai cha con bị Tần Phiên Phiên đuổi từ trong điện ra, hai người bọn họ quá phiền.

Hoàng thượng bỏ qua một đống tấu chương để chơi với nhi tử, kết quả lại còn cảm thấy chưa đã, nhìn Tần Phiên Phiên đang trầm mặc lật xem lệ cũ ngày xưa, hắn liền ngứa ngáy trong lòng.

Ngày thường, cho dù là trên giường hay dưới giường hai người đều dính lấy nhau, hiện tại lại vắng vẻ hắn như thế, ngôi cửu ngũ đương nhiên là không cách nào có thể chấp nhận rồi, liền chơi tiện giống như mọi lần, chạy đến bên cạnh nàng.

Hoặc là sờ soạng nàng một hồi, hoặc là thổi khí bên tai nàng một hơi, không khiến Tần Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn hắn kiên quyết không bỏ qua.

Lúc sau, thấy nàng tức giận, hắn liền ôm Tiêu Nháo Nháo sang cùng luôn.

Ôm theo một đứa bé, Tần Phiên Phiên muốn phát hỏa với hắn cũng không dễ, chẳng qua chỉ lớn tiếng kêu hắn không nên làm phiền nàng nữa, kết quả tiểu nãi oa trong ngực liền bĩu môi, bắt đầu gào khóc.

Nàng hoàn toàn không chống đỡ được chuyện này, tiếng khóc của hài tử rung trời, lúc này thật ra Tiêu Nghiêu chẳng đau lòng, một bên cười dỗ, một bên nói với bé con: "Ngoan, không khóc nha, mẫu hậu hung dữ, nàng thật hư."

Bởi vậy hai bọn họ bị Tần Phiên Phiên dứt khoát đuổi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Hoàng thượng ôm hài tử nhanh nhẹn rời đi, nàng không khỏi thở dài một hơi.

Thời điểm Hoàng thượng không đứng đắn, quả thực so với một hài tử còn nghịch ngợm hơn, hoàn toàn khó mà chống đỡ được.

Tần Phiên Phiên nghiêm túc làm việc mấy ngày, cho đến khi khiến cho Tiêu Nghiêu không chịu nổi nữa, trực tiếp qua đây lôi kéo tay nàng, nói muốn dẫn nàng đi tìm chuyện vui.

"Tìm chuyện vui gì?" Mới đầu Tần Phiên Phiên còn hơi ngây ra, ném sổ sách trong tay, bỗng nhiên như nhớ đến cái gì, không nhịn được chớp chớp mắt, trên mặt bày ra biểu tình e thẹn, khó mở miệng.

Cuối cùng, nàng tiến đến bên tai ngôi cửu ngũ, ngượng ngùng nói: "Có phải là muốn đi dạo thanh lâu không? Ta thật sự là chưa từng đi, hiện tại đi luôn sao?"

Tiêu Nghiêu bị vấn đề này của nàng làm cho ngẩn ra, một lúc sau phản ứng lại chính là thẹn quá hóa giận, hung tợn nói: "Tần Phiên Phiên, ném hết những thoại bản không đứng đắn mà nàng đang xem đi cho trẫm, đều là mấy thứ loạn thất bát tao, còn cái gì mà đến thanh lâu, đây là những lời mà một Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ như nàng nên nói sao?"

Tư thế tức muốn hộc máu này của hắn đã dọa cho Tần Phiên Phiên hoàn toàn hoảng sợ.

Trong mắt nàng vốn là vẻ hưng phấn, bỗng nhiên lập tức trở nên ảm đạm, trạng thái hưng phấn mong chờ cũng theo đó nhạt đi, bày ra dáng vẻ thực nhàm chán, nói: "Không phải nơi đó thì không đi, Hoàng thượng muốn đốt thoại bản làm cái gì? Sao lại là thứ không đứng đắn, thần thiếp chỉ là xem chơi thôi."

Hoàng thượng nhìn phụ nhân không có tiền đồ này, cảm thấy tay mình muốn đánh người, nhưng lại ngại người trước mắt này thân kiều thể nhuyễn dễ bị đẩy ngã, giống như thật sự rất yếu ớt, căn bản không thể chạm vào dù chỉ là đầu ngón tay.

"Hình như nàng rất thất vọng nhỉ, nàng là một nữ nhân, dạo thanh lâu làm cái gì hả." Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn nàng.

Những thoại bản đó thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, bên trong đều viết tình tình ái ái, đại đa số đều là không theo lệ lúc đó, cái gì mà không theo lệnh cha mẹ, không cần người mai mối, tình yêu đích thực là vô địch.

Có chút cảm động lòng người, không hề tổn thương đến bất cứ ai, Tần Phiên Phiên liền vỗ bàn khen không ngớt.

Cũng có chút cảm động trời đất mà, chỉ không thể cảm động nổi nàng, chỉ coi như chuyện cười mà thôi, về sau nếu là nữ nhi nhà mình cũng như vậy, nhất định là sẽ đánh gãy chân chó của chúng nó.

Trước kia, khi Tần Phiên Phiên vẫn là cô nương chưa lấy chồng hoàn toàn bị cấm không thể động vào, chỉ là sau khi vào cung, Tiêu Nghiêu không để ý đến mấy thứ đó.

Chỉ cần không phải thoại bản gì mà lục lâm hảo hán muốn lật đổ Đại Diệp triều, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

"Hoàng thượng đã từng đi đến đó à?" Tần Phiên Phiên bĩu môi, nhẹ giọng hỏi một câu.

Biểu tình trên mặt Tiêu Nghiêu có hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Khi trẫm còn thiếu niên đã từng đi, bên trong chỉ là một trận cãi cọ ầm ĩ và mùi son phấn nồng nặc, âm thanh đàn sáo cũng loạn hết cả lên, rất khó chịu. Rất nhanh trẫm đã ra ngoài, rất khó chịu."

Tần Phiên Phiên cũng không cảm thấy bất ngờ, đối tượng làm mẹ hài tử của hắn còn bị hắn bắt bẻ như vậy, đủ để thấy trình độ nhỏ mọn của hắn.

"Đó là do ngài chưa đi chỗ tốt, những nơi quý giá đều rất an tĩnh, ở trong phòng của các cô nương, tuyệt đối sẽ không nghe thấy mấy âm thanh ồn ào phức tạp kia, cũng không ngửi thấy mấy mùi gay mũi."

Nàng ném cho ngôi cửu ngũ một ánh mắt xem thường, giống như nàng đối với hết thảy đều rõ như lòng bàn tay.

Tiêu Nghiêu nâng tay lên, không chút do dự nắm lấy cánh môi nàng, để cho đôi môi đỏ mọng này của nàng không thể thốt ra những lời khiến cho người ta phiền lòng nữa.

"Tự nàng hiểu, đi theo trẫm, nếu còn nói thêm một câu nữa, hôm nay liền khiến cho nàng đẹp mặt."

Sắc mặt nam nhân rất khó coi, hơn nữa giọng điệu cảnh cáo cực kỳ nghiêm túc, nhìn tư thế này của hắn liền biết hắn nói được sẽ làm được.

Nếu Tần Phiên Phiên dám vi phạm, kế tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện khiến nàng khó coi.

Đối với Hoàng thượng đang nóng giận, Tần Phiên Phiên vẫn là vô cùng thành thật, hoàn toàn không dám làm loạn, ngậm chặt miệng, đi thay một bộ váy áo nhẹ nhàng.

Chỉ là Hoàng thượng thật sự cho người chuẩn bị thay nàng một bộ nam trang, bắt đầu từ khi nàng thay đổi trang phục đi ra vẫn luôn dùng một loại ánh mắt vi diệu nhìn Hoàng thượng.

Tiêu Nghiêu đối diện với ánh mắt của nàng, liền biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Nhìn xem, còn nói không phải đi thanh lâu, ngay cả nam trang cũng chuẩn bị tốt rồi, chắc chắn là đi tìm mỹ nhân nào uống trà ăn bánh nói chuyện nhân sinh nhỉ?

Hả, muốn ngủ, đánh gãy chân chó thứ ba của ngươi!

"Còn nhìn trẫm như vậy, trẫm sẽ bịt kín luôn đôi mắt của nàng." Tiêu Nghiêu bị nàng nhìn chằm chằm đến mất kiên nhẫn, lạnh mặt quát nàng một câu.

Tần Phiên Phiên ấm ức bĩu môi, Hoàng thượng thật là quá bá đạo, không cho nàng nói chuyện, còn không cho nàng nhìn hắn, chỉ cho yên lặng đi theo sau lưng hắn.

Hai người lên xe ngựa, thái giám đi theo trước sau cũng đều đổi sang ăn mặc như những gã sai vặt.

Hoàn toàn là tư thế của con nhà giàu đi ra ngoài, chờ đến cửa cung, Trương Tổng quản ăn mặc như một quản gia tiến lên, lấy lệnh bài bên eo ra, những thị vệ kia liền cho đi ngay.

Mãi cho đến một lát sau, Tần Phiên Phiên mới đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng biết giờ phút này Hoàng thượng không thể đưa nàng trở về cung, bởi vậy to gan nói một câu: "Hoàng thượng, ngài nói muốn ta đẹp, thần thiếp phải thế nào mới được xem là đẹp?"

Tiêu Nghiêu nhướng nhướng mày nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, lập tức vỗ tay: "Hoàng hậu, trẫm vỗ tay cho lá gan của nàng. Nàng đừng vội, hôm sau sau khi xem một số trò hay trở về, nếu không khiến nàng đẹp, trẫm liền không theo họ Tiêu nữa, sửa theo họ của nàng."

Tần Phiên Phiên vốn đang đắc ý dào dạt, dáng vẻ tràn đầy khiêu khích, vừa nghe lời này, nháy mắt liền biến sắc.

Cả người đều chìm trong trạng thái tràn đầy ủ rũ, nàng vô cùng hối hận vì bản thân muốn chơi hắn một phen.

Đừng tưởng rằng xuất cung rồi, Nhị Cẩu tử không thể làm gì nàng, dù sao bọn họ vẫn còn phải về cung mà.

Nhất thời khoe khoang thích làm anh hùng, sẽ có ngày phải trả giá.

Đoàn người vào một quán trà, nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài liền biết nơi này vô cùng náo nhiệt.

Hơn nữa người ra vào đều không phú thì quý, nhìn quần áo liền vô cùng rõ ràng, lại còn có rất nhiều người có dáng vẻ thư sinh.

Đi vào đại sảnh vô cùng náo nhiệt, hầu như mỗi một bàn đều ngồi đầy khách, không ít người đang ngồi một bên thảo luận nên viết cái gì, còn có tiếng đang đấu thơ.

Tần Phiên Phiên hơi hơi sửng sốt, nàng còn chưa hiểu tại sao Hoàng thượng lại muốn dẫn nàng đến đây đã có tiểu nhị ra đón, Trương Hiển Năng lập tức tiến lên nói mấy câu, rất nhanh tiểu nhị liền dẫn bọn họ đi lên trên lầu.

Sau khi vào nhã gian, Tiêu Nghiêu mới giải thích với nàng: "Khoa khảo năm nay sắp bắt đầu rồi, mỗi năm đến thời điểm này đều vô cùng náo nhiệt, trà lâu, khách điếm đều được thư sinh chiếm lĩnh. Thời điểm này cũng là lúc tốt nhất để các Vương phủ huân quý tìm kiếm phụ tá hoặc kéo người vào phe phái. Không cần khinh thường những người này, bên trong nhất định có nhân tài. Mỗi năm đều có những người tài còn chưa đi vào trường thi đã bị ám toán, làm bẩn thanh danh, thậm chí trực tiếp mất mạng."

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, rõ ràng là trước đó Hoàng thượng đã bày sẵn cờ, hôm nay muốn thu lưới hoặc là có kịch hay muốn xem nêm mới kéo nàng từ trong cung đi ra đây.

"Hôm nay Hoàng thượng muốn cho thần thiếp xem trò cười nhà ai?" Tần Phiên Phiên vừa nói vừa nắm lấy một nắm hạt dưa trong đĩa, bắt đầu chậm rãi cắn.

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Trẫm luôn luôn là người có thù tất báo, lúc trước là kẻ nào ám toán trẫm, khiến trẫm bị chê cười, vậy hôm nay trẫm đương nhiên sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần."

Tần Phiên Phiên lập tức ngẩn ra, bắt đầu có tính toán trong đầu..

Tuy Hoàng thượng là người mang thù nhưng hắn là ngôi cửu ngũ, hình như không có nhiều thời gian rảnh để chỉnh người như vậy, trừ khi người kia đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, nếu không hắn sẽ không đặc biệt đối phó ai.

"Là người thần thiếp quen biết sao? Nếu là vị triều thần nào, chỉ sợ ta cũng không rõ lắm." Tần Phiên Phiên thử dò hỏi một câu.

Nàng cũng không quan tâm triều chính, dù sao Tần gia bọn họ bây giờ cũng không có nam nhân được trọng dụng, cho nên vì tránh quấy rầy hắn nàng cũng không hỏi đến, miễn cho vị triều thần mẫn cán nào đó lại thượng tấu nàng, cái gì mà hậu cung không được tham chính.

"Đương nhiên là người nàng rất quen thuộc, bằng không trẫm ăn no rửng mỡ hay sao mà còn dẫn theo nàng đi xem náo nhiệt. Nói hắn đắc tội trẫm chi bằng nói hắn đắc tội hai ta thì chính xác hơn." Tiêu Nghiêu xua xua tay.

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, nháy mắt liền biết đó là ai.

"Cảnh Vương và Cảnh Vương phi?"

Chỉ có hai vị này lúc trước khi ở thu săn giúp đỡ Vệ Tình giả trang thành Tần Phiên Phiên, ý đồ muốn để nàng ta bò lên long sàng.

Nếu loại chuyện này thành, người mất mặt không chỉ có Hoàng thượng, mà người khó coi nhất phải là Tần Phiên Phiên.

Tiêu Nghiêu hất hất cằm với nàng, hứng thú nói: "Cảnh Vương phi ở trong nội viện vương phủ, trẫm không rảnh đi tính kế nàng ta, nàng ta cũng không xứng. Nhưng Cảnh vương bên này, trẫm đã mất hai tháng sắp đặt, nàng cứ chờ xem, hôm nay nhất định có trò hay lớn để xem."

Bên này hắn vừa dứt lời, liền có người ăn mặc như hộ vệ tiến vào, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, Cảnh vương và Liễu Sinh trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đã uống rượu chúc mừng. Nói là gần đây Liễu Sinh bày mưu tính kế cho hắn một khoảng thời gian, giúp hắn giải được bế tắc trong lòng, tương lai rộng mở."

Tiêu Nghiêu vừa nghe mấy lời này, sắc mặt liền có chút trầm xuống, cười lạnh một tiếng::"Tương lai, tương lai gì cơ? Tương lai đoạt long ỷ của trẫm à? Sắp tới, để trẫm xem hắn có bao nhiêu cái sắp tới."

Tần Phiên Phiên nghe thị vệ bẩm báo những lời này cũng cảm thấy hết sức kỳ cục, nhìn dáng vẻ vị Liễu Sinh này rất được Cảnh vương tín nhiệm, lại có thể khiến hắn nói ra những lời này.

"Cho đồ vào rượu không có vấn đề gì chứ?" Tiêu Nghiêu lại hỏi một câu.

"Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa."

Tần Phiên Phiên không dò hỏi gì mà kiên nhẫn ngồi chờ một lát, liền nghe được gian đối diện có người mở cửa đi ra.

Tiêu Nghiêu cũng lập tức cho người mở cửa, Tần Phiên Phiên liền nhìn thấy một vị thư sinh có dáng vẻ vô cùng tuấn tú thong thả đi ra.

Sau đó hướng vào trong phòng cung kính chắp tay thi lễ, cao giọng nói: "Liễu Sinh đa tạ Cảnh vương nâng đỡ, ơn trạch hôm nay, ngày sau nhất định hồi báo gấp trăm lần. Chúc ngài quảng nạp hiền tài (có được nhiều người tài) được như ước nguyện. Liễu Sinh sẽ lưu ý thay ngài, nếu có người thích hợp, nhất định Liễu Sinh sẽ tiến cử với ngài."

Sau khi hắn nói xong liền xoay người rời đi, giọng nói của hắn thật sự rất cao, giọng nói êm tai dễ nghe, mang theo một loại tư thế nam nữ bất phân, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng có vài phần âm nhu.

Thật là một người xinh đẹp.

Vốn là quán trà đang cãi cọ ầm ĩ, sau mấy câu nói đó của hắn lại lâm vào một khoảng tĩnh lặng như nước.

Tầm mắt mọi người đều ngơ ngẩn dừng trên người hắn, chỉ thấy nam nhân kia chân dài eo thon, môi hồng răng trắng, thậm chí tư thế đi đường cũng toát ra một loại cảm giác nhược liễu phù dung.

Nhìn thế nào cũng có chút tư thế thỏ ngọc (nữ tính).

Mọi người ngẩn ra, nhớ tới mấy lời hắn vừa nói, lập tức trong lòng nổi lên sóng gió động trời.

Vừa rồi Cảnh vương ở cùng với Liễu Sinh, ở trong nhã gian trên lầu trong quán trà làm gì?

"Đuổi theo hắn." Trong phòng trên lầu truyền ra giọng nói khàn khàn của nam nhân, lập tức có hai thị vệ chạy ra ngoài.

Không biết là ai ở trong góc tối hỏi một câu: "Cảnh vương gia ở trong quán trà quảng nạp hiền tài, nếu thật sự có bản lĩnh thì nhất định không thể bỏ qua. Cảnh vương cầu hiền như khát, nếu là tự tiến cử thành công, lần này nhất định có thể đề danh bảng vàng."

Liễu Sinh giả bộ đủ rồi lập tức chạy chậm xông ra ngoài, nháy mắt khi hắn rời đi, bỗng nhiên có vô số người ùa vào trong quán trà, nhìn cách ăn mặc dường như đều là thư sinh.

Những người này đều không ở đại sảnh mà trực tiếp đi lên lầu, căn phòng kia của Cảnh vương còn chưa kịp đóng lại, liền có mấy thư sinh vọt vào, nói là muốn tự tiến cử.

Đương nhiên nhã gian của Tiêu Nghiêu bên này đã sớm đóng cửa lại, hơn nữa còn cài chốt từ bên trong, cho nên rối loạn bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Tần Phiên Phiên ngây ra, còn chưa rõ ràng tình huống đột biến vừa rồi.

"Liễu Sinh kia là người của Hoàng thượng?" Nàng thấp giọng hỏi một câu.

Tiêu Nghiêu gật đầu, thừa nhận: "Liễu Sinh cũng không phải là thư sinh đọc đủ loại sách gì, mà là một con hát chuyên hát tuồng. Trình độ biểu diễn của hắn không cần trẫm phải nói, nàng cũng biết hắn lợi hại cỡ nào. Mỗi ngày trẫm đều cho người dạy hắn cách nói chuyện với Cảnh vương, làm sao để tỏ ra là người có học thức uyên bác, thần bí khó lường. Để Cảnh vương cho rằng hắn là thiên tài khó gặp, Văn Khúc Tinh hạ phàm, đương nhiên sẽ không chịu buông tay."

Tuy rằng trên mặt Tần Phiên Phiên có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng đã đoán được chút ít.

"Ngay cả rượu cũng đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn ta, nàng lại chờ thêm một chút." Tiêu Nghiêu quơ quơ chung trà trong tay, trên mặt là biểu cảm vô cùng đắc ý.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ.

"Sao các ngươi lại đánh người? Cảnh vương đây là sao vậy, cả mặt đều đỏ bừng, ây da, quả nhiên là cùng với tên Liễu Sinh kia không trong sạch!"

"Tiểu công tử xinh đẹp như vậy, nghe đồn Cảnh vương nhiều năm không con, với Vương phi cũng là tương kính như tân, thì ra không phải gà mái không biết đẻ trứng mà là Cảnh vương đoạn tụ."

Từng đợt âm thanh ồn ào, ngẫu nhiên có thể nghe rõ vài câu, chỉ là cũng không phải lời hay ho gì.

Tần Phiên Phiên vừa nghe vừa cười, chớp chớp đôi mắt giảo hoạt với Tiêu Nghiêu, biểu tình trên mặt đều là vui sướng khi người gặp họa, hiển nhiên là nàng vô cùng vui vẻ.

"Cảnh vương phải gặp xui xẻo rồi."

Đối với biểu hiện như vậy của nàng, trong mắt Hoàng thượng lại giống như là khích lệ hắn, tỏ ý hắn rất lợi hại, tức khắc nội tâm hắn trở nên thật vui vẻ.

"Đó là dĩ nhiên, thời điểm hắn muốn vu hãm trẫm ngủ với nữa nhân khác ở thu săn, trẫm liền nghĩ cho hắn cái danh đoạn tụ rồi. Chủ yếu là trong quán trà có rất nhiều thí sinh, cùng người khác làm việc cẩu thả, tội danh này liền khiến về sau Cảnh vương phủ không chứa nổi hiền tài. Ai còn dám nhờ cậy hắn?"

Tiêu Nghiêu còn có một tầng tính kế sâu hơn, hiện giờ Cảnh vương càng không chịu nghe lời, để ở đó, thời thời khắc khắc đều lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm cho nên hắn muốn nhanh chóng giải quyết.

Sau khi xảy ra loại chuyện này, về sau mỗi lần có khoa cử, những thí sinh có chút thành tựu học hành đều không có một xíu quan hệ nào với hắn ta.

Những người này muốn tiến vào quan trường đều phải tìm chỗ dựa, dù sao cũng không bái làm môn hạ của Cảnh vương, như vậy chẳng khác nào tự chặt mất cánh tay.

Đây quả là nhất tiễn hạ song điêu.

Tình huống cãi cọ ầm ĩ bên ngoài cũng không có chuyển biến tốt đẹp, bởi vì thân thể Cảnh vương có biến hóa xấu hổ nào đó nên đã trực tiếp mở miệng kêu thị vệ ném người ra ngoài khiến cho quần chúng xúc động.

Hơn nữa mặt Cảnh vương đỏ bừng, cả người run rẩy, dáng vẻ kia, chỉ cần nam nhân đã khai trai liếc mắt qua một cái đều hiểu, rốt cuộc là hắn ta bị làm sao.

Bởi vì tình huống quá loạn, chủ quán cũng không biết những người này từ đâu đến mà xông vào quán trà, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Bắt đầu từ khi Liễu Sĩnh nói ra mấy lời kia, Cảnh vương liền biết bản thân bị người ta tính kế, mà còn là liên hoàn kế.

Bản thân đã uống phải thứ không sạch sẽ, cả người đều nóng lên, giống như mèo đực động dục vậy, ngay sau đó Liễu Sinh ra ngoài rồi diễn một vở như vừa rồi, khiến tất cả mọi người chú ý đến hắn ta, biết cái người ái nam ái nữ kia vừa mới cùng một chỗ với Cảnh vương xong.

Sau đó có một đám người chen vào trong quán trà, người bên trong lại muốn đi ra ngoài, thế là tạo thành cảnh tượng hỗn loạn này.

Cửa sổ của quán trà cũng không lớn, dù sao cũng không đủ để một nam nhân trưởng thành nhảy ra, huống hồ là hiện tại Cảnh vương đang xuân ý nồng đậm, hắn ta cũng không cách nào thoát ra ngoài, hai chân nhũn ra, căn bản là đứng không vững, đi ra ngoài cũng thật mất mặt.

Đến khi Kinh Triệu Doãn dẫn người chạy tới mới dẹp yên được đám người ấy.

Vốn vị này còn muốn bắt một số người để báo cáo kết quả công tác, nhưng những người vọt vào quán trà kia đều là một lũ ô hợp, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

Miễn cưỡng bắt được mấy người, hoặc là lưu manh du côn, không thì lại là khất cái.

Ngay cả mấy thư sinh vốn ở trong quán trà, Kinh Triệu Doãn cũng không dám động.

Động ai cũng đừng động đến người đọc sách, đặc biệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net