Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tuệ Tu nghi
Beta: Hy Hoàng Thái phi

Động tác lần này của Hoàng thượng vô cùng mạnh mẽ, ban ngày giải quyết Cảnh vương, lúc hoàng hôn vẫn bắt gần hết những người cần bắt như cũ.

Những người trong lòng có quỷ đó đến cả cơ hội chạy trốn cũng không có, đã bị bắt vào đại lao.

Ngoài những người mà Cảnh vương sắp xếp bên ngoài kinh đô, những người bên trong kinh đô căn bản đều đã bị sa lưới, không có cá lọt lưới.

Chờ đến lúc ra khỏi đại lao, hắn liền đi tắm gội trước, sau đó mới vội vàng đến Thưởng Đào các.

Thời điểm Hoàng thượng bước vội vào, trên mặt mỗi cung nhân hành lễ với hắn đều mang theo vài phần vui mừng, rõ ràng là trong cung đã sớm lan truyền về hành động mạnh mẽ như sấm sét kia của Hoàng thượng.

Đảng Cảnh vương thất thế, rất nhiều triều thần ngấm ngầm cấu kết với hắn ta cũng đổ theo, trong đó cũng có hai vị lúc trước đã mưu hại Hoàng hậu nương nương.

Tuy hành động lần này của Hoàng thượng là nhằm vào một mình đảng của Cảnh vương, nhưng hai vị đại nhân kia đều bị phán chém đầu, cũng coi như cho các triều thần một lần cảnh giác, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, có muốn động đến Hoàng hậu nương nương thì phải cân nhắc một chút.

Lúc Tiêu Nghiêu đi vào nội điện mới phát hiện bên trong Thưởng Đào các đều đã đổi thành màu đỏ tươi, từ đèn lồng đến ngọn nến, giống như đều là màu đỏ tươi, tràn ngập không khí vui mừng, khiến cho người ta ấm áp đến tận đáy lòng.

Hắn hơi sửng sốt, theo bản năng lùi về sau mấy bước, trực tiếp đi ra ngoại điện, mới phát hiện ngoại điện cũng là trạng thái vui mừng như thế.

"Hoàng hậu đâu?" Hắn quay đầu liền thấy Liễu Âm mặc một bộ cung trang màu hồng nhạt, lập tức hỏi.

"Ngài đi vào sẽ biết, nương nương ở bên trong hậu điện." Trên mặt Liễu Âm tràn ngập không khí vui mừng, trong ống tay áo nàng giấu mấy viên đường, đây là lúc hoàng hôn chủ tử cho người rải, nàng liền đoạt lấy mấy khối.

Tiêu Nghiêu hồ nghi nhìn chung quanh một lượt, phát hiện trên mặt những cung nhân này đều là không khí vui mừng, giống như gặp được một chuyện vô cùng tốt vậy, trong lòng không khỏi có vài phần mong đợi, thế mà tim đập cũng nhanh hơn.

Sau khi hắn đi vào, phát hiện khăn trải bàn cũng đã đổi thành màu đỏ, bên trên bày điểm tâm và ly rượu.

Ngôi cửu ngũ lập tức đi đến nhìn trên giường, chăn gối màu đỏ rực bày ở trên giường, hắn duỗi tay sờ sờ góc chăn, phát hiện trên góc chăn treo một chiếc túi lụa màu đỏ, bên trong giống như có trái cây và hạt dưa vậy.

Hắn là người đã từng thành thân, đương nhiên biết bên trong là cái gì, táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen.

Sớm sinh quý tử.

Vừa nghĩ tới những chuyện có thể sắp xảy ra, hắn liền có chút hít thở không thông, hoàn toàn rơi vào trạng thái khẩn trương, bắt đầu không ngừng nuốt nước bọt.

Lúc Tần Phiên Phiên sửa soạn trang phục xong đi vào, liền thấy ngôi cửu ngũ đoan chính khác thường mà ngồi bên mép giường, đôi tay đặt trên đầu gối, eo lưng thẳng tắp, nhìn thế nào cũng gioongs con nút đang ngồi ngoan ngoãn đợi kẹo.

Chỉ là trên mặt hắn vẫn là biểu tình nghiêm túc đứng đắn như cũ, nếu không phải động tác cứng đờ kia của hắn bán đứng nội tâm đang hoảng loạn của hắn, có lễ ngay cả Tần Phiên Phiên cũng bị lừa.

Hoàng thượng khẩn trương quá mức, ngay cả nàng đi vào cũng không phát hiện ra, mãi đến khi trước mặt xuất hiện một bản tay như ngọc, hắn mới đột nhiên cả kinh, nhìn thế nào cũng giống như đã bị dọa rồi.

Tần Phiên Phiên bị biểu hiện từ kinh ngạc đến hô lên này của hắn chọc cho tức cười, thật sự nhịn không nổi, vẫn cười thành tiếng.

"Nàng cười cái gì? Thời điểm thành thân cần phải nghiêm túc đứng đắn một chút, nàng như vậy, lỡ như chọc giận trời đất không phù hộ cuộc hôn nhân này thì sao bây giờ?"

Tiêu Nghiêu bình tĩnh khác thường mà hỏi ra những lời này, rõ ràng là vấn đề hắn đang suy xét từ này đến giờ.

Tần Phiên Phiên cả kinh, không ngờ tới ngôi cửu ngũ còn có thể nói ra loại lời nói như thế này, không nhịn được bất đắc dĩ bĩu môi một cái, nói: "Hoàng thượng, người chính là người tôn quý nhất trên đời này. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của vua, ở trên đất này, dân nào không phải là dân của vua? Sao lại không có lòng tin với bản thân như vậy? Không phải là trong lòng cất giấu chuyện gì chứ, về sau nếu giữa hai ta xuất hiện một nữ nhân khác, Hoàng thượng liền lấy lời này ra chặn trên chặn dưới, nói là do trời đất không phù hộ tình cảm giữa chúng ta?"

Nàng rõ ràng là có ý phá đám, sau khi nói xong còn nhướng nhướng mày với hắn, cả người đều đắm chìm trong hơi thở vui mừng.

"Nàng nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta há có thể là loại người như vậy, cho dù trẫm được xem như chủ của thiên hạ, gặp phải những chuyện khác đều không sợ, nhưng ta gặp phải chuyện của nàng, liền sẽ nghĩ nhiều thêm một phần. Tuy trẫm không tin chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng đối với việc thành thân, không muốn có bất kỳ sai lầm nào. Cho nên mặc dù ta không tin, cũng cần phải thành kính một chút, thập toàn thập mỹ, không cho phép có tiếc nuối."

Lúc nam nhân nói những lời này vẫn luôn ngẩng đầu nhìn nàng, hơn nữa còn nắm lấy đôi tay nàng.

Tần Phiên Phiên mặc bộ cung trang Hoàng hậu màu đỏ, phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể giương cánh bay cao, khuôn mặt như phù dung, cánh môi như anh đào, trên mặt đều là cảnh xuân.

Mũ phượng kim quan trên đầu xán lạn, dưới ánh sáng của những ngọn nến trong điện càng thêm mấy phần rực rỡ bắt mắt.

"Sao lại không trùm khăn voan?" Hắn không nhịn được đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt nàng, nhẹ giọng hỏi một câu.

Ánh mắt nam nhân vừa chuyên chú vừa thâm tình, giống như bên trong chứa đầy ánh sao, khiến nàng cơ hồ trong nháy mắt liền chìm sâu vào.

Nàng thật sự là không chịu nổi ánh mắt nóng như lửa ấy của nam nhân, không nhịn được cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải thành thân thật, trùm khăn voan gì chứ, còn cần phải để cung nữ Thượng Cung cục đi làm, vạn nhất truyền ra ngoài, lại nổi lên thị phi. Đơn giản thì không phiền toái như vậy, tạo chút không khí, chỉ là thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của ta mà thôi, Hoàng thượng không cần quan tâm đâu."

Tần Phiên Phiên nói những lời này càng về sau càng có vẻ như miệng cọp gan thỏ, muốn che đi ngượng ngùng trong lòng.

Lại nói, tất cả những chuyện này đều là do nàng xử lý, cũng không nói với Hoàng thượng.

Thân là nữ nhân, đều muốn thành thân, quang minh chính đại trở thành thê tử của hắn mà không phải là thượng vị giữa chừng, thiếu đi một nghi thức luôn có một loại cảm giác tiếc nuối.

Tiêu Nghiêu nhìn son phấn trên mặt nàng cũng không đủ che đi hết đỏ ửng, đáy lòng lập tức có chút hơi chua.

"Sao lúc trước Tần gia không đưa nàng làm Vương phi của ta, lại đưa một kẻ vô dụng, nếu không chúng ta cũng không cần uổng phí mấy năm cong cong quẹo quẹo, vô duyên vô cớ lãng phí đi thời gian tốt đẹp. Nháo Nháo sinh ra cũng bị chậm nhiều năm như vậy."

Hắn vừa nói vừa duỗi tay kéo nàng ôm vào trong ngực, để nàng ngồi trên đùi mình.

Tần Phiên Phiên bất đắc dĩ nói: "Chàng lại nói bậy, ta là thứ nữ, huống hồ tuổi của ta kém nhị tỷ rất nhiều. Tần gia có quy định là sau khi Tần phu nhân sinh nở nhiều năm mới được ngưng đưa canh tránh tử cho thiếp thất và thông phòng. Nếu lúc ấy ta thay nhị tỷ gả cho chàng làm Vương phi, giữa chúng ta kém không ít tuổi. Chàng có thể phòng không gối chiếc chờ ta trưởng thành à?"

"Nếu ta biết nàng có tư vị như vậy, ta chấp nhận chờ." Hắn tiến đến bên tai nàng, há miệng ngậm lấy thùy tai nàng, thấp giọng nỉ non.

Sắc mặt Tần Phiên Phiên lập tức liền ửng đỏ, Tiêu Nghiêu trực tiếp đưa nàng đến trên giường..

"Không được, chúng ta còn phải bái đường mà." Nàng lập tức ngăn cản: "Không bái đường, những thứ này liền uổng phí, đêm nay cần phải bái đường mới xem như thành thân xong."

Tần Phiên Phiên vừa nói vừa lay hắn, muốn từ trong ngực hắn chui ra.

Kết quả Tiêu Nghiêu lập tức cản nàng lại, căn bản là không cho nàng cơ hội chui ra.

"Không được, đây cũng không có khăn voan, sao được tính là thành thân. Chờ làm xong khăn voan đỏ rồi nói tiếp." Tiêu Nghiêu trực tiếp từ chối.

"Làm khăn voan đỏ gì chứ, làm một cái cần rất lâu, nến đỏ và hạt dưa, long nhãn ta đều chuẩn bị tốt rồi, ta và chàng chỉ thiếu mỗi cái khăn voan đỏ thôi. Tiêu Muốn Muốn, có phải chàng cố ý hay không? Không muốn thành thân với ta ..."

Tần Phiên Phiên phản kháng kịch liệt như vậy, chủ yếu là do lời Tiêu Nghiêu nói ra quá kỳ cục đi.

Chỉ là lời nàng còn chưa nói xong, miệng đã bị lấp đầy.

Nam nhân trực tiếp hôn môi luôn, dùng môi lưỡi chặn miệng nàng lại, khiến nàng cuối cùng không nói thêm được một câu nào.

Môi lưỡi dây dưa kịch liệt, chờ đến khi kết thúc, Tần Phiên Phiên hơi thất thần, chờ đến khi lấy lại tinh thần, tay nam nhân đã duỗi về phía áo trong của nàng, rõ ràng là ý muốn hoan hảo.

Tần Phiên Phiên lập tức cảm thấy một luồng lửa giận bốc thẳng lên đầu, sao lại có người như vậy chứ.

Tuy hỉ đường này bố trí hơi đơn sơ, nhìn qua như tiệc rượu của trẻ con, nhưng cũng đã tốn không ít tâm tư.

Huống hồ trong lòng nàng vẫn tương đối e lệ, Hoàng thượng cũng chưa nói muốn chơi trò này, nhưng bởi vì Tần Phiên Phiên tự mình muốn, nên mọi chuyện thành ra thế này.

Nếu đêm nay không thành công, còn muốn có lần sau, phỏng chừng nàng sẽ xấu hổ chết mất.

"Đêm nay không có bái đường thì cũng không có đêm động phòng hoa chúc, không được!" Nàng gắt gao túm chặt vạt áo mình, chính là không chịu buông tay, mở to hai mắt nhìn hắn, hoàn toàn là dáng vẻ không phối hợp.

Ánh mắt Tần Phiên Phiên kiên định, không bái đường thành thân với nàng, còn muốn nàng hầu hạ hắn ngủ, không có cửa đâu!

Tiêu Nghiêu ho nhẹ một tiếng, theo bản năng mà duỗi tay kéo thử, kết quả vẫn không thành công như cũ.

Rõ ràng là Hoàng hậu vô cùng kiên định.

"Áo này không cởi thì thôi." Tiêu Nghieu khẽ thở dài một hơi.

Tần Phiên Phiên ném cho hắn một ánh mắt xem thường, lực trên tay cũng hơi thả lỏng, nàng biết ngay nam nhân không dám bức ép.

Hôm nay nàng chắc chắn muốn nổi giận, khi nào đồng ý bái đường nàng sẽ suy xét lại chuyện này.

Chỉ là một hơi này của nàng còn chưa thở xong, liền nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân lại truyền đến lần nữa: "Vậy cởi váy là được."

Vừa dứt lời, hắn đã dùng sức xé váy nàng.

Tần Phiên cả kinh, vội vàng muốn bảo vệ, nhưng đã chậm, váy đã bị xé rách.

Hai người lăn lại thành một khối, mắt thấy Tần Phiên sắp hoàn toàn nổi giận, Tiêu Nghiêu lập tức duỗi tay gãi ngứa (cù léc ấy) nàng.

Làm cho đến khi những lời mắng mỏ bên miệng đều trực tiếp biến thành tiếng cười vui vẻ.

Hai người cực kỳ hiểu biết thân thể đối phương, cho nên những chỗ mẫn cảm của Tần Phiên Phiên hắn đều biết rõ, càng biết nên ra tay ở chỗ nào.

Bởi vậy trận cười này của Tần Phiên Phiên liền hoàn toàn dừng không được, không nói đến váy, ngay cả áo lúc đầu nàng bảo vệ cũng bị xé, cung trang màu đỏ tươi bị ném xuống dưới giường, ngay cả long bào màu đen trên người nam nhân cũng không biết đã bị ném đi đâu rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Tuy rằng đêm nay không bái đường thành công nhưng điên đảo gối chăn là không thể thiếu.

Đến cuối cùng, ý thức Tần Phiên Phiên đã không còn rõ ràng, bực bội lúc trước của nàng cũng đã biến mất không còn, hoàn toàn trầm mê trong nhiệt tình của nam nhân.

Mãi đến hơn nửa đêm mây mưa mới ngừng lại, Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường, đã không muốn động đậy ngón tay nữa, vẫn là được Tiêu Nghiêu ôm đi vào bồn tắm tẩy rửa thân thể một chút.

Sau khi dùng nước suối ấm áp cọ rửa qua thân thể, mệt mỏi giảm đi một chút, sức lực vừa trở lại, nàng liền vừa cắn vừa véo nam nhân.

"Chàng không muốn thì thôi, ta cũng không muốn đâu! Quá là chắp vá đi." Sau khi nàng phát tiết xong, liền trợn mắt, xoay người không để ý đến hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net