Chương 47: Sáu sáu đại thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhã Thục dung

Beta: Nga Quý tần

*Sáu sáu đại thuận: là số đẹp cầu mọi chuyện suôn sẻ thuận lợi.

Cao Thái hậu vừa nghe những lời nàng nói thì không ồn ào đòi đi Vĩnh Thọ cung nữa, thay vào đó lập tức lao tới trước mặt Tần Phiên Phiên, bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Tần Phiên Phiên và Cao Thái hậu dựa vào đầu nhau, kề tai nói nhỏ, muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật.

Cao Thái hậu vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười cực kỳ đáng khinh. Rõ ràng hai người bọn họ đều mang gương mặt mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, nhưng lúc cười rộ lên, nhìn thế nào cũng lộ ra một vẻ âm hiểm.

Cao Tố Tuyết đứng ở bên cạnh, trong lòng nổi lên chút dự cảm bất an.

Nàng ta lập tức duỗi cổ muốn nghe chuyện, kết quả chưa nghe được một chữ nào đã bị Cao Thái hậu đẩy ra.

"Không cho ngươi nghe, ngươi nghe xong thì lại không cho ta làm! Mẹ con ta đang muốn làm việc đại sự, ngươi thì lại sợ đầu sợ đuôi, vậy cứ tránh sau mông bọn ta là được." Cao Thái hậu phản đối nàng ta một cách mãnh liệt, trên mặt cũng mang vẻ đề phòng.

Vẻ mặt Cao Tố Tuyết cực kỳ bất đắc dĩ, nàng cảm thấy việc để cho Tần Phiên Phiên khuyên Cao Thái hậu là điều sai lầm lớn nhất.

Hai người này thông đồng với nhau, rõ ràng là muốn lật trời xới đất, lật đổ hình tượng nữ nhân thiên cổ của Cẩu Hoàng đế.

"Ai da, chủ ý này không tồi. Nhưng mà thật vất vả mới bắt được nàng ta, thế nào cũng sẽ đánh gãy ba cái xương sườn, cái này phải bắt nàng ta trả lại gấp mười lần. Nếu không phải tiểu cô nương kia cũng không tệ lắm, khi còn bé lại từng lọt vào mắt ta, ai gia nhất định phải bắt nàng ta trả lại gấp trăm lần!"

Cao Thái hậu nghe xong thì lập tức cảm thấy Tần Phiên Phiên quá mức nhân từ, muốn trừng phạt nàng ta nhiều hơn nữa.

Tần Phiên Phiên xua tay, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, ta là người phân rõ phải trái. Nàng đánh ta bao nhiêu, ta trả lại bấy nhiêu, nếu đến mức hủy dung, tàn phế hay nguy hiểm tính mạng thì sẽ không hợp quy củ. Chờ sau này khi nào nàng ta trực tiếp gây sự với ta, ta lại suy xét. Dù sao nàng ấy cũng là chịu tội thay, ta khoan dung một chút."

Cao Thái hậu chớp mắt, suy nghĩ sau một lát, hào hứng gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, vẫn là ngươi nói đúng. Chúng ta đều là nữ tử tâm địa thiện lương trong sạch, không phải tâm địa rắn rết như bọn họ, vô cớ gây rối."

Cao Thái hậu vừa nói vừa kéo tay Tần Phiên Phiên, vẻ mặt tươi cười hồn nhiên vô hại, giống hệt như hai tỷ muội tốt.

"Các ngươi muốn đánh ai?" Cao Tố Tuyết loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói mấy câu, sắc mặt bị dọa đến mức trắng bệch.

"Trong cung phòng giữ nghiêm ngặt, sao có thể đánh người khác được? Huống hồ người của Vĩnh Thọ cung không thể động tới, nhiều nhất chỉ có thể đánh được Chu cô cô, những người khác thì lại càng không được!"

Nàng lập tức bổ sung hai câu, tim cũng đập mạnh hơn, cảm giác cả người gần như sắp ngất.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, cặp mẹ chồng nàng dâu này ở cùng lại có thể tạo ra uy lực lớn đến vậy.

May mà nàng không muốn tiến cung, bằng không sẽ bị đùa giỡn đến chết? Hiện tại nàng cực kỳ thương cảm cho Hoàng thượng, bởi vì Cao Thái hậu khiến hoàng biểu ca có nửa đời trước thê thảm, hiện giờ Đào Uyển Nghi sẽ khiến hắn có thêm nửa đời sau thê thảm.

Nửa đời sau này lại có cả hai người, quả nhiên là ác mộng một đời, có sống cũng uổng phí.

"Đại ngốc nữu[1], ta không chơi với ngươi!" Cao Thái hậu nhìn nàng một cái, sau đó nói lớn một câu.

([1] Đại ngốc nữu: chỉ những bé gái ngốc, thường là tục danh cho dễ nuôi sống. Cao Thái Hậu đang mắng Tố Tuyết ngốc thôi. Thật tội nghiệp)

Cao Tố Tuyết lập tức sững sờ, 'Đại ngốc nữu' là ai cơ!

Cao Thái hậu là nữ nhân ngốc nhất trên đời này, vậy mà lại gọi người khác là 'Đại ngốc nữu'! Thật có tiền đồ nha!

Nếu để cho tiên hoàng biết, ông ta cũng sẽ bò ra khỏi hoàng lăng, vỗ tay khen ngợi Tiểu Bạch Vân của mình.

Sau khi hai người lải nha lải nhải nói một lúc lâu, Tần Phiên Phiên liền gọi hai cung nữ lạ mắt kia tới.

"Mẫu hậu, đây là song bào thai [2] mà ta nói lúc trước."

[2] song bào thai: sinh đôi, song sinh.

Cao Thái hậu đảo mắt qua một cái, ánh nhìn chăm chú vào bộ ngực đẹp đẽ phát triển kia. Mẹ chồng nàng dâu bọn họ quả nhiên là hành động không khác nhau chút nào.

"Tốt, rất có tinh thần, nhưng chắc là rất mệt phải không?" Bà đợi nửa ngày mới nói ra một câu.

Những người trong điện đều sửng sốt một chút, Cao Thái hậu lần đầu tiên gặp cặp song sinh này, sao lại biết người ta mới đến có mệt hay không.

"Bộ ngực này quá nhiều thịt, chạy bộ cũng đủ nghẹn, khẳng định rất mệt. Trước kia ta cũng từng có lúc giống thế này, là khi vừa sinh Muốn Muốn, Muốn Muốn ăn tốt, giống hệt như một con heo nhỏ hai trăm cân [3], còn chóp chép miệng..."

[3] cân: đơn vị đo trọng lượng của Trung Quốc, 1 cân ~ 0,4 kg.

Cao Thái hậu vừa lải nhải vào tai Tần Phiên Phiên, vừa nhìn chằm chằm hai cô nương kia không rời mắt. Ánh mắt đó không biết là hâm mộ hay là ghen ghét nhiều hơn, dù sao không ăn được nho thì sẽ nói nho còn xanh.

Lúc này Cao Tố Tuyết có thể thoải mái nghe lén không bị ngăn trở, bày ra vẻ mặt "ta mù rồi!".

Nàng thật sự muốn biết nếu hoàng biểu ca nghe được Cao Thái hậu bôi xấu mình trước mặt Đào Uyển Nghi thì sẽ nghĩ thế nào.

Cao Thái hậu nói nửa ngày, thấy Tần Phiên Phiên không đáp lại, còn vỗ tay nàng trấn an: "Đừng gấp, chờ ngươi sinh một đứa nhỏ thì sẽ hiểu."

Sắc mặt của cặp song sinh đỏ hồng, các nàng luyện võ từ nhỏ, đương nhiên là tai thính mắt tinh. Cho dù hai vị chủ tử này đã cố gắng nói nhỏ, nhưng cũng không khó để các nàng nghe được rõ ràng.

Đợi Cao Thái hậu lải nhải xong, cuối cùng mới nhớ tới chính sự. Tần Phiên Phiên kéo cặp song sinh dặn dò vài câu, sau đó để Liễu Âm dẫn hai người bọn họ đi.

---

Liễu Âm dẫn cặp song sinh hướng thẳng đến Vĩnh Thọ cung, lúc bọn họ nhìn thấy bảng hiệu của Vĩnh Thọ cung, sắc mặt cũng tái hẳn đi.

Trong lòng nổi lên dự cảm không lành, dường như Hoàng thượng đã đẩy hai người lên một con thuyền của đạo tặc đầy sóng gió.

Liễu Âm tìm một cái cung nữ hiểu chuyện, nhỏ giọng nói thầm vài câu, tiểu cung nữ kia rất nhanh đã gọi Chu Uyển ra đến nơi.

Lúc cặp song sinh nhìn thấy Chu gia cô nương thì cực kỳ sửng sốt, còn nghĩ có phải lừa đảo hay không, kết quả chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã thấy hốc mắt Liễu Âm đỏ lên, ngay sau đó nước mắt như những hạt trân châu chậm rãi rơi xuống.

"Chu cô nương, chủ tử của chúng ta..." Liễu Âm vừa khóc cực kỳ bi thương vừa mồm miệng lanh lợi nói lời công đạo thay Tần Phiên Phiên, nói hết mọi thứ không chừa lại gì.

Chu Uyển do dự một chút, nhưng nhìn Liễu Âm khóc thương tâm như thế, cũng không nghĩ là giả, rốt cuộc động tâm, liền gật đầu đáp ứng.

"Hai vị cung nữ này nhìn thật lạ." Trên đường đi, Chu Uyển còn tò mò hỏi một câu.

"Vâng, là người mới đến, một cặp sinh đôi. Chu cô nương, ngài nhanh một chút, chủ tử nói có rất nhiều chuyện muốn nói rõ, nếu không thì không lừa được Hoàng thượng." Liễu Âm vừa gấp giọng nhắc nhở vừa bước nhanh hơn.

Chu Uyển nghe nàng nói như vậy, sắc mặt hồng như đang tụ máu, hiển nhiên là thẹn thùng.

"Đào Uyển nghi thật sự muốn đẩy ta cho Hoàng thượng? Thật ra ta có thể đợi được, không cần phải gấp như vậy. Ấn tượng của Hoàng thượng đối với ta có thể sẽ không tốt?"

Chu Uyển thật đúng là lo trước lo sau, nàng ta muốn nhanh chóng chiếm được tình thương của Hoàng thượng, lại sợ Hoàng thượng vì việc này mà lưu lại ấn tượng không tốt. Nàng ta sợ mình sẽ thất bại trong gang tấc, sau một đêm xuân Hoàng thượng lại hoàn toàn ghét bỏ nàng.

Liễu Âm đi phía trước nghe được mơ mộng của nàng ta, không khỏi bĩu môi.

Chủ tử nói đúng, bất kỳ kẻ nào cũng có nhược điểm, cho dù là người bình thường rất thông minh, chỉ cần nắm chặt lấy nhược điểm, nàng ta cũng sẽ trở nên ngu xuẩn. Chuyện này cũng giống như dùng dây treo một cây cà rốt nhử ở phía trước con lừa, con lừa sẽ luôn vì cây cà rốt mà đi theo, chỉ sợ nó vĩnh viễn không ăn được.

Lúc Chu Uyển bị lừa đến nơi, trong lòng của cặp song sinh này liền thấy không ổn.

Hiện giờ Chu gia cô nương tại hậu cung tuy là bạch thân, nhưng nàng ta không phải là cung nữ, mà là cháu gái ruột của Hoàng Thái hậu.

Hai người yên lặng cầu nguyện trong lòng, bạch thân mà Đào Uyển nghi muốn các nàng đánh là nàng ta, nếu không thì các nàng chết chắc.

Chờ lúc đoàn người đến Thưởng Đào các, trên mặt Chu Uyển vẫn là bộ dáng e thẹn, hai mắt lấp lánh, chỉ là đôi tay nắm chặt, quả nhiên có chút khẩn trương.

Nghĩ đến việc lát nữa gặp Hoàng thượng, nàng ta liền vô cùng kích động.

Nhưng sau khi nàng ta đi vào, nhìn thấy Cao Thái hậu cùng Cao Tố Tuyết cũng bất ngờ có mặt, lập tức kinh hoảng, xoay người muốn rời đi.

"Chu cô nương đây là muốn đi đâu vậy?" Thanh âm lười biếng của Tần Phiên Phiên truyền đến.

Nàng quét ánh mắt, lập tức cặp song sinh liền chặn đường Chu Uyển, Chu Uyển thấy hai tiểu cung nữ ngăn cản mình, lập tức muốn mạnh bạo xông ra. Kết quả, cho dù nàng chạy hướng nào, hai người kia đều có thể đoán trúng, giống như là giun đũa trong bụng nàng, đoán hết mọi bước đường của nàng.

Chu Uyển xoay người lại, khuôn mặt lạnh đi, toàn bộ thần sắc kích động e lệ vừa rồi đều biến mất. Nàng ta nhìn thấy cái nháy mắt của cô cháu Cao Thái hậu, liền biết chính mình đã bị lừa.

"Đào Uyển Nghi đây là có ý gì?" Nàng lạnh giọng hỏi một câu, nhẹ nhàng hất cằm, ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dạng cao quý không thể xâm phạm.

Tần Phiên Phiên thay đổi tư thế, tiếp tục nằm dài, trên mặt còn mang theo vài phần ý cười: "Ta có ý gì, hẳn là Chu cô nương rất rõ ràng, bằng không sao ngươi có thể đến Thưởng Đào các được?"

"Rõ ràng là cung nữ của ngươi nói, ngươi..." Chu Uyển cực kỳ kích động, lập tức chỉ vào Liễu Âm đang đứng ở một bên, nhưng bởi vì đứng trước nhiều người, nàng nói không ra một chữ nào.

"Liễu Âm, ngươi nói gì với Chu cô nương?" Tần Phiên Phiên hỏi.

Liễu Âm đứng dậy, trên mặt vẫn luôn giữ thần sắc vô tội và cung kính: "Nô tỳ nói lần trước Chu cô nương tới thăm ngài, ngài còn chưa mời nàng ấy uống trà, hiện giờ có thời gian, mong rằng nàng ấy ghé đến. Nàng ấy liền đến đây với nô tỳ."

"Ngươi nói bậy!" Chu Uyển lập tức phản bác, nàng nhìn những người trong điện, sắc mặt hết xanh rồi trắng. Quả nhiên Tần Phiên Phiên bắt trúng tử huyệt của nàng.

Lời nói lúc này của Liễu Âm và lời nói lúc nãy hoàn toàn khác nhau như trời với đất.

Nàng nhìn thần sắc đắc ý trên mặt Tần Phiên Phiên, cuối cùng cắn chặt răng nói: "Rõ ràng là nàng ta nói, ngươi bị Hoàng Thái hậu đánh, biết rằng tức giận trong lòng Hoàng Thái hậu sẽ không giảm đi, cho dù có lấy lòng thì cũng vô dụng nên muốn ta giúp đỡ nói vài câu. Các ngươi mời ta đến Thưởng Đào các, nói tằng hôm nay Hoàng thượng chắc chắn sẽ đến, đến lúc đó ngươi bị thương không có cách nào hầu hạ, thì..."

Những lời sau đó quá sức dung tục, dĩ nhiên Chu Uyển không thể nói nên lời.

Tần Phiên Phiên dùng lý do này lừa nàng tới, làm cho nàng nghĩ rằng Tần Phiên Phiên muốn giúp nàng đạt được sủng ái, sau đó nàng sẽ nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Thái hậu là có thể làm Hoàng Thái hậu nguôi giận.

Lúc ấy Liễu Âm khóc đến mức vội vàng sợ hãi, hoàn toàn có thể tưởng tượng được trạng thái bất an của chủ tử Tần Phiên Phiên, cộng thêm lời nói mang đầy tính dụ hoặc, lực công kích thật sự quá lớn.

Chu Uyển tiến cung là có mục đích rõ ràng, nhưng nàng không muốn lâm vào hoàn cảnh như Cao Tinh và Lâm Xảo, bị người ta tính kế, mất mặt rời cung, nàng phải làm một người đứng trên người khác.

Cho nên lúc ấy nàng đến nơi, không nghĩ rằng Hoàng thượng không phát hiện, lại phát hiện người mẹ đại ngốc kia của hắn.

"Như thế nào nữa, thân thể bị thương không thể hầu hạ thì có thể đến phiên ngươi sao? Nếu muốn trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, có câu nói 'thà thiếu không ẩu', ngươi đã từng nghe qua chưa?" Cao Thái hậu lập tức nói lớn, rõ ràng là coi thường nàng.

Nói xong cũng không để Chu Uyển có cơ hội mở miệng, lập tức nói với Cao Tố Tuyết bên cạnh: "Không phải ngươi nói với ai gia, học thức của nàng ta rất tốt sao? Thành ngữ mà ai gia hiểu, nàng ta lại không hiểu. Chẳng lẽ là một đứa ngốc?"

Từ trước đến nay Cao Tố Tuyết chưa bao giờ nghe được câu mắng "đứa ngốc" từ Cao Thái hậu, hiện giờ lại nghe bà nói thẳng kẻ khác là đứa ngốc, tâm tình càng thêm phức tạp.

"Nếu là do ta hiểu lầm Đào Uyển nghi, vậy ta xin phép cáo từ." Khóe miệng Chu Uyển vẫn luôn run rẩy.

Nàng ta rất muốn mặc kệ mọi thứ mà mắng người, nhưng trước mặt chính là Cao Thái hậu – mẹ đẻ của Hoàng thượng. Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ loạn thành việc lớn, từ trước đến này nàng vốn không muốn đắc tội với Cao Thái hậu.

Nàng ta vừa nói vừa qua loa hành lễ.

"Đợi đã, ai gia còn đang ở đây, từ lúc ngươi vào cửa cũng chưa từng hành lễ với ai gia. Là mắt ngươi mù, hay là Chu gia các ngươi không dạy ngươi quy củ?" Cao Thái hậu lạnh lùng nói.

Chu Uyển cắn chặt răng, lại một lần nữa cúi xuống hành lễ.

"Thần nữ gặp qua Cao Thái hậu, gặp qua Đào Uyển nghi. Thần nữ không khoẻ, xin cho thần nữ cáo lui." Nàng ta nói xong thì lại muốn rời đi.

Cao Thái hậu cười lạnh một tiếng: "Sau khi ngươi tiến cung, những chỗ bất ổn lộ rõ như ban ngày. Nhớ thương Hoàng thượng ngồi chung long liễn, khi dễ Đào Uyển nghi, mù quáng cãi lời, nói những thứ không nên nói. Những tội danh này cộng lại, vốn nên chịu bốn mươi trượng, nhốt lại ba tháng, nhưng ai gia niệm tình hiện giờ ngươi không khoẻ, cấm cửa thì không cần, chỉ cần xét xử phạt."

Cao Thái hậu càng nói càng quen tai, Chu Uyển cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì những lời này chính xác là lời Hoàng Thái hậu nói với Tần Phiên Phiên. Hiện tại dường như được Cao Thái hậu nói ra không sót một chữ, chỉ là sửa lại tội danh.

Ngày đó lúc Đào Uyển nghi bị phạt, Cao Thái hậu rõ ràng không có mặt nhưng lại có thể biết rõ ràng như thế, chẳng lẽ Vĩnh Thọ Cung có người của bà ta?

Cao Thái hậu sau khi đe dọa một lúc liền nhìn về phía Tần Phiên Phiên, ý bảo những trừng phạt tiếp theo đều do nàng quyết định.

Tần Phiên Phiên nói với cặp song sinh: "Hồng Y, Hồng Thường. Nhìn rõ những vết thương phía sau bổn tần, tổng cộng có sáu gậy gộc, chiếu hoa văn này cũng cấp cho Chu cô nương một bộ. Ta không khi dễ nàng ấy, nên tôn trọng thì tôn trọng, hình trượng và ghế dài đều đã chuẩn bị tốt, động thủ đi."

Nàng vừa dứt lời, liền có tiểu cung nữ dùng sức nâng ghế dài và hình trường đến nơi.

"Tần Phiên Phiên, ngươi dám! Ta là đích nữ Chu gia, Hoàng Thái hậu là cô mẫu ruột thịt của ta, Thái Hoàng Thái hậu là bà cô của ta, ngươi lại dám dùng tư hình!" Chu Uyển vừa nghe tin sẽ bị đánh sáu gậy, da đầu lập tức tê dại, vội vàng muốn chạy đi, kết quả đương nhiên là đi không được.

"Thế là thế nào? Những người ngươi nói ai gia cũng biết, nhưng sao lại không thể đánh ngươi? Ai gia còn ở đây, cũng không tính là lạm quyền. Huống hồ Muốn Muốn khi còn nhỏ cũng bị ai gia đánh đến sưng mông, chẳng lẽ ngươi so với Hoàng thượng còn quý giá hơn?" Cao Thái hậu khinh thường nhìn nàng ta.

Sau đó lại nói với cặp song sinh: "Đánh! Đánh! Dùng sức mà đánh! Bằng không nàng ta cũng không biết năm đó ai gia lợi hại bao nhiêu!"

Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, nuốt nuốt nước miếng, cảm giác quả thực là bước lên lưng cọp khó leo xuống.

Hiện giờ không chỉ Đào Uyển Nghi muốn các nàng đánh người, mà là Cao Thái hậu muốn, các nàng vốn dĩ không có quyền cự tuyệt.

"Chu cô nương, đắc tội."

Cặp song sinh đi đến trước mặt Chu Uyển gật đầu tạ lỗi, sau đó liền trực tiếp duỗi tay bắt lấy nàng ta.

Chu Uyển thét chói tai, nàng ta điên cuồng múa may, muốn giãy giụa rời đi. Nói thật, nàng ta vốn không đặt hai chị em song sinh này vào mắt, Chỉ là Hồng Y đã bắt được tay nàng, lực đạo dường như muốn bóp nát xương cổ tay.

"Các ngươi muốn làm gì? Hoàng Thái hậu sẽ không buông tha cho các ngươi. Cao Thái hậu không nói, Đào Uyển Nghi cũng có Hoàng thượng che chở, nhưng hôm nay các ngươi động thủ với ta thì đừng nghĩ sẽ tồn tại được trong hậu cung!" Nàng không ngừng giãy giụa, nhưng vốn là tránh không thoát.

Nhìn thấy Hồng Y mạnh bạo ấn Chu Uyển xuống ghế dài, nội tâm Tần Phiên Phiên không khỏi kích động vạn phần.

Ông trời ơi, Hoàng thượng thật sự ban cho nàng một đôi bảo bối, nhất định phải mượn sức bọn họ thật tốt, thiến Cẩu Hoàng đế, soán quyền đoạt vị!

Hồng Y ấn Chu Uyển, người đánh xuống chính là Hồng Thường. Nàng nghe theo lời Tần Phiên Phiên phân phó, đến nhìn 'hoa văn' phía sau lưng Đào Uyển nghi.

Nhưng nàng nhìn một lúc lâu cũng không đi, dường như có chỗ không hiểu nỗi.

"Uyển nghi, nô tỳ nhìn tới nhìn lui, chỉ nhìn thấy vết thương của ba gậy, đâu ra sáu?" Hồng Thường không hiểu liền hỏi thẳng.

Tần Phiên Phiên thản nhiên trả lời: "Còn có ba cây gậy làm nội thương, mắt ngươi đương nhiên không thấy, vết thương ở bên trong."

Hồng Thường chần chừ: "Thế phải đánh thế nào?"

"Lặp lại bên nhau là được, mỗi 'hoa văn' lặp lại hai lần, làm cho nàng ta đau đớn mới có thể nhớ lâu được." Tần Phiên Phiên kích động muốn nâng người, kết quả tác động đến miệng vết thương, "A!" nàng lập tức hét lên.

"Nô tỳ hiểu rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net