Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhã Thục dung

Beta: Rine Hiền phi

[1] Nguyệt sự: Kinh nguyệt.

Sau khi bốn vị Quý phi xử lý việc đó xong thì mỗi người tự rời khỏi cung điện nghị sự. Như thường lệ, Nguyệt Quý phi luôn là người đi đầu tiên. Nàng vốn luôn bày ra tư thế cao ngạo rời đi, nhưng hôm nay lại rất từ từ thong thả ở phía sau, lúc nhìn thấy Minh Quý phi còn liếc mắt nhìn về phía nàng ta.

Minh Quý phi vốn không định phản ứng lại, chỉ là từ lúc nàng bắt đầu tiến cung đã luôn theo hộ tống vị đường tỷ tỷ này, cho nên trong lòng nàng, Nguyệt Quý phi có ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không dám đắc tội.

"Gần đây Đào Tiệp dư phong quang nổi bật, ngươi tránh được thì nên tránh đi. Lần trước hai vị phu nhân Lâm gia đã bị mắng cực kỳ thảm, đến bây giờ vẫn còn bị những phu nhân khác chê cười, ngươi cũng nên thu liễm lại. Đừng giống như đứa trẻ mãi không lớn, luôn luôn khiến người khác phải nhọc lòng!"Trên mặt Nguyệt Quý phi vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt, lúc nói những lời này, trong giọng nói cũng mang theo vài phần cảm giác cao cao tại thượng.

Minh Quý phi ghét nhất bộ dạng như vậy của nàng ta, mở miệng nói: "Nếu tỷ tỷ đang giáo huấn ta, vậy thì miễn đi! Hiện tại ngươi và ta đều là Quý phi, ta sẽ không để ngươi tùy ý sắp xếp."

Cả người Nguyệt Quý phi ngây ra, hai người các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại cùng nhau tiến cung. Tuy rằng sau khi tiến cung cũng vô tình xảy ra khúc mắc, nhưng Minh Quý phi vẫn chưa từng nói chuyện kiểu như thế với nàng.

Sắc mặt của nàng càng thêm khó coi, cười lạnh một tiếng: "Ta biết ngươi cố chấp. Chỉ là vẫn là phải nhắc nhở một câu, tính tình của ngươi dễ xúc động, đừng cho rằng có thể đè áp được người khác. Chuyện lần trước Xảo Nhi bị đuổi về nhà, nếu không phải do hai người các ngươi quá mức nóng vội, sao có thể mắc mưu người khác!"

Nguyệt Quý phi nhắc lại chuyện Lâm Xảo, chuyện này giống như một cái gai trong lòng Minh Quý phi, nàng ta lập tức nói: "Tỷ tỷ không cần nhắc tới nàng ta, nếu không phải do nàng ta ngu xuẩn, sao có thể xảy ra chuyện này."

Hai chị em đều cảm thấy đối phương không vừa mắt! Trước khi đi Nguyệt Quý phi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhíu mày nói: "Được, những chuyện khác ta không nói ngươi, nhưng sắc mặt ngươi khó coi như thế, có phải sinh bệnh rồi hay không? Tốt nhất nên tìm Tiết Thái y khám một chút, nếu không điều trị thân thể cho tốt thì việc gì cũng không thể làm được."

Minh Quý phi vốn đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cả người lạnh lẽo, chỉ cần Nguyệt Quý phi nói bất kỳ lời nói khó nghe nào, nàng sẽ không khách khí mà đáp lại, thật sự không nghĩ nàng ta lại quan tâm đến thân thể của nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Minh Quý phi ngây ngẩn cả người, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Nguyệt Quý phi đã rời đi.Tiểu cung nữ thấp giọng hỏi: "Quý phi, Nguyệt Quý phi có ý gì vậy?"

Minh Quý phi lạnh mặt: "Làm sao ta biết được, chắc nàng ta muốn nhân cơ hội giáo huấn ta vài câu. Nhưng mà sắc mặt của ta khó coi lắm sao?"

Tiểu cung nữ gật đầu: "Nô tỳ cũng không biết, chỉ là sau khi ngài bị Đào Tiệp dư chọc giận sắc mặt đã như vậy, hẳn là khó coi."

Minh Quý phi tức giận trong lòng, sao nàng lại hỏi một nha đầu ngu xuẩn như vậy.

Nguyệt Quý phi vừa rời đi không lâu, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, đôi mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.

"Quý phi, ngài cũng đừng tức giận, Minh Quý phi luôn như thế." Cung nữ bên cạnh nhẹ giọng trấn an.

Nguyệt Quý phi cười lạnh một tiếng: "Năm đó, lúc Hoàng Thượng không phong nàng ta thành phi, cũng chưa từng thấy nàng ta ương ngạnh như vậy, hoá ra vẫn giữ dã tâm lớn, không chịu nghe lời. Nếu không nghe lời, bổn cung lưu lại nàng ta cũng không có tác dụng gì. Hỏi thử Tiết Thái y bên kia đã chuẩn bị chưa, bổn cung cần phải nhìn thấy kết quả càng sớm càng tốt, thuốc viên kia cũng đã uống không ít."

Cung nữ lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử: "Tiết thái y nói vị chủ tử kia không muốn chịu khổ, cũng không thích uống thuốc. Trước đây bị Hoàng Thái hậu đả thương cũng không chịu uống thuốc, sau đó nô tỳ mua chuộc được một y nữ, trộn thuốc vào thức ăn nàng ta mới ăn vào một chút, chỉ sợ còn phải chờ một đoạn thời gian nữa."

"Còn phải chờ tới khi nào, nữ nhân kia đã có phân vị cao như vậy rồi. Bổn cung đã cho hắn thời gian rất lâu, ngay từ đầu hắn nói Thái Y viện không phải do hắn định đoạt, bổn cung liền cho hắn làm Viện phán, còn lật đổ cả Hách Thái y. Kết quả, tới lúc bắt hắn làm việc, hắn liền thoái thác các kiểu, thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Ngươi nói hắn mau chóng lên, bổn cung chờ kết quả." Nguyệt Quý phi không thể kiên nhẫn nữa, chủ tớ hai người bước nhanh về điện của mình. 

---

Mấy ngày gần đây Tần Phiên Phiên cực kỳ nhàn nhã, phụng dưỡng Cao Thái hậu, dỗ dành cẩu Hoàng đế, thích thì ngủ một giấc, nàng cảm thấy từ đầu đến chân đều rất ưng ý thoải mái.

Nàng nguyện ý cứ trải qua những ngày như vậy rồi chết già trong cung, thỉnh thoảng cùng Cẩu tử làm chút chuyện cũng rất vui vẻ.

Chỉ là không khí trong Thưởng Đào các có chút không thích hợp. Thực tế, ngoại trừ Tần Phiên Phiên, những cung nhân khác đều có thể nhận ra chưởng sự Vọng Lan cô cô cực kỳ khẩn trương, nha đầu Liễu Âm kia cũng không cười nữa, thường xuyên nhìn chằm chằm vào Tần Phiên Phiên.
Sau đó hai người lại thì thầm, cũng không biết đang nói cái gì, nhưng biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tần Phiên Phiên nằm trên ghế phơi nắng, cả người ấm áp dào dạt. Nàng dùng một mảnh khăn tay che mắt, thoải mái chìm vào giấc ngủ, còn gặp được mộng đẹp.

Giấc mộng đẹp kia cực kỳ "xuân sắc", có một nam nhân ôm nàng bằng cánh tay cường tráng hữu lực, cùng nhau "vận động" vui sướng.

Nam nhân ghé vào bên tai nàng, gọi một tiếng "Ái tần", thỉnh thoảng lại còn liếm lỗ tai, khiến nàng ngứa đến mức luôn dựa vào lồng ngực của nam nhân kia.

Không cần nói nàng cũng biết, nam nhân này nhất định là Hoàng thượng, hắn giống như một con báo đốm, tinh lực luôn luôn dồi dào.

"Ái tần, trẫm cho ngươi một bảo bối." Hắn chớp chớp mắt, có chút cố lộng huyền hư [2].

[2] Cố lộng huyền hư: làm ra vẻ có chuyện, làm ra vẻ huyền bí.

"Bảo bối gì cơ?" Nàng hỏi.

"Tiểu Muốn Muốn." Hắn giống như một đứa bé chia sẻ bí mật của mình, ghé vào bên tai nàng, nỉ non nói ra ba chữ.

"Bỏ đi, tần thiếp không muốn." Nàng lập tức bừng tỉnh, dường như nói bằng tất cả sức lực, hai đùi co rút lại như run rẩy.

Cho dù là lúc nửa tỉnh nửa tỉnh mê, đều có thể nhận thấy được cảm giác chua xót kéo dài sau khi bị đâm. 

Gần đây Hoàng thượng thích chơi trò này, quấn lấy nàng, muốn nàng gọi "Muốn Muốn", cả buổi tối cũng không ngừng.

Từ lúc đó Tần Phiên Phiên đã bị huấn luyện thành một nữ nhân bị hai chữ "Muốn Muốn" dọa đến nỗi nằm sấp xuống.

Nàng chậm rãi mở to mắt, bởi vì có khăn che nên ánh mặt trời cũng không quá mạnh. Toàn bộ thân thể bị phơi đến nỗi nhũn ra, giống như muốn vĩnh viễn nằm liệt nơi này.

Nàng cau mày, âm thầm hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng.

Nàng không biết vì sao mình lại trả lời như vậy trong mộng, chắc là do là phản ứng sinh lý mỗi khi quá mức đáng sợ.

"Chủ tử, ngài mơ thấy mộng đẹp gì vậy?" Liễu Âm vẫn luôn đứng bên cạnh, thật ra cũng bị phơi nắng đến mức có chút mơ màng buồn ngủ. Lúc nhìn thấy Tần Phiên Phiên ngủ mà khóe miệng còn nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Tần Phiên Phiên lười nhác duỗi eo, lấy khăn đang che mắt xuống, chậm rãi nói: "Mơ thấy Hoàng thượng nói tặng cho ta một bảo bối, cho phép ta sinh Tiểu Muốn Muốn. Ai da, vì sao chỉ nói với ta những lời này trong mộng, nếu hiện thực có thể sinh Tiểu Muốn Muốn thì thật tốt, ta sẽ đùa giỡn với nhi tử, không cần đùa giỡn với Cẩu tử nữa."

Câu cuối cùng bị nàng đè thấp lưỡi mà nói, có chút mơ hồ không rõ, đương không thể để Liễu Âm nghe được, nếu không nha đầu này hét lên kinh hãi, thế nào cũng bị truyền ra ngoài. 

Kết quả, nàng vừa chuẩn bị đứng dậy, liền nghe Liễu Âm gào to một tiếng: "Chủ tử!"

Tần Phiên Phiên bị dọa đến mức nhảy dựng, chân mềm nhũn ngồi trở lại trên ghế nằm. Nàng nhìn về phía Liễu Âm, chau mày: "Làm sao vậy? Thiếu chút ngươi đã hù chết ta rồi!"

Chỉ là Tần Phiên Phiên thật sự không thể nói nổi những lời trách cứ, bởi vì khắp mặt Liễu Âm đều là thần sắc bi thương, một đôi mắt ửng hồng nhìn về phía nàng, giống như nàng sắp chết trước mặt nàng ấy vậy. 

Tần Phiên Phiên nhíu mày: "Rốt cuộc là sao vậy? Tối hôm qua Hoàng thượng lại phạt ngươi uống gió Tây Bắc sao?"

Liễu Âm lắc lắc đầu, "Nô tỳ sợ Hoàng thượng phạt ngài uống gió Đông Nam Tây Bắc."
Trên mặt nàng ấy toàn là biểu tình hoảng loạn, sau đó lại còn kéo Vọng Lan đến.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nha đầu này không chịu nói gì cả. Vọng Lan, ngươi nói xem." Nàng vẫy tay, liếc mắt xem thường Liễu Âm, hiển nhiên không có ý muốn ức hiếp nha đầu nhà mình.

Vọng Lan cẩn thận đánh giá Tần Phiên Phiên một chút, tầm mắt cố tình dừng lại trên cái bụng nhỏ của nàng một lát, sau đó mới nói: "Chủ tử, ngài đã không có nguyệt sự hai tháng rồi."

Tương đối mà nói thì nguyệt sự của Tần Phiên Phiên vẫn rất đúng ngày, lúc này chắc chắn có chút không bình thường.

"Có thể gần đây thân thể ta biết Hoàng thượng đang cực kỳ sủng hạnh nó, cho nên nguyệt sự không đến, cho ta cơ hội giữ vững sủng ái." Tần Phiên Phiên nghiêng nghiêng đầu, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. 

"Nhưng lúc nãy ngài nằm mơ thấy chuyện sinh hài tử, có phải là thai mộng hay không?" Liễu Âm nhanh miệng nói tiếp một câu.

Tần Phiên Phiên chớp mắt, thử hỏi: "Nếu không thì thỉnh Thái y đến xem?"

"Không được không được!" Nàng vừa dứt lời liền bị hai người trước mặt phản đối mãnh liệt.
Thấy các nàng kích động như thế, Tần Phiên Phiên ngây ngẩn cả người, sau đó vẫn phải nhờ Vọng Lan giải thích.

"Hoàng thượng không cho phép các chủ tử trong hậu cung có thai, mỗi lần sủng hạnh xong đều phải để các nàng uống canh tránh thai. Lúc còn ở vương phủ, có chủ tử không uống còn giấu diếm không báo, đến tận ba tháng sau khi thai đã ổn định mới thông báo ra ngoài. Hoàng thượng tức giận, nói rằng hài tử có thể sinh, nhưng mẫu thân của hài tử đó sau khi sinh xong cũng đừng nghĩ có thể sống tiếp. Hắn nói được thì làm được, phái người chiếu cố chủ tử kia thật tốt, nhưng lại không bước vào viện của nàng ta nhìn một cái nào, chẳng khác nào vương phủ không có nàng ta."

Liễu Âm nói tiếp: "Vị chủ tử kia vốn đang được sủng ái, nàng ta cho rằng Hoàng thượng sủng nàng ta, cho dù sinh ra một hài tử cũng không có chuyện gì. Dù sao đã lỡ có thai, Hoàng thượng cũng không thể làm ra chuyện tổn hại âm đức như là mưu sát con ruột, cho nên liền lén đổ canh tránh thai. Nhưng là trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng ta cuối cùng vẫn phải chết."

Tâm trạng Tần Phiên Phiên vốn đang thoải mái, coi như là nghe chuyện xưa của cẩu Hoàng đế, không nghĩ tới cuối cùng nữ nhân kia đã chết, không khỏi kinh hãi.

"Hoàng thượng giết sao? Hài tử đâu?"

Liễu Âm cùng Vọng Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt xen lẫn vài phần cảm xúc phức tạp.

Vọng Lan lắc lắc đầu, nói: "Không phải Hoàng thượng giết. Hài tử không sinh được, bụng đã to tám tháng thì tiểu thiếp kia thắt cổ chết. Ngày đó, toàn bộ những người bên cạnh chăm sóc nàng ta đều bị nàng ta điều đi. Lúc ấy trong vương phủ đều truyền nhau rằng nàng ta muốn trả thù Hoàng thượng, nhưng chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy. Nô tỳ vốn là người hầu hạ ở trong cung, không phải là người hầu từ vương phủ, sau này hỏi thăm được, có thể là vị chủ tử nào đó trong vương phủ muốn thử thái độ lúc đó của Hoàng thượng nên mới dùng tiểu thiếp này làm kẻ tiên phong. Nhưng Hoàng thượng nhất quyết không chịu nhượng bộ, còn nói nếu sinh ra hắn cũng sẽ không nhận, cuối cùng tiểu thiếp này vẫn phải chết."

Thật lâu sau đó, Tần Phiên Phiên không nói gì, nàng nhất thời có chút đau đầu.

"Hoàng thượng vẫn luôn kiên trì không cho nữ nhân hậu cung sinh hài tử, hơn nữa đây lại là điểm mấu chốt. Bất kỳ vị phi tần nào được sủng ái cũng không ngoại lệ. Cũng từ chuyện lần đó, Hoàng thượng càng canh phòng việc này nghiêm ngặt, lần nào cũng phái Đại thái giám đáng tin đến giám sát việc uống thuốc. Tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện lén đổ thuốc này một lần nữa, bởi vậy trong cung không còn người nào có thai."

Liễu Âm là cung nữ đến từ Long Càn cung, nàng ấy càng biết rõ Hoàng thượng để bụng chuyện này đến mức nào, quả thực để bụng tới nỗi biến thái, kiên quyết không bỏ qua một lỗi nhỏ nào.
Những thái giám giám sát các phi tần uống thuốc không thể quá thân cận với chủ tử của các cung, nếu không đều sẽ bị chỉnh đốn.

Bởi vì Tần Phiên Phiên chỉ uống loại canh kia có một lần, hơn nữa là do chính Trương Hiển Năng tự mình giám sát, cho nên cũng không biết đến loại tình cảnh này. 

"Ta đã uống canh tránh thai được ba năm, căn bản sẽ không mang thai được." Nàng không tin.

"Việc này cũng không biết được, chỉ có một liều thuốc, lỡ đâu..." Liễu Âm thấp giọng ngập ngừng.
Gần đây Hoàng thượng và Đào Tiệp dư cả ngày quấn quít, cho dù là giường ở Long Càn cung hay Thưởng Đào các cũng bị hai người làm cho rung chuyển, đủ để thấy bọn họ có bao nhiêu triền miên, rất có khả năng là mang thai.

Tần Phiên Phiên nghiêng đầu: "Phải làm sao bây giờ? Không thể thỉnh Thái y bắt mạch, cũng không thể lộ ra, chẳng lẽ ngồi chờ bụng lớn lên như vậy? Nếu không thì các ngươi chiếu cố ta thật tốt, cho ta ăn thật nhiều món ngon, giúp Hoàng thượng sinh một tiểu tử béo tròn?"

Nàng vừa nói vừa cầm một miếng kẹo đậu phộng từ bàn bên cạnh nhét vào trong miệng, nhai nuốt "rốp rốp", khắp miệng đều là mùi vị thơm ngọt của đậu phộng.

Vọng Lan vốn đang nóng nảy sốt ruột, Liễu Âm lại lo lắng đến mức sắp khóc đến nơi, nghe những lời này, sắc mặt cũng lạnh xuống, vẻ mặt bình thản nhìn nàng.

"Chủ tử, đây là chuyện liên quan đến chính tánh mạng của ngài, không phải nói đến ai khác trong phòng này, ngài tỉnh táo một chút đi!" Liễu Âm nhịn không được phải nhắc nhở nàng.

Tần Phiên Phiên trợn mắt, rụt tay về, quyết định cho nàng ấy một chút mặt mũi.

"Khoảng cách từ lúc này đến lần nguyệt sự trước đây của ta là bao lâu?" Nàng tinh tế hỏi một câu.

"Hai tháng năm ngày." Vọng Lan mau chóng đáp lại.

Tần Phiên Phiên nhíu mày, ngón tay gõ trên bàn không nhanh không chậm, hiển nhiên là đang tự hỏi. Cuối cùng nàng lên tiếng: "Trước đây chưa từng có chuyện này sao? Bởi vì nguyệt sự không chuẩn, hoặc không biết vấn đề cơ thể thế nào mà lại mang thai ngoài ý muốn, những phi tần khác sẽ làm thế nào?"

"Có, tất cả đều là lặng lẽ thỉnh một Thái y quen biết đến xem." Vọng Lan tương đối hiểu biết những tình huống thế này.

Nguyệt sự của nữ nhân thật đúng là khó mà nói, trong cung nhiều nữ nhân như vậy, khó tránh khỏi trường hợp nguyệt sự không chuẩn.

"Vậy dựa theo quy tắc cũ mà làm, lặng lẽ đi Thái Y viện thỉnh Thái y đi."

Nếu Tần Phiên Phiên đã quyết định thì bọn Liễu Âm các nàng cũng không ngăn cản. Sau đó Thái y đã tới rất nhanh. 

"Tiết Thái y gần đây hỉ sự lâm môn [3], nét mặt sáng ngời." Tần Phiên Phiên đã ngồi ở nội điện, trong tay cầm một chén trà nhỏ, trên mặt vẫn giữ một thần sắc thản nhiên.

[3] hỉ sự lâm môn: ý nói trong nhà có việc vui, việc tốt. 

Lúc Tiết Thái y nhìn thấy tư thế như vậy của nàng thì có chút sửng sốt, nhưng trên mặt lại tươi cười: "Nhờ phúc của Đào Tiệp dư. Vi thần cũng chúc mừng ngài hỉ sự lâm môn, là chủ tử thăng vị nhanh nhất hậu cung."

Tần Phiên Phiên trực tiếp nâng tay đặt lên bàn, Liễu Âm nhanh nhẹn phủ một chiếc khăn lên cổ tay.

"Xin mời, mong rằng Tiết Thái y chẩn bệnh cẩn thận một chút, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người." Trên mặt nàng vẫn giữ thần sắc tươi cười tủm tỉm, chẳng qua trong những lời này không có một chút hiền lành nào, trái lại còn mười phần uy hiếp.

Tiết Thái y lập tức nghiêm túc gật đầu, cam đoan với nàng: "Trong nhà vi thần đã có nhiều thế hệ làm nghề y, chưa từng bắt mạch qua loa bao giờ."

Hắn nâng tay lên, cẩn thận chẩn bệnh một lát, Tần Phiên Phiên thì vẫn luôn quay đầu nhìn chằm chằm mặt hắn.

Vị Tiết Thái y này trẻ tuổi hơn so với Hách Thái y lần trước bắt mạch cho Tần Phiên Phiên rất nhiều, nhìn cũng giống một người đàng hoàng.

Tiết Thái y bắt mạch, sắc mặt thay đổi, thậm chí ngón tay chuyển động đảo qua vào vị trí. 

Không khí trong điện cứng đờ một cách dị thường, nhìn ý tứ của Tiết Thái y này, Liễu Âm dường như không thể đứng yên.

"Đào Tiệp dư." Tiết Thái y thu tay, nhìn về phía Tần Phiên Phiên, ánh mắt có chút né tránh, biểu tình trên mặt xem ra cũng không được tốt.

Sắc mặt Tần Phiên Phiên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tiết Thái y có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."

"Sờ mạch tượng thì hỉ mạch rất lưu thông, nhưng số tháng của ngài quá nhỏ, có lẽ là vi thần sờ lầm. Y thuật của vi thần không tốt, còn thỉnh Tiệp dư thứ lỗi." Tiết Thái y trực tiếp hướng về phía nàng dập đầu, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cả người Liễu Âm run lên, nếu không phải Vọng Lan nhanh chóng giữ chặt nàng ấy, có lẽ nàng ấy đã bị dọa đến mức ngất đi.

Nhưng Tần Phiên Phiên lại không có phản ứng quá lớn, nàng chỉ cầm khăn xoa xoa ngón tay.
"Hách Thái y trước đây giúp ta bắt mạch đâu?" Nàng thấp giọng hỏi một vấn đề gần như không liên quan.

Tiết Thái y hơi ngẩng đầu, lập tức nói: "Hách Thái y lớn tuổi, đã cáo lão hồi hương. Trong nhà vi thần đã có nhiều thế hệ làm nghề y, xin Tiệp dư yên tâm, vi thần biết quy củ. Ngài nhanh chóng hạ quyết định đi, vi thần có thể giúp ngài giấu được ít lâu thôi. Còn nữa, ba tháng đầu tốt nhất nên tĩnh dưỡng, không được thị tẩm để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net