Chương 75: Ta định đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cát Sung dung

Beta: Nga Quý tần.

"Chủ tử, Tiết Viện Phán tới bắt mạch".

Liễu Âm đưa Tiết Viện Phán vào nội điện, Tần Phiên Phiên nửa dựa vào ghế, Vọng Lan đứng bên cạnh lập tức đặt lên cổ tay nàng một cái khăn.

"Vi thần gặp qua Đào Tiệp dư". Tiết Viện Phán hành lễ nàng xong, liền ngồi xuống ghế bên cạnh, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

Hôm nay thời gian tay Tiết Viện Phán đặt trên cổ tay nàng có chút lâu, Tần Phiên Phiên không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nếu dựa theo việc thường lui tới như vậy, Tiết Viện Phán chỉ hơi làm dáng vẻ một chút, liền báo tin vui cho nàng, dặn dò nàng dưỡng thai thật tốt các thứ.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, trong bụng Tần Phiên Phiên rỗng tuếch, cho dù thời gian Tiết Viện Phán bắt mạch lâu thế nào, cũng không có khả năng nhét vào cho nàng một long chủng.

Nhưng hôm nay lại khác với ngày thường lui tới, việc khác thường chắc chắn có chuyện.

Tiết Viện Phán cau mày, bộ dáng vẻ mặt ưu sầu, dường như không biết nên mở miệng nói với nàng thế nào.

Không khí trong điện lập tức trở nên khẩn trương, Tần Phiên Phiên mặt đầy thấp thỏm, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hỏi: "Tiết Viện Phán, thân thể bổn tần có vấn đề gì sao? Sao hôm nay bắt mạch lâu như vậy?".

Tiết Viện Phán ngẩng đầu nhìn Tần Phiên Phiên, cực kì sầu khổ, nhẹ giọng nói: "Tiệp dư chớ kích động, thai này của ngài không quá ổn, có hiện tượng sinh non, chỉ sợ không giữ được".

Thần sắc Tần Phiên Phiên thay đổi mấy lần, cuối cùng biến thành khó có thể tin cùng cực kì bi thương.

"Ngươi nói bậy, ngươi là cái đồ lang băm, rõ ràng ngày hôm qua còn nói tốt, hôm nay liền nói đẻ non? Ngươi đúng là không bằng Hách Thái y lúc trước, nhiều thế hệ làm y cái gì, bổn tần không tin, ô ô ô. Ta thật vất vả mới hoài long chủng, nếu rớt thì làm thế nào cho phải...".

Nàng biến sắc mặt cơ hồ là chuyện trong nháy mắt, lần đầu tiên Tiết Viện Phán nhìn thấy bản lĩnh của nàng, tức khắc đầu lớn một vòng.

Ban đầu nói chuyện mang thai của Tần Phiên Phiên, hắn liền cực kì chột dạ, hiện tại muốn làm ra trò đẻ non khôi hài, đối với cả người hắn đều là một loại khảo nghiệm.

Huống hồ nữ nhân trước mắt này đang chỉ vào mũi hắn nói hắn lang băm, rõ ràng chính là một kiểu tư thế không dễ chọc, đúng là hắn sợ nàng không quan tâm mà nháo lớn, tới Hoàng thượng bên kia khẳng định sẽ bị liên lụy.

"Tiệp dư bớt giận, chắc chắn vi thần sẽ dùng hết toàn lực để cứu long thai". Hắn vừa thấy Tần Phiên Phiên sắp khóc đến ngất đi rồi, lập tức quỳ xuống bảo đảm với nàng.

Tần Phiên Phiên giơ tay, dùng khăn gấm che mặt lại, cả người đều khóc đến run lên.

"Không phải ngươi nói sẽ sinh non sao? Nghiêm trọng như vậy còn có thể cứu được sao? Đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt ta".

Tiết Viện Phán cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Vi thần chỉ có thể tận lực".

"Cút, ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy đồ lang băm nhà ngươi". Tần Phiên Phiên căn bản không nghe hắn nói, lập tức phất tay bảo hắn cút.

Tiết Viện Phán do dự một chút, vẫn xoay người rời đi.

Chờ bóng dáng hắn vừa biến mất ở ngoài điện, Tần Phiên Phiên liền lập tức lấy khăn gấm từ trên mặt xuống, một giọt nước mắt cũng không có, hiển nhiên là vừa rồi nàng chỉ gào khan.

"Hồng Y đi nhìn chằm chằm hắn, xem hắn đi đâu. Nếu hắn muốn đi Long Càn cung tìm Hoàng thượng, nghĩ biện pháp cản đường hắn. Hồng Thường, ngươi đi Duyên Thọ cung tìm Tố Tuyết, bảo nàng ấy chờ lát nữa tìm Tiết Viện Phán bắt mạch, mặc kệ như thế nào cũng phải kéo dài thời gian".

Tần Phiên Phiên nhanh chóng phân phó xuống dưới, song bào thai nghe được mệnh lệnh của nàng, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

"Chủ tử, hôm nay Tiết Viện Phán trúng tà sao? Vậy mà lại nói ngài muốn sinh non, long chủng là chuyện hắn tự mình bịa ra, sao hiện tại lại muốn đổi ý?". Vẻ mặt Liễn Âm khó hiểu, nàng nhìn không hiểu nhất cử nhất động hôm nay của Tiết Viện Phán là vì sao.

Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng, khí tức quanh thân nàng có chút căng chặt, hiển nhiên là vì vấn đề của Tiết Viện Phán bên kia.

"Chờ Hồng Y trở lại, có thể hỏi thăm một chút. Khẳng định người sau lưng Tiết Viện Phán hối hận, nàng ta không dự đoán được Hoàng thượng cho phép ta hoài long chủng, thậm chí bởi vậy quan hệ với ta càng tốt, không chỉ không lợi dụng được long chủng, làm ta trở thành một cỗ thi thể, ngược lại còn để ta từng bước thăng chức nhờ có long chủng, người nọ sợ, bởi vậy muốn đổi ý. Chỉ là mặc kệ long chủng này là thật hay giả, đều ở trong bụng ta, trò chơi chơi đến một bước này, đã không thể nghe theo sự sắp đặt của bọn họ, nàng ta muốn ta sinh non, nằm mơ!".

Nàng vừa nói vừa khẽ hừ một tiếng, giống như nghĩ tới cái gì, khóe mội cong lên cười đắc ý.

Nha đầu Liễn Âm này nhát gan, vừa nghĩ tới chuyện giả dựng này bị Hoàng thượng vạch trần, liền sợ không được, không khỏi thấp giọng nói: "Nếu không chủ tử ngài thuận nước đẩy thuyền là được. Chuyện giả dựng này tóm lại không tốt, bản thân Tiết Viện Phán đúng là lừa gạt Hoàng thượng, chuyện ngài sinh non này nhất định sẽ phối hợp với ngài, ngài có chỗ nào sơ hở, cũng khẳng định sẽ hỗ trợ lấp liếm, từ đầu đến cuối Hoàng thượng sẽ không phát hiện ra cái gì. Ngài còn có thể mượn cơ hội này, làm Hoàng thượng đau lòng ngài, như vậy càng có thể tăng mạnh cảm tình của hai người".

Kiến nghị của Liễu Âm đúng là rất có lợi với tần Phiên Phiên, chỉ là nàng vẫn lắc đầu.

"Ta cũng không muốn lừa gạt Hoàng thượng, nhưng hiện tại lại không phải do ta. Chuyện này Tiết Viện Phán chỉ là quân cờ nghe người ta bài bố, ta không hoài long chủng, đối với viện phán mà nói, cũng không có tác dụng lớn gì, nhưng hắn vẫn mạo hiểm cả cái đầu để lừa gạt mọi người, giả dựng lên chuyện này. Khẳng định người sau lưng hắn có thế lực rất lớn, hiện giờ hắn nói ta đẻ non, chuyện này đối với hắn và ta đều xem như có lợi, vậy người sau lưng Tiết Viện Phán thì sao? Căn bản chỉ là một hồi bận rộn, sao ngươi biết nàng ta sẽ cam tâm hạ xuống khẩu khí này? Vạn nhất nếu nàng ta đẩy Tiết Viện Phán ra, nói ta và hắn cùng một phe lừa gạt Hoàng thượng, hậu quả sẽ như thế nào?".

Đoạn lời nói này Tần Phiên Phiên vừa nói ra, Liễu Âm liền dừng lại tâm tư muốn nàng nhận chuyện sinh non.

Ai cũng không biết người sau lưng Tiết Viện Phán đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng.

Chủ tớ hai người đang nói, Hồng Y liền trở lại, sắc mặt có chút không được tốt.

"Nô tỳ một đường đi theo hắn, vị Tiết Viện Phán này cũng thật là, đầu tiên hắn đi Minh Thược điện bắt mạch cho Minh Quý phi, sau lại trở về Thái y viện, thay đổi thành trang phục thái giám đi Lãm Nguyệt cung. Nếu không phải thị lực của nô tỳ tốt, thì đã bị hắn qua mắt rồi. Sau đó cung nữ hầu hạ bên người Tố Tuyết cô nương, dựa theo ngài phân phó đi thỉnh Tiết Viện Phán bắt mạch, may mắn bị nô tỳ ngăn cản, nếu không vị Tiết Viện Phán này sẽ bị lộ tẩy. Tiết Viện Phán còn ở trong Lãm Nguyệt cung, nô tỳ liền vội trở về bẩm báo với ngài". Hồng Y nói nói, nhịn không được trợn mắt, nói cũng rất nhanh.

Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng cười, vừa lúc Hồng Thường trở lại, trên mặt còn mang theo vài phần thần sắc nôn nóng.

"Chủ tử, Hồng Y nàng không cho nô tỳ hoàn thành nhiệm vụ, nô tỳ bảo cung nữ đi thỉnh Tiết Viện Phán tới bắt mạch cho Tố Tuyết cô nương, nàng ấy nói nửa đường gặp được Hồng Y, Hồng Y bảo nàng ấy không cần thỉnh, Tố Tuyết cô nương còn tưởng là nô tỳ nghe nhầm đấy!". Mặt Hồng Thường đầy oan ức, sao nàng có thể nghe nhầm.

Tần Phiên Phiên trấn an mà phất phất tay: "Ta cho ngươi đi bên Tố Tuyết, là sợ Tiết Viện Phán vội vã nói với Hoàng thượng ta muốn sinh non, nhanh chóng như vậy đối với ta rất bất lợi, cho nên mới nghĩ để Tố Tuyết giữ chặt hắn kéo dài thời gian. Chỉ là nếu bên kia còn chậm rì rì chuẩn bị, ta đây sẽ có đường sống bố trí".

Nàng trầm tư một lát, duỗi tay gõ gõ mặt bàn, rồi hạ quyết định giống như quyết tâm làm chuyện gì đó.

"Hồng Y đi một chuyến đến Duyên Thọ cung, bảo người của Tố Tuyết đi với ngươi, chờ vị Tiết Viện Phán này trở lại Thái y viện thay xong xiêm y, lại bảo cung nhân thỉnh hắn đi bắt mạch cho Tố Tuyết. Hồng Thường hiện tại đi Thái y viện, thỉnh một vị thái y ít tư lịch tới bắt mạch cho ta".

Hiện giờ Tần Phiên Phiên đã xác định, người sai sử Tiết Viện Phán làm việc, tám chín phần mười chính là Nguyệt Quý phi.

Lúc trước Tiết Viện Phán đi một chuyến đến chỗ Minh Quý phi, chỉ sợ cũng là để phân tán lực chú ý, nếu không phải Hồng Y tiếp tục đi theo hắn, trực tiếp trở về bẩm báo với nàng, Tiết Viện Phán đi Minh Thược điện, chỉ sợ Tần Phiên Phiên đã hoài nghi đối tượng chính là Minh Quý phi.

Trong Lãm Nguyệt cung, Nguyệt Quý phi đang phát giận, hiển nhiên nàng đang rất tức giận, Tiết Viện Phán quỳ trên mặt đất, bên cạnh đã có hai chung trà nát, không khí thật sự khẩn trương.

"Tiết Viện Phán, ngươi có ý gì, bổn cung bảo ngươi lập tức nói với nàng ta muốn nàng ta đẻ non, hơn nữa đi Long Càn cung nói một tiếng với Hoàng thượng, qua mấy ngày nữa nhân cơ hội xuống tay trên người nàng ta, để nàng ta có nguyệt sự bình thường, đến lúc đó cho dù nàng ta nháo xé trời, cũng nên biết lúc trước đều là giả dựng lên. Cũng không thể nói với Hoàng thượng, chỉ có thể im lặng, ngươi hoàn toàn có thể chỉ trích nàng ta. Đến tột cùng ngươi đang sợ cái gì? Lúc trước bởi vì ta vẫn luôn cho rằng có chuyển cơ, cho nên làm nàng ta giả dựng lâu như vậy, kết quả Hoàng thượng ngược lại càng ngày càng sủng ái nàng ta, đương đoạn bất đoạn phản chịu này loạn[1]!".

[1] Đương đoạn bất đoạn phản chịu này loạn: Đưa ra quyết định mà do dự, tất chịu hoạn nạn.

Nguyệt Quý phi tức giận quá sức, sắc mặt trắng bệch, đủ để thấy kích động như thế nào.

Lần đầu tiên Tiết Viện Phán thấy Nguyệt Quý phi không màng hình tượng như thế, không khỏi nhíu nhíu mày.

"Nương nương, vi thần cho rằng vẫn nên từ từ mưu tính mới tốt. Dù sao Đào Tiệp dư cũng là nữ nhân Hoàng thượng sủng ái nhất, làm một động tác vô ý, rất có thể sẽ khiêu khích nàng ta tức giận, nàng ta không giống, hơn nữa phi tần tâm tư như vậy rất dễ đoán. Giống như lúc trước, chúng ta thiết kế nàng ta giả mang thai, đều cho rằng nàng ta sẽ có tính toán khác, nào biết nàng ta trực tiếp nói cho Hoàng thượng. Nếu chúng ta làm nguyệt sự của nàng ta khôi phục lại như bình thường, nàng ta biết mình giả mang thai, khi đó rất có khả năng nàng ta sẽ không quan tâm mà nói cho Hoàng thượng, tính mạng của vi thần liền khó bảo toàn".

Nguyệt Quý phi nghĩ thật đẹp, nhưng hiện giờ Tiết Viện Phán lại không chịu sự khống chế của nàng ta, rốt cuộc chuyện này là chuyện giả dựng nên, nếu bại lộ, người xui xẻo đầu tiên chính là thái y chẩn bệnh.

Lúc trước chính hắn làm trò trước mặt Hoàng thượng, thề son sắt rất nhiều lần, thật sự Đào Tiệp dư hoài long chủng, một chút đường sống cứu vãn cũng không có.

"Từ từ mưu tính, nữ nhân kia sẽ không thiện bãi cam hưu[2]. Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, nàng ta đã sớm biết chính mình không hoài thai, căn bản là tương kế tựu kế, lợi dụng thai giả trong bụng đi thông đồng Hoàng thượng. Ngươi nói tâm kế nữ nhân này có bao nhiêu sâu, nàng ta là đồ tiện nhân mà thôi!"

[2] Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện mà bỏ qua.

Nguyệt Quý phi tức giận đến mức nhảy dựng từ trên ghế, nàng cảm giác đôi mắt của thái y trước mặt này, nhất định là bị ghèn dính lại.

Tiết Viện Phán quỷ dị tạm dừng một chút, ngữ khí châm chước nói: "Vi thần cảm thấy không đến mức, nhất định Đào Tiệp dư không biết chình mình giả hoài thai. Mỗi ngày vi thần đều bắt mạch cho nàng ta, nàng ta đều thật tình chờ đợi tiểu Hoàng tử sinh ra, cùng với chuyện hôm nay nói với nàng ta muốn nàng ta đẻ non, nàng khóc rất lâu, hận không thể thừa nhận loại thống khổ này thay long chủng trong bụng".

Hắn nói xong, trong điện lâm vào yên tĩnh như chết.

"Ngươi nói cái gì? Mắt ngươi mù à, nàng ta chính là đang giả vờ, ngươi không cần coi thường Tần Phiên Phiên. Nàng ta là người nào, trên đời này chỉ có nàng ta là người diễn giỏi nhất, nàng ta có thể chỉ vào Cao Thái hậu nói là Tây Vương Mẫu, tự xưng là Tuyết Đào tiên tử, nước mắt nói đến là đến, vậy mà ngươi lại tin tưởng lời nàng ta nói? Nam nhân các ngươi có phải thời điểm sinh ra quên không mang theo não phải không? Nàng ta có cái gì tốt, miệng lúc nào cũng nói dối, không có gì thật lòng, trước nay đều không đáng tin cậy, nhưng nàng ta nói cái gì, các ngươi liền tin sao? Hoàng thượng như thế, hiện giờ ngươi cũng như vậy? Ngươi là ngươi bổn cung một tay nâng đỡ làm Viện phán Thái y viện, ngươi không tin bổn cung nói, lại đi tin lời nói của một tiện nhân?".

Nguyệt Quý phi liền nhảy dựng lên, trực tiếp xông tới, tát cho hắn một cái, hiển nhiên là sắp bị tức đến ngất đi rồi.

Tiết Viện Phán bị nàng đánh mặt, hắn ở Thái y viện, so với những lão nhân đó tất nhiên tuổi nhỏ hơn, nhưng bản thân hắn không tính là nhỏ tuổi, nhi tử cũng đã hơn mười tuổi bắt đầu làm mai được rồi.

Hiện giờ Nguyệt Quý phi tức đến hộc máu, trực tiếp tát hắn một cái, loại sỉ nhục này hắn cảm thấy không thể tiếp thu.

Nguyệt Quý phi nâng tay lên, còn muốn tát thêm một cái, nhưng tay lại bị hắn chặt chẽ bắt được.

"Nương nương, vi thần không phải nô tài để ngài tùy tiện đánh mắng, thời điểm ngài động thủ đừng lầm người. Còn có mắt của vi thần, có thể tự mình nhìn, Đào Tiệp dư thật sự cho rằng mình hoài long chủng, không phải giả vờ. Tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền[3], lúc trước chính ngài đã đưa ra chủ ý xấu xa này, muốn cho nàng ta giả mang thai gì đó, kết quả ngươi tự loạn đầu trận tuyến, chẳng thể trách người khác".

[3] Tiểu tâm sử đến vạn năm thuyển:  Làm việc tỉ mì cần thận thì mọi chuyện sẽ thuận lợi giống như  chèo thuyền cẩn thận thì thuyền có thể đi được cả vạn năm.

Tiết Viện Phán là thái y, tuy nói bắt mạch tại hậu cung có tính nguy hiểm nhất định, nhưng vốn dĩ là đại phu đã được nhiều người kính ngưỡng.

Lúc trước đều là người bệnh khỏi hẳn dập đầu cảm tạ hắn, hiện giờ lại bị người cho một cái tát, hắn thật không chịu nổi.

Huống hồ hiện giờ hắn đã là Viện phán, cảm thụ kia ở trong lòng, lại càng thêm không giống người thường.

"Nói mang thai thật cái gì, cũng chỉ có đứa ngốc mới cho rằng nàng ta mang thai thật. Bổn cung cũng là nữ nhân, nàng ta sao có thể không biết chính mình giả hoài thai, nàng là đang diễn cho ngươi xem, muốn ngươi phán đoán sai lầm, cuối cùng là muốn mệnh của ngươi".

Nguyệt Quý phi đột nhiên kéo cánh tay mình trở về, trên mặt biểu tình phẫn hận, biểu hiện của nàng vẫn tức giận không nhẹ như cũ.

"Nương nương, ngài là nữ nhân, nhưng ngài vẫn như cũ đoán không ra tâm tư của Đào Tiệp dư đó thôi. Lúc trước ước nguyện ban đầu của ngài là muốn vi thần thiết kế Đào Tiệp dư giả mang thai, muốn nàng ta phải chết. Nhưng người ta sống rất tốt, cho nên đừng nói đề tài nam nhân nữ nhân này. Vi thần đã có tính toán, nhất định sẽ làm như ước nguyện của ngài, sau đó ngài đi cầu dương quan của ngài, thần đi cầu độc mộc của thần, ngài giúp vi thần một tay, cho thần được đến chức viện phán này, coi như vi thần trả cho ngài! Cáo từ!".

Ngữ khí hắn cứng rắn nói xong đoạn lời nói này, xoay người liền rời đi, hiển nhiên là đàm phán của hai người tan vỡ.

Nguyệt Quý phi tức giận đến mức bốc khói, nàng lại bắt đầu ho khan kịch liệt, thậm chí cảm thấy cổ họng có một cỗ tanh ngọt, giống như tùy thời có thể khụ ra một búng máu.

"Nương nương, ngài đừng nóng giận. Tuy rằng Tiết Viện phán không giỏi, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã đáp ứng ngài rồi, sẽ giúp ngài kéo Đào Tiệp dư xuống, chờ sau khi chuyện thành, ngài sẽ có thời gian để xử lí hắn". Cung nữ một bên lập tức đi tới đỡ lấy cánh tay nàng, nhẹ giọng trấn an.

"Không, ta muốn hắn cùng tiện nhân Tần Phiên Phiên kia đều phải chết! Không phải hắn nói Tần Phiên Phiên tốt sao, ta để hắn nói được, đều đi tìm chết đi!". Nguyệt Quý phi vất vả lắm mời bình tĩnh lại được, lập tức nói.

------------------------------------

Trong Thưởng Đào các, một thái y tương đối trẻ tuổi đang bắt mạch cho Đào Tiệp dư, mày hắn vẫn luôn nhăn, hiển nhiên là đắn đo không chuẩn.

Rõ ràng mạch tượng của Đào Tiệp dư không có hoạt mạch hiện ra, nhưng lại thực vi diệu, hắn không biết tại sao lúc trước Tiết Viện Phán một mực chắc chắn Đào Tiệp dư mang thai.

"Vương Thái y, thế nào? Thai nhi của bổn tần có phải rất tốt hay không? Gần nhất đã bắt đầu có phản ứng nôn nghén, mới vừa rồi Tiết Viện Phán cũng nói không tồi, chỉ là ngươi cũng biết, hậu cung này chỉ có một mình ta hoài long chủng, tóm lại phải cẩn thận chút". Tần Phiên Phiên vừa ăn nho vừa nói, chỉ là vừa dứt lời, nàng liền nôn khan hai tiếng.

Liễu Âm bên cạnh lập tức liền bưng cho nàng một chén trà súc miệng, hốc mắt nàng hồng hồng, hiển nhiên là buồn nôn đến khó chịu, nhưng trền mặt lại tràn đầy biểu tình hạnh phúc.

Vương thái y thu hồi tay, hắn đã đặt ở trên cổ tay hồi lâu, nếu Tiết Viện Phán nói lời này, hơn nữa lại xác nhận Đào Tiệp dư có thai, mạch tượng như vậy cũng thực vi diệu, cuối cùng cũng không thể nói người ta không hoài.

"Đúng vậy, mạch tượng của Tiệp dư rất tốt, bảo bảo trong bụng rất khỏe mạnh, ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng sẽ càng tốt". Vương thái y gật đầu.

Tần Phiên Phiên cười đến vẻ mặt ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Vậy làm phiền Vương thái y đến Long Càn cung một chuyến, báo với Hoàng thượng một tiếng đi. Lúc trước Hoàng thượng nói muốn thỉnh nhiều thái y coi một chút, y thuật mỗi vị thái y đều không phải cùng đến từ một nơi, có tật xấu gì cũng có thể nhanh chóng phát hiện. Ngươi thông báo với Hoàng thượng tin bình an này, ngày mai ta lại thỉnh thái y khác đến xem, ngươi yên tâm, sẽ không có vấn đề gì".

Vương thái y do dự một chút, làm thái y sợ nhất là gánh trách nhiệm, chỉ là nếu Đào Tiệp dư nói ngày mai thỉnh Thái y khác tới bắt mạch, chuyện xảy ra liền không chỉ có một mình hắn chịu trách nhiệm.

"Có cần nói với Tiết Viện Phán một tiếng không ạ?" Hiển nhiên là hắn đồng ý.

"Không cần, về sau liền ấn quy củ này, sau khi mỗi vị Thái y đến bắt mạch, đều đến Long Càn cung báo một tiếng, không phải thông qua hắn". Tần Phiên Phiên lắc đầu.

"Vâng, vậy vi thần đi trước một chuyến, Tiệp dư nghỉ ngơi tốt đi ạ". Vương Thái y đáp ứng cực kì sảng khoái.

Sau khi Liễu Âm tiễn Vương Thái y đi, bước vào điện liền thấy Tần Phiên Phiên vui vẻ cười to.

"Chủ tử, ngài thỉnh thái y khác tới, còn đi thông báo với Hoàng thượng, đây là vì sao?". Nàng có chút không rõ.

"Vì để nắm trong tay quy tắc cuộc chơi này, Tiết Viện Phán muốn nói cái gì thì chính là cái đó sao, nằm mơ đi! Ta cũng không tin những thái y khác đều nói long chủng tốt, một người hắn dám nói ta muốn đẻ non? Vậy không phải đang nguyền rủa ta sao, Hoàng thượng không giết chết hắn mới lạ!". Tần Phiên Phiên cười lạnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net