Chương 5: Đoán mệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nguyên Gia còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì cảnh sát phụ trách đã đi đến chỗ của cô.

Là một người đáng lẽ không nên xuất hiện tại hiện trường, cô đương nhiên bị đưa về đồn.

Mặc dù Thẩm Nguyên Gia bị tình nghi nhưng không chắc là hung thủ thật sự nên cô vẫn có quyền dùng điện thoại di động.

Cô đăng nhập weibo.

Hôm nay, danh sách theo dõi của cô chỉ có Lý Mộng Nhiễm và Trương Văn Thao. Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ một hồi, quyết định hủy theo dõi.

Cô thực sự muốn biết khi kết quả họ phải chết bị cô thay đổi thì di ảnh trên weibo sẽ biến thành cái gì.

Sau khi bấm theo dõi lại Trương Văn Thao, di dộng vẫn đen như cũ.

Thẩm Nguyên Gia kiên nhẫn chờ, mãi cho đến một phút sau, màn hình đen biến mất rồi mà cô vẫn chưa thấy có cái gì mới xuất hiện.

Theo dõi lại Lý Mộng Nhiễm cũng vậy.

Xem ra weibo không phản ứng lại?

Thẩm Nguyên Gia tự đoán, dù sao chuyện lớn như vậy, nếu đặt trong tiểu thuyết thì bây giờ đã có chuyện khác xảy ra.

Chỉ mong lần cứu người này sẽ không làm ảnh hưởng đến cô.

Cô hít thở thật sâu, cất điện thoại, nhìn về phía đêm đen ngoài cửa sổ.

***

"Tốt quá, cả người lớn và đứa nhỏ đều không sao." Lý Tuyết, người đại diện của Lý Mộng Nhiễm vỗ tay vỗ ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cô vừa nhận được tin nhắn đã lập tức chạy đến đây, không biết là có chuyện gì xảy ra.

May mắn lần này không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thì sẽ mất hai mạng người.

"Hiện giờ bệnh nhân không thể chịu bất kỳ đả kích gì, các người..." Bác sỹ dặn dò một ít điều cần chú ý.

Lý Tuyết mỉm cười gật đầu, "Tôi đã biết, cảm ơn bác sỹ."

Chờ bác sỹ đi khỏi, cô thu lại nụ cười, tém chăn cho Lý Mộng Nhiễm rồi rời phòng bệnh. Cô đi đến một căn phòng gần đó.

Trương Văn Thao đang được bác sỹ băng bó cánh tay.

Cánh tay anh bị trật khớp, chỉ cần nắn lại là được. Ngoài ra còn bị phiến đá làm xước một vệt lớn. Trước đó không chú ý tới nên mới cảm thấy không đau.

Thấy người đại diện đi tới, anh nhanh chóng bật dậy, "Mộng Nhiễm có sao không? Còn đứa nhỏ thì sao?"

Lý Tuyết nói: "Có dấu hiệu sinh non, khoảng thời gian sắp tới phải tịnh dưỡng mới được. Chỉ e là phải tạm gác lại việc tuyên truyền album mới tháng sau."

Mang thai lần này là chuyện ngoài ý muốn, lừa người ngoài. Lý Mộng Nhiễm cũng dự định tham gia tuyên truyền để không bị phóng viên nghi ngờ.

Ai biết chuyện này đã xảy ra.

Bây giờ tim của Trương Văn Thao mới hết đập mạnh.

Lý Tuyết cau mày hỏi: "Rốt cuộc đây là tình huống gì? Tôi nhớ là cậu vừa mới mua biệt thự mới cơ mà, sao nó lại bị sập, còn đè cả hai người."

Ngự cảnh công quán sao có thể xây bằng bã đậu được?

Nghe vậy, ánh mắt Trương Văn Thao lóe lên một tia lạnh lẽo.

Anh đi ra chỗ khác, thấp giọng nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì có người đã lẻn vào biệt thự và đặt thuốc nổ cho nên mới nghiêm trọng như thế."

Lý Tuyết xém chút nữa la lên: "Thuốc nổ?"

Thuốc nổ hiện nay đang bị cấm lưu hành, sao có thể xuất hiện trong tay người thường được. Chắc là sẽ không đắc tội với xã hội đen đấy chứ?

Trương Văn Thao gật đầu, "Cho dù không phải thuốc nổ thì hẳn cũng là chất gây cháy nổ tương tự. Tôi đã quay nhiều phim rồi nên có thể cảm giác được."

Lúc đó anh nghe thấy một giọng nói bên tai.

Nghĩ đến nguồn cơn của sự việc, anh đấm một cú lên cửa sổ khiến khung cửa rung lắc, "Nếu tôi biết đó là ai, tôi nhất định sẽ không tha cho người đó."

Lý Tuyết không hỏi thêm nữa, nói cái khác: "Cảnh sát đang hỏi tình hình với bác sỹ, hẳn là sẽ hỏi hai người sau. Tôi đã dặn bọn họ không nói chuyện của cậu và Mộng Nhiễm ra ngoài."

Chuyện kết hôn của hai nghệ sỹ đang đi lên đúng thật là khó nói. Bọn họ đã ẩn hôn được một năm, Mộng Nhiễm lại còn đang mang thai.

Trương Văn Thao đáp: "Được, tôi biết rồi."

Cô là người đại diện của Lý Mộng Nhiễm. Hai nghệ sỹ ở cùng nhau nên cô và Trương Văn Thao cũng gọi là quen biết, đứng cùng một hướng.

Trương Văn Thao về phòng.

Lý Mộng Nhiễm nhắm mắt nằm trên giường, làn da tái nhợt của cô rốt cuộc cũng có chút hồng hào. Chân mày cau lên ngay cả lúc ngủ cho thấy sự bất an trong lòng.

Anh ngồi xuống bên cạnh, vươn tay vuốt đôi lông mày thanh tú, nhìn xuống bụng cô, anh hít một hơi thật sâu.

May mắn thay tất cả đều bình an vô sự.

Nếu không có người cứu bọn họ, chỉ sợ tới lúc bảo an đến thì Mộng Nhiễm và đứa nhỏ đã... Nghĩ đến đây, đột nhiên Trương Văn Thao rời khỏi phòng bệnh, tìm thấy Lý Tuyết đang thanh toán viện phí hỏi: "Chị có biết cô gái đã cứu chúng tôi đang ở đâu không?"

Mặc dù Lý Tuyết không biết cô ấy là ai nhưng vừa nãy trước khi ngủ Mộng Nhiễm cũng có đề cập qua một lần, cô đoán: "Có lẽ bị cảnh sát đưa đi rồi."

Dù sao cũng là người không liên quan mà lại xuất hiện ở hiện trường.

Trương Văn Thao nghĩ nghĩ: "Mặc kệ như nào, trước tiên đưa cô ấy đến đây đi, chuyện này hẳn là không liên quan đến cô ấy, nếu không cũng không liều mình cứu chúng tôi."

Chuyện sạt lỡ này thường thì có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, một cô gái nhỏ như cô có thể mạo hiểm như vậy cũng thật đáng quý.

Cho dù động cơ của cô là gì đi chăng nữa thì cũng là ân nhân của anh và Mộng Nhiễm.

Lý Tuyết gật đầu, "Được, tôi sẽ theo bọn họ đi về cục. Cậu ở đây chăm sóc Mộng Nhiễm, đừng để cô ấy xúc động mạnh, không tốt cho sức khỏe và đứa bé."

Trương Văn Thao đương nhiên biết: "Cảm ơn chị Lý."

Cảnh sát hỏi bác sỹ về thương thế xong rồi đi tìm Trương Văn Thao, "...Các người có biết nguyên nhân xảy ra sự cố hay không? Hay là những manh mối tương tự?"

Trương Văn Thao nói ra những điều mình cảm nhận được sau đó đoán: "Có khả năng người này đã sớm xuất hiện trong biệt thự nhà chúng tôi, chỉ là chúng tôi không phát hiện được."

Chuyện này có thể quan sát camera theo dõi.

Liên tục hỏi thêm nhiều vấn đề khác, cuối cùng nữ cảnh sát cũng hỏi: "Cô gái tên Thẩm Nguyên Gia ở hiện trường có quan hệ gì với anh?"

Cô vừa mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp nên biết được danh tính.

Thì ra cô ấy tên là Thẩm Nguyên Gia.

Trương Văn Thao là ảnh đế, không cần suy nghĩ mà lập tức thốt ra: "Cô ấy là bạn của chúng tôi, cũng là người đã cứu chúng tôi."

"Bạn? Vừa khéo là người cứu các người?"

"Ừm, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, hi vọng mọi người sớm tìm được hung thủ thật sự." Trương Văn Thao không nhiều lời.

Càng nói nhiều lại càng sai, cho dù anh là ảnh đế thì cũng sẽ có lúc bị lộ, chi bằng không nói nữa, để bọn họ điều tra.

Nữ cảnh sát thu thập lại đồ vật, "Được rồi, cảm ơn vì sự hợp tác của anh."

Cho đến khi cô cảnh sát rời đi, Trương Văn Thao mới có thời gian tìm hiểu Thẩm Nguyên Gia là ai.

Anh nghĩ cô là một người bình thường nên mới tìm đơn giản một chút, không nghĩ tới lại xuất hiện mấy tấm hình của cô.

Hóa ra là người mẫu.

Tâm trạng vừa mới bình ổn của Trương Văn Thao bỗng chốc căng trở lại. Anh không rảnh để đi soi mói nội tâm của người khác, nhất là người vừa mới cứu mình.

Nhưng vừa ăn cướp vừa la làng cũng không phải không có khả năng.

Cô là một người mẫu mà lại mang theo xẻng cuốc đất xuất hiện ở đó, nghĩ kiểu gì cũng có vấn đề.

Trương Văn Thao hơi nhếch môi, quyết định đợi cảnh sát điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. (Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)

***

"Vì sao cô lại xuất hiện ở nơi đó?"

Đối mặt với vấn đề này, Thẩm Nguyên Gia mặt không đổi sắc, "Tôi đi ngang qua."

"Đi ngang qua?" Cảnh sát hỏi lại, "Chỗ đó hẻo lánh, cô đi ngang qua đó làm gì? Thật sự chỉ là đi ngang qua sao?"

"Tôi cầm xẻng đi cuốc một ít đất." Thẩm Nguyên Gia trợn mắt nói dối, "Tôi chuẩn bị trồng hoa, đất trong nội thành quá ô nhiễm..."

Nhìn thấy biểu cảm kỳ quái trên mặt cảnh sát đối diện, cô đi lòng vòng, "Thật ra tôi không nghĩ tới chuyện đến Ngự cảnh công quán lấy đất nhưng đột nhiên đụng phải một kẻ lén lút."

Cảnh sát bỗng nhiên ngừng bút.

Thẩm Nguyên Gia tiếp tục nói: "Lúc đó khi nghe được tiếng nổ, tôi thấy được một bóng đen lao ra. Cảm thấy kỳ lạ, giống như là kẻ trộm lén la lén lút. Tôi theo con đường hắn ta từng đi qua thì phát hiện một cái hang thông vào Ngự cảnh công quán."

Trừ động cơ của mình ra thì cô không nói xạo bất cứ thứ gì.

Thẩm Nguyên Gia không làm gì sai nên không có gì chột dạ, "Cái hang nhỏ này ngang đến đùi tôi. Tôi đi vào thì phát hiện nơi bị sụp đổ và cứu người."

Cảnh sát hỏi: "Cô có nhớ hình dáng bóng đen đó ra sao không?"

Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Không có, trời quá tối. Các người xem camera bên ngoài Ngự cảnh công quán hẳn là sẽ có phát hiện."

Cô không sợ bị camera bắt gặp, có gặp thì cũng chỉ là người qua đường đi ở bên ngoài mà thôi. Lúc xảy ra chuyện cô cũng đang trốn ở tảng đá.

///

Rời khỏi cục công an đã là sụp tối.

Bây giờ Thẩm Nguyên Gia về nhà trọ cũ không an toàn, nhà trọ mới cũng chưa thể chuyển vào, không có thứ gì bên trong nên đành phải tìm khách sạn.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay, cô thở dài một hơi.

Bây giờ đã là hơn mười giờ, không có điều hòa giống như trong đồn cảnh sát, gió lạnh thổi làm cô run rẩy.

Bỗng có một chiếc xe dừng lại trước mặt, Thẩm Nguyên Gia vô thức lùi một bước.

Trương Văn Thao cầm theo một cái áo khoác lông xuống xe, lịch sự đưa cho cô: "Tối nay cảm ơn cô."

Thẩm Nguyên Gia không nói gì, nhận lấy áo lông mặc vào, ấm áp. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh đến đây có phải để hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở nơi đó phải không?"

Cô nhún vai, lấp nửa khuôn mặt vào bên trong áo khoác.

Trương Văn Thao bắt gặp mắt đen láy của cô, đèn đường rọi chiếu giống như một mặt hồ yên ả.

Trương Văn Thao hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô lại hỏi ngược lại mình.

Một lúc sau mở miệng nói: "Tôi đúng là muốn biết, nhưng trước tiên chúng ta đi tìm một nơi ấm áp đã. Cô đưa quần áo của mình cho Mộng Nhiễm, chắc cũng bị đông lạnh đến nơi rồi."

Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Không sao, tôi muốn về nhà đi ngủ."

Cô co duỗi ngón tay trong túi áo, sau đó kéo cổ áo nói: "Các người gặp chuyện không may không có liên quan gì đến tôi, tôi cũng không muốn bị cuốn vào."

Ai biết ảnh đế như anh đã đắc tội người nào, chuyện làm cho nổ cả nhà ở như vậy cũng đã xảy ra.

Trương Văn Thao không ngờ tới câu trả lời này, anh nhíu mày hỏi: "Tôi muốn biết vì sao một người mẫu như cô lại xuất hiện ở Ngự cảnh công quán?"

Thẩm Nguyên Gia chớp mắt.

Cô đã sớm biết họ sẽ nghi ngờ, dù sao thì thời điểm cô xuất hiện cũng quá trùng hợp. Nhưng cô vẫn phải đến để xác minh khả năng tiên đoán của weibo mà hơn nữa là có khả năng sẽ có người chết.

"Không giải thích lý do sao?" Trương Văn Thao truy hỏi, "Nếu cô không thể giải thích vì sao mình lại có mặt ở hiện trường..."

Thẩm Nguyên Gia cắt ngang lời anh, "Bởi vì tôi bói ra được."

Ngay lúc anh ngẩn người, Thẩm Nguyên Gia nói một cách hùng hồn, "Thật ra tôi là một thầy bói, người mẫu chỉ là nghề tay trái mà thôi."

Tiên đoán... bói toán?

Trương Văn Thao, một ảnh đế luôn đặt niềm tin mãnh liệt vào khoa học, trung thành với đảng lại đứng chết lặng.

*

#24062020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net