Chương 60: Cộng sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nước này rồi, Lưu Thiền Quyên không thể giấu diếm được nữa.

Cô tính toán nhiều như vậy cũng chỉ vì nhắm đến tiền của Lưu Húc Dương mà thôi.

Nhà có hai anh em nhưng lại có chênh lệch lớn đến thế. Lúc mà hai vợ chồng anh hai ăn sơn hào hải vị thì cô và chồng phải ngồi trong căn nhà chật chội nhai bo bo.

Lâm Tư Vũ ăn mặc quần áo thương hiệu lớn, sử dụng các loại mỹ phẩm nhập khẩu thì cô lại ăn vận bình thường hầu hạ người bệnh.

Một hai ngày thì không nói, nhưng càng ngày cô càng cảm thấy không công bằng.

Bản thân dù gì cũng là em gái của Lưu Húc Dương nhưng lại sống một cuộc sống bình thường, Lưu Húc Dương không hề có ý định thay đổi cuộc sống của cô.

Mỗi lần trợ cấp chút tiền cũng không đủ để trả nợ bài bạc cho chồng mình.

Vốn dĩ Lưu Thiền Quyên còn nghĩ Lâm Tư Vũ hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa sinh con, bụng không một chút động tĩnh, phỏng chừng là vô sinh.

Cứ như vậy thì khi Lưu Húc Dương và Lâm Tư Vũ về già rồi, cao ốc Húc Dương và khối tài sản lớn đó đều sẽ thuộc về con trai của cô và cô mà thôi.

Thế thì khi đó con của cô sẽ thành đại gia.

Nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Lâm Tư Vũ trai già đẻ ngọc, xuất ngoại một chuyến liền có thai!

Cuối cùng sinh được một đứa con gái, Lưu Thiền Quyên cũng yên tâm, con gái thì sau này cũng sẽ gả vào nhà người khác, tài sản thì vẫn thuộc về con trai của cô ta.

Nhưng ngày đầy tháng của Lưu Nguyệt hôm đó, cô ta đã thay đổi chủ ý.

Trong buổi tiệc đầy tháng, cô ta tới biệt thự muộn, nghe được Lâm Tư Vũ và Lưu Húc Dương nói muốn viết di chúc, cao ốc Húc Dương để lại cho Lưu Nguyệt, ít tài sản còn lại chia cho em gái và mẹ.

Một chút tài sản đó thì tính gì chứ? Cái cô ta muốn chính là tòa nhà Húc Dương.

Nghe nói tòa nhà lớn đó bán đi sẽ được đến mấy trăm triệu tệ, thế mà lại cho con bé sau này gả cho người khác, chẳng khác nào dâng tòa nhà này cho người ngoài.

Lưu Thiền Quyên không muốn chuyện đó xảy ra.

Cô ta lo trái lo phải, sau lại bàn bạc với chồng một hồi thì quyết định khiến cho Lưu Nguyệt xảy ra chuyện, dù sao cũng là một em bé, dễ ra tay nhất.

Như vậy thì Lâm Tư Vũ sẽ đau lòng và không muốn sinh con nữa, tài sản hết thảy sẽ là của con trai cô ta, cô ta cũng được hưởng phúc.

Lưu Thiền Quyên ở bệnh viện làm việc nên cũng thuận lợi trộm được thuốc.

Cô ta không có cơ hội xuống tay nên nghĩ rằng bà Lưu sẽ dễ dàng tiếp cận Lưu Nguyệt hơn, không bị hoài nghi.

Nhưng bà Lưu chắc chắn không đồng ý cách làm này. Vì thế mà cô ta thương lượng với chồng mình tìm một đại sư về diễn kịch, tùy tiện phán vài câu mà bà Lưu đã tin sái cổ.

Tiến triển tiếp theo đúng như những gì cô ta dự đoán.

Chỉ có một điều ngoài ý muốn chính là bà Lưu không đành lòng, chỉ bỏ một ít thuốc nên mới không hại chết Lưu Nguyệt được.

Cô ta còn tính chờ đến lần thứ hai ra tay nhưng không ngờ đã bị bắt được.

***

Lưu Húc Dương đứng bên ngoài nghe rõ mồn một lời cô ta nói, không có chút hối cải, càng khiến tâm can đau thắt.

Anh xoay người nói với cảnh sát: "Cứ theo luật mà làm, đừng buông tha cho nó."

Tuy rằng không hại chết Lưu Nguyệt nhưng đã có chứng cứ và bản tường trình, hoàn toàn có thể định tội Lưu Thiền Quyên.

Lâm Tư Vũ cũng không muốn nhìn thấy cô ta.

Lưu Thiền Quyên bị cảnh sát đưa ra ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa nhìn thấy Lưu Húc Dương đã lớn tiếng gọi, "Anh ơi, không phải em cố ý đâu, anh tha cho em đi! Em thật sự không cố ý!"

"Cô đi mà nói với cảnh sát." Mặt Lưu Húc Dương không biến sắc mà nói.

Nói vậy thì sao khi hại con gái anh không nhớ anh chính là anh ruột của cô ta chứ, bây giờ mọi chuyện bại lộ thì xin tha.

"Chẳng phải Nguyệt Nguyệt vẫn còn sống sao? Cần gì phải đuổi cùng giết tận em gái ruột như vậy, tình anh em bao nhiêu năm nay..." Lưu Thiền Quyên đổi cách nói: "Em biết sai rồi anh ơi!"

Nghe câu này mà răng Lưu Húc Dương ê buốt hết cả lên.

Bây giờ Nguyệt Nguyệt không xảy ra chuyện gì nhưng nếu chiều nay anh không phát hiện chân tướng thì tình huống sẽ như thế nào chứ?

Lưu Húc Dương lười nói lời vô nghĩ với cô ta, nói vài câu với cảnh sát rồi rời đi.

Trở về xe, anh suy tư một lát, quyết định gọi điện cho Thẩm Nguyên Gia.

Nếu lần này không nhờ cô thì sao mình có thể bắt được hung thủ nhanh như thế được, có khi Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện rồi mới biết được sự thật.

Cũng may đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, "Alo."

"Thẩm đại sư, tôi là Lưu Húc Dương." Lưu Húc Dương vội vàng nói: "Tôi đã bắt được kẻ đầu sỏ, lần này thật sự cảm ơn sự trợ giúp của cô."

Khác với Trần Long lúc trước, thái độ rất chân thành.

Thẩm Nguyên Gia cũng không hỏi nhiều, "Ừm, vậy thì tốt rồi."

Lưu Húc Dương nghe giọng nói cô lãnh đạm, sờ sờ mũi, "Thẩm đại sư, cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi, chỉ cần trong khả năng của tôi thì tôi nhất định sẽ báo đáp cô!"

Cô giúp gia đình anh việc lớn như vậy, cũng không thể cảm tạ qua loa.

"Khi nào tôi nghĩ ra rồi nói sau." Thẩm Nguyên Gia trầm ngâm một lát rồi nói.

Lưu Húc Dương còn sợ cô từ chối, nghe thế cũng yên tâm, "Nếu đã như vậy thì tôi chờ điện thoại của cô, chỉ cần là chuyện là Lưu Húc Dương này làm được!"

Sau khi cúp điện thoại, anh cũng cảm khái vài tiếng.

Kết giao với một đại sư thật sự có không ít chỗ tốt, sau này có gặp chuyện gì liền có thể mời người ta tới hỗ trợ. Người có địa vị như Trình Phi Khung cũng không dễ mời tới.

Lần này có thể mời được thầy Trình hoàn toàn là nhờ may mắn.

...

Lúc ấy Phan Thần Hòa đang thừa nhận hành vi của mình, Thẩm Nguyên Gia cũng chả nghe.

Cô bỗng nhớ lại một chuyện trước đây, quay đầu hỏi: "Năm ngoái tôi có báo cảnh sát là có người theo dõi tôi, nhưng đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa có manh mối gì hết."

Chuyện này vẫn cứ canh cánh trong lòng của cô.

Cô không thể nào từ bỏ công việc người mẫu này, nói cách khác, chỉ cần cô có một chút danh tiếng thì đối phương sẽ biết được động tĩnh của cô.

Địch ở trong tối cô ở ngoài sáng.

Thẩm Nguyên Gia đương nhiên không đánh lại một người đàn ông, huống chi trước khi sống lại cô cũng từng được lĩnh giáo sức lực của đối phương.

Kết quả vừa mới ra khỏi cục cảnh sát thì nhận được cuộc gọi của Lưu Húc Dương, mới biết được anh ta đã giải quyết xong chuyện của mình rồi.

Thực tế thì lúc trước cô có xem lại lịch biểu, trên đó ghi mấy chữ "bà Lưu bị bắt.", lúc đó quả thật là lắp bắp kinh sợ.

Cô không nghĩ ra vì lý do gì mà bà nội lại xuống tay với cháu ruột của mình.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì tiền càng nhiều càng phát sinh nhiều chuyện. Lưu Húc Dương sở hữu tòa cao ốc Húc Dương to lớn, bia ngắm tốt như vậy, ai mà chẳng ham chứ.

Cũng may là đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì.

Thẩm Nguyên Gia cũng không đành lòng nhìn một đứa trẻ mới sinh được một tháng chết không rõ lý do.

Ra khỏi cục cảnh sát, cô gọi xe về chung cư.

Trên mạng vẫn đang chuyển tiếp tình hình của Phan Thần Hòa, cả việc ngày hôm nay được bảo lãnh cũng được paparazzi tung lên mạng, xem ra là đội chó săn vẫn thường theo dõi hắn.

Thẩm Nguyên Gia sung sướng trong lòng.

Tất cả đều là do Phan Thần Hòa tự mình tìm được chết.

Nhưng hành động bên Anna Sui còn nhanh hơn. Bên này Phan Thần Hòa vừa uống rượu lái xe, bên kia Anna Sui đã đơn phương kết thúc hợp đồng, chỉ có hai ngày mà đã tìm được người mẫu thay thế.

Có lẽ là muốn xóa bỏ ác cảm lần rồi nên người mẫu mới có hình tượng tốt hơn Phan Thần Hòa rất nhiều, không chỉ cao tới 1m9 mà vóc dáng và khuôn mặt đều rất nổi bật. Là một tiểu thịt tươi chính hiệu.

Thẩm Nguyên Gia đi tra thử thì không phát hiện cậu ấy có lịch sử đen tối gì.

Cơ mà fan chị gái của cậu ấy khá nhiều. Người nào cũng xem cậu ấy như em trai, các bình luận trên mạng đều tự xưng là chị gái.

Thẩm Nguyên Gia có chút hứng thú.

Trong giới giải trí thì fan chị gái và fan bạn gái chiếm đa số. Tốp thứ nhất thường theo các nghệ sỹ mười mấy tuổi, tốp thứ hai thì theo những tiểu thịt tươi lưu lượng.

Không ngờ tới cộng sự mới của cô là em trai trong lòng các chị gái.

Trên mạng có rất nhiều ảnh đẹp của cậu ấy, Thẩm Nguyên Gia cũng là một người nhan khống (u mê gương mặt đẹp), cộng sự mới còn thuận mắt hơn Phan Thần Hòa rất nhiều, chỉ mong quay chụp thuận lợi.

Còn Phan Thần Hòa thì rất nhanh sẽ nhận được thư triệu tập của tòa án.

///

Cuối tuần, Anna Sui tổ chức quay chụp lần nữa.

Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh chờ đón cộng sự mới. Đạo diễn và tổ công tác đều giữ nguyên như cũ, kể cả nhà tạo mẫu.

Lúc Thẩm Nguyên Gia đi vào, cảm giác chỉ muốn cười.

Có điều đã tới đây một lần rồi nên cũng khá thảnh thơi, nhà tạo hình nhanh chóng sửa soạn cho cô, chỉ còn chờ người mẫu nam cách vách thôi.

Bạn nam mới tên là Lục Viễn Phàm, năm nay mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn cô nhiều nhưng đã ra mắt hai năm, cũng có thâm niên hơn cô.

Nhà tạo hình vừa làm vừa nói chuyện: "Tôi nghe nói cậu ấy khá nổi tiếng, cô hợp tác với cậu ấy chắc cũng sẽ tốt thôi."

Thẩm Nguyên Gia nhắm hai mắt, nhẹ nhàng đáp, "Mong là vậy."

Mấy chục phút sau, cô ra khỏi phòng nghỉ thì cửa phòng sát vách cũng mở ra. Lục Viễn Phàm đã thay âu phục, bộ dạng lịch lãm, ngoan ngoãn , cười nói với cô: "Chị Nguyên Gia."

"Chào cậu." Thẩm Nguyên Gia đáp.

Lục Viễn Phàm đã ở trong giới hai năm, chắc chắc không chỉ đơn thuần là một tiểu bạch thỏ.

Nhưng hai người chả có thì, cô cũng không có việc gì mà đi đắc tội với người ta.

Cộng tác với Lục Viễn Phàm quả nhiên bớt lo, bước vào trạng thái làm việc là nghiêm túc hắn, hai ba lần là có thể bắt được camera.

Cho dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng chủ động nhận lỗi về mình. Bộ dạng nghiêm túc khiến người trong trường quay khen không ngớt miệng.

Chạng vạng 5 giờ chiều, kết thúc buổi làm việc, Thẩm Nguyên Gia về phòng nghỉ thay lại đồ của mình, cô gọi điện cho Lộc Nguyệt rồi đi ra cửa.

Vừa ngẩng đầu là thấy Lục Viễn Phàm đang đứng ở cửa.

Hôm nay cô không mang giày cao gót, lúc chụp hình mang đôi giày mười mấy cm thì không chênh lệch là bao khi đứng cùng cậu ấy, bây giờ phải ngước lên nói chuyện.

Lục Viễn Phàm thấy cô, hỏi: "Chị Nguyên Gia, chị đi một mình à?"

Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "trợ lý ở bên ngoài.

Lục Viễn Phàm rũ mắt, có chút mất mát, "Ồ, vậy không làm phiền chị. Có cơ hội lại hợp tác, đây là số điện thoại của em."

Cậu ấy đưa tới một mảnh giấy.

Thẩm Nguyên Gia chưa kịp từ chối thì cậu đã nhét giấy vào tay cô, cô vừa định hỏi thì Lục Viễn Phàm đã xoay người đi...

Tuy rằng tự mình đa tình không tốt nhưng mà hành động của Lục Viễn Phàm như vậy khiến cô có chút...

Di động vang lên tin nhắn trả lời của Lộc Nguyệt, cô bỏ qua suy nghĩ này, bỏ điện thoại vào túi rồi ra khỏi studio.

*

#14042021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net