Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hắn một cái, xoay người trở về, tim thế nhưng lại đập nhanh hơn.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho dù hiện tại Yến Kiêu chửi ầm lên, phỏng chừng Bàng Mục cũng ở bên cạnh vỗ tay nói nàng chửi giỏi lắm, xong việc còn muốn hỏi han ân cần, e sợ nàng mắng mệt.

Bàng Mục ba bước thành hai bước đuổi kịp, cợt nhả nói: “Sinh trai hay gái cũng được? Ta thì thích con gái! Mềm mại lại dễ thương, đến lúc đó ta tết bím tóc cho nàng!”

Lại được nghe giọng nói thanh thúy ngọt ngào gọi cha, thật là thích!

Yến Kiêu thấy hắn nói nhiệt tình, thuần thục nhéo lỗ tai, “Phi, ai cùng chàng sinh!”

Nàng vốn là muốn dạy dỗ hắn, ai ngờ Bàng Mục thuận thế bắt được tay nàng hôn mấy cái, rất nghiêm túc hỏi: “Kiêu Kiêu, thành thân không?”

Cảnh ngộ của Tuyết Mai, các huynh đệ chế nhạo, còn có tình huống một nhà Bành Bưu vừa rồi, ước chừng bùng nổ hết trong một ngày, đột nhiên làm tâm Bàng Mục đảo loạn.

Hắn vững chắc tin tưởng: Ta muốn thành thân, muốn cùng cô nương này cả đời ở cùng nhau, muốn đau lòng thay nàng, không muốn nàng giống những người này phải chịu ủy khuất

Hắn nghĩ như vậy, cũng nói như vậy.

Gì?

Trong nháy mắt, đầu óc Yến Kiêu trống rỗng, cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nghĩ không được, trước mắt lúc này chỉ có một gương mặt nghiêm túc cùng khẩn trương.

“Ta, ta” Yến Kiêu ta nửa ngày, mặt nghẹn đỏ, không muốn nói lời cự tuyệt, lại cũng không biết nói gì.

Nàng là làm sao vậy?

“Không có việc gì, ta nói chơi thôi!” Bàng Mục đáy mắt mất mát, hơi túng lướt qua, lập tức lại cười ha ha đem người bế lên xoay vòng mấy cái.

Yến Kiêu một lần nữa rơi xuống đất, đầu cảm thấy choáng váng hồ hồ, nàng biết không phải là nói đùa.

“Ta thật sự thích chàng,” nàng cảm thấy được trong nháy mắt vừa rồi, cảm xúc của Bàng Mục suy sụp, cắn cắn môi, bắt lấy bàn tay to của hắn dũng cảm nói, “Chỉ là, chỉ là quá nhanh……”

Tính toán đâu ra đấy, bọn họ mới quen biết nhau một năm.

Hơn nữa không có ai biết, bọn họ không chỉ cách nhau về thời gian, thật không có cách nào lý giải được!

Tại đây một khắc, Yến Kiêu mới ý thức được: Ta cùng một người cổ đại yêu đương!

Xác thật, tính đến trước mắt, bọn họ ở chung thật sự vui vẻ, thậm chí Nhạc phu nhân cũng hảo bà bà khó tìm được, nhưng là, nhưng là sau khi thành thân sẽ như thế sao?

Hiện tại nàng đã có thể xác định Bàng Mục quyền thế ngập trời, so ra, mình chỉ là bèo trôi giữa dòng sông lớn, không có sóng gió thì như thế, vạn nhất gặp gỡ chuyện…… Ai cũng không giúp được nàng.

Nơi này không có truyền thông giúp đỡ, không có tổ chức bảo vệ quyền lợi phụ nữ, không có dư luận áp lực, chỉ có tự mình giúp đỡ, bảo vệ mình ……

Đủ loại tai họa ngầm lúc trước vẫn luôn bị bỏ qua,vào giờ phút này điên cuồng quanh quẩn, cơ hồ bao phủ nàng, ép nàng đến mức thở không nổi.

Nàng lại lần nữa nhận ra: Nàng tứ cố vô thân.

“Thực xin lỗi.” Yến Kiêu lúc phục hồi tinh thần lại, phát hiện không biết từ khi nào mình đã ở trong lòng ngực Bàng Mục, người nam nhân này không ngừng mà lặp lại lời này.

Chính nàng cũng chưa nhận ra mình không tự giác thả lỏng lại, “Sao lại nói những lời ngốc ngếch như vậy?”

Bàng Mục ôm nàng thật chặt, nàng hoàn toàn không nhìn được biểu tình của đối phương, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói nhẹ nhàng có vài phần nghiêm túc.

“Ta làm không tốt,” hắn thở dài, “Hiện tại nàng vẫn cảm thấy ta không đủ để dựa vào, cho nên mới chần chờ, sợ hãi.”

Yến Kiêu tâm hung hăng nhảy xuống, đột nhiên cảm thấy hốc mắt toan toan trướng trướng, theo bản năng đem mặt chôn vào ngực hắn, rầu rĩ nói: “Không có……”

Nàng chỉ là thói quen một mình, thói quen chuyện gì cũng tự mình gánh vác, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép nàng làm như vậy, cho nên nàng khủng hoảng, vô thố. (vô phương ứng đối, miêu tả cực kì sợ hãi)

Đang là một người độc lập, cuộc sống đơn giản đảm bảo, làm sao dám dễ dàng đem nửa đời còn lại hy vọng ký thác ở trên người khác?

Bàng Mục nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng, “Ta ăn nói vụng về, sẽ không nói được lời êm tai, chúng ta về sau lại chậm rãi ở cùng nhau, nàng chậm rãi tín nhiệm ta từng chút một, được không?”

Tim hắn đập trầm ổn hữu lực, Yến Kiêu nghe, gật đầu thật mạnh, “Được.”

Bàng Mục nhẹ nhàng thở ra, lại cười, “Ta có thể mang binh, đánh giặc, cũng có thể làm một trượng phu, người cha tốt. Đúng rồi, vừa rồi nàng nói câu nói kia quá dễ nghe, nói lại một chút xem?”

Yến Kiêu ngẩn ra, lập tức hiểu được câu kia là chính mình thổ lộ, không khỏi nín khóc mỉm cười, chỉ là hừ hừ không nói.

“Đại nhân, đại nhân? Yến ai nha má ơi!”

Không cần hỏi, kẻ này chắc chắn là Tề Viễn không thể nghi ngờ, Bàng Mục cùng Yến Kiêu động tác nhất trí trợn mắt giận nhìn.

Ngươi đến muộn một chút không được sao?!

Tác giả có lời muốn nói: Bàng đại nhân lần đầu tiên cầu hôn, thất bại……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net