TG2: Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Hai ngày này Du Cẩm Duẫn trong lòng có chút quái lạ, Thẩm Mị Sắc đã gần nửa tháng không quấn lấy hắn, hắn ngược lại có chút không quen. Lúc trước nàng hai ba ngày tặng đồ cho hắn, làm hắn phiền chán đến cực điểm, nhưng gần đây vì sao hắn thế nhưng cảm thấy sinh hoạt yên ắng đến có chút không thể tưởng tượng, chẳng lẽ những ngày trước của mình tất cả đều dây dưa cùng nữ nhân hư hỏng kia sao, vì sao bây giờ lòng hắn giống như là có cảm giác trống vắng?

Du Cẩm Duẫn thầm mắng mình nghĩ nhiều, chính là cũng không hỏi gã sai vặt bên người, mấy ngày nay Thẩm cô nương sống như thế nào, chắc nàng cũng sẽ chờ không lâu lắm, muốn cùng hắn chơi trò lạt mềm buột chặt, hấp dẫn chú ý mình, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Gã sai vặt thấy đại thiếu gia đã nhiều ngày sắc mặt không tốt, trong lòng không khỏi kêu khổ: "Ai u tổ tông của tôi ơi, muốn hỏi mà ngài còn không hỏi, sung sướng sống lại nghẹn chết tôi a, người ta hiện tại thành thẩm thẩm ngài, vợ chồng hai người nùng tình mật ý, ngài lại không nóng nảy, đệ đệ ngài cũng sắp đến rồi!"

Quan hệ đại phòng và nhị phòng xưa nay không thân cận, Du Cẩm Duẫn luôn có chút sợ hãi đối với vị thúc thúc địa vị cao, khí thế bức người ấy, nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, ngày nhị thúc thành thân đến mặt hắn cũng chưa nhìn thấy, chỉ biết hắn là  do bất đắc dĩ nên mới phải cưới một nữ tử bị hắn nhìn thấy thân thể.

Du Cẩm Duẫn cảm thấy tiếc hận, hắn tuy sợ hãi vị thúc thúc lúc nào xuất hiện cũng mang theo uy khí không giận tự uy ấy, nhưng lại cực hâm mộ cảm tình phu thê nhị thúc nhị thẩm tôn trọng nhau như khách, nhị thúc đối với nhị thẩm luôn là phá lệ khách khí, nhị thẩm cũng dịu dàng hào phóng, nhã nhặn lịch sự đoan trang, cũng không thấy hai người cãi nhau lấy một câu, thật sự là cầm sắt hòa minh, làm người ta ghen tị.

Cho nên bắt đầu từ ngày đó hắn mông lung hiểu sơ về tình yêu nam nữ, hắn liền thề nhất định phải tìm một nữ tử ôn nhu hiền thục giống nhị thẩm làm vợ, từ đó nhất định một đời một đôi, không bao giờ có người thứ ba.

Du Cẩm Duẫn sở dĩ chán ghét Mị Sắc như thế, cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Mị Sắc cùng hình tượng nữ tử trong lòng hắn khác xa. Mị Sắc đích xác có được nhan sắc đáng giá khiến tất cả nam tử hâm mộ, nhưng thế thì sao, nàng quá mức hoạt bát, quá mức chủ động, trên người luôn mang theo chút kiều khí cùng ngạo mạn, hắn không thích.

Vừa vặn lúc này biểu muội đã đính hôn đi đến nhà hắn, tri thư đạt lý, huệ chất lan tâm, biết trên biết dưới, hắn lại càng thêm chán ghét nàng, bằng mọi cách tránh dây dưa với Mị Sắc. Nhưng mà gần đây... Hắn cũng không biết hắn là làm sao... Mị Sắc không đến làm phiền hắn... Hắn lại... Trong lòng vắng vẻ, hắn từng cho rằng cùng biểu muội trên hoa dưới nguyệt, chính là lưỡng tình tương duyệt mà mình vẫn luôn theo đuổi, nhưng hôm nay, hắn lại càng thêm không xác định được, hắn cùng biểu muội... Thật là tình yêu sao?

Gã sai vặt thật sự không đành lòng lại nhìn thiếu gia cả ngày chống má thất thần, "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất, "Thiếu gia! Kia... nữ tử gả cho nhị kia gia, liền, liền, chính là Thẩm gia cô nương a!"Gã sai vặt quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, đầu chôn sâu xuống dưới, thân thể run rẩy, một chút cũng không dám ngẩng đầu nhìn thần sắc thiếu gia.

Du Cẩm Duẫn nghe vậy không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt, ánh mắt trống rỗng, môi hơi run, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng gập ghềnh chạy ra khỏi thư phòng, bước chân hỗn độn, hắn nhanh chân chạy đến gặp nữ nhân đã từng mỗi ngày gởi thư hứa hẹn nói không phải mình không gả, có phải đã thật sự gả cho người khác hay không! Nàng tại sao lại có thể! Làm sao dám!

Mị Sắc bị nam nhân như sói đói khi dễ suốt một ngày một đêm, lúc thanh tỉnh bị thao, lúc ngất xỉu lại bị nam nhân thao càng mạnh, cũng không cho nàng một chút thời gian nghỉ ngơi, dường như muốn đòi lại gấp bội tổn thất hai ngày qua.

Mị Sắc đỡ eo bủn rủn, vịn tay nha hoàn, chậm rãi đi đến hướng đường mòn thông đến hoa viên, ai ngờ Du Cẩm Duẫn giống như bị điên chạy lại, không thể tin được túm tay nàng không chịu buông ra.

"Ngươi! Ngươi quả thực gả cho nhị thúc ta! Ngươi tại sao lại không biết xấu hổ như thế! Quấy nhiễu ta chưa đủ còn muốn đến gây hoạ cho nhị thúc ta! Được được được!! Thẩm Mị Sắc!! Ngươi thật là làm tốt lắm, ta chưa bao giờ gặp nữ tử nào mặt dày vô sỉ như ngươi! Vì có thể nhìn thấy ta ngươi thật đúng là phí tâm tư! Ngươi hết hy vọng đi! Ta không có khả năng coi trọng nữ nhân không có liêm sỉ như ngươi!"

"Ta không phải vì nhìn thấy ngươi, Du Cẩm Duẫn, ta thừa nhận, lúc trước là ta không tốt, là ta bị mỡ heo che tâm, đối với... Tạo phiền toái cho ngươi, thật sự xin lỗi sâu sắc, ta không mong ngươi tha thứ, chỉ là về sau chúng ta, không nên gặp lại nữa..." Mị Sắc thần sắc lạnh băng như là một người xa lạ nhìn hắn, mắt đẹp không một chút gợn sóng, không mang theo một tia cảm xúc nào, như thể hắn sẽ không bao giờ có thể gặp lại nồng đậm si mê cùng quyến luyến như ngày xưa nữa.

Du Cẩm Duẫn cực giận cười lại: "Được! Tốt cho một câu không bao giờ gặp lại! Thẩm Mị Sắc! Ngươi! Đừng! Hối! Hận!" Xoay người bước đi xa, chỉ để lại hương vị thanh mát thoải mái trên người nam tử tràn ngập trong không khí. Trong lòng Mị Sắc co rút đau đớn một trận, là cảm tình của nguyên thân, tình yêu nùng liệt nóng cháy cùng với hận ý dây dưa trong lòng nàng, đau đớn muốn chết.

Mị Sắc đau đến không thể hô hấp, ngồi xổm xuống gắt gao đè lại ngực, giảm bớt thống khổ che trời lấp đất kia, sương mù tràn ngập hai tròng mắt, không thể khống chế được chảy ra hai dòng lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nam tử kiên quyết, thật lâu chưa dời đi.

Du Ngạn Thanh ở xa chưa bao giờ thống hận thị lực tốt của mình như bây giờ, thế nhưng ngẫu nhiên lại thấy được một màn tình thâm ý trọng như thế! Trong mắt nữ hài có nồng đậm không tha cùng thâm tình không thể vứt đi được làm hai mắt hắn đau đớn thật sâu, đó là cảm tình như thế nào, không thể dứt bỏ, càng không thể bỏ qua, hắn rốt cuộc không thể quên được một đôi con ngươi như vậy, viết lên trên đó là triền miên cùng điên cuồng, lại phảng phất chút tang thương si cuồng.

Khoé miệng Du Ngạn Thanh chua xót vô tận, hắn bước từng bước nặng nề về tới tân phòng, hình ảnh hai người ở trong phòng tình ý miên man vẫn còn lặp lại hiện lên trong đầu hắn, tiểu cô nương khiến người ta yêu thương, tiểu kiều thê chiếm cứ toàn bộ tâm tư mình, trong lòng nàng lại là nam nhân khác! Người nam nhân ấy lại là cháu trai ruột của hắn! Bảo hắn làm sao không đau khổ, làm sao không dứt vọng!

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới mức quá thương tâm. Mấy ngày qua là những ngày vui sướng nhất trong cuộc đời hắn, không có triều đình ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau, không có cô đơn tịch mịch không chỗ giải quyết, chỉ có tính phúc ngọt nị, ấm nhân tâm to căng trướng, hắn cho rằng những ngày thân mật khăng khít ấy sẽ vĩnh viễn đến.

Nhưng khi vừa thấy một màn kia! Toàn bộ đã bị đánh vỡ! Có lẽ sống chung với hắn, chỉ là biện pháp bất đắc dĩ của Mị Nhi, nàng đối với hắn căn bản không có chút cảm tình nào, gả cho hắn thậm chí có khả năng là để ngày ngày nhìn thấy cháu trai ruột mình!

Du Ngạn Thanh chưa bao giờ sống mãi trong thống thổ trấn định xuống, hắn không thể lại nhớ đến nữa, trầm giọng phân phó gã sai vặt bên ngoài: "Thu thập đồ dùng của ta một chút, dọn đến thư phòng đi." Gã sai vặt vội vàng đồng ý, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào nhị gia khí thế bức người, tay chân nhanh lẹ thu xếp đệm chăn, toàn bộ để ở thư phòng.

PS: Đến cốt truyện rồi, nhẹ thở phào ~ hai người sẽ hoà hảo như thế nào đây? Oa ca ca n(*≧▽≦*)n

Cầu ấn ⭐️, cầu follow ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net