TG2: Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhọ

Mị Sắc đắm chìm trong cảm xúc bi thương không thể tự kiềm chế, thất hồn lạc phách mà trở lại phòng, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện tất cả đồ dùng của Du Ngạn Thanh trong phòng đều không thấy.

Mị Sắc hoảng sợ, một màn vừa rồi kia sẽ không vừa lúc bị Du Ngạn Thanh gặp được chứ. Thế này thì làm sao cho phải, càng lo sợ hơn, Du Ngạn Thanh người này đối với cảm tình quá mức quyết tuyệt, nếu hắn thật cho rằng mình với Du Cẩm Duẫn có tình, chẳng những sẽ không ngăn cản, ngược lại có khả năng thà rằng bản thân đau lòng, cũng muốn buông tay hoà ly cùng nàng, thành toàn cho nàng cùng Du Cẩm Duẫn.

Nếu thật đến nông nỗi ấy, nàng làm sao còn có thể hoàn thành nhiệm vụ a! Không được, cần thiết đi tìm Du Ngạn Thanh nói rõ ràng với hắn!

Bước nhanh đi vào thư phòng, nam nhân quả nhiên ngồi ở án thư, buông đầu xuống, thần sắc đen tối không rõ, quanh thân tản mát hơi thở rét lạnh không nên tới gần, cả người đều bị bao phủ trong bầu không khí thê lương, hiu quạnh, trong lòng Mị Sắc không khỏi đau xót.

Thật cẩn thận mà hỏi thử, "Phu quân.... Ngươi.... Ngươi làm sao vậy?"

Du Ngạn Thanh chậm rãi ngẩng đầu, cũng không nhìn nàng, tầm mắt dừng lại nơi trước người Mị Sắc, "Chúng ta... Mị Nhi... Chúng ta cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh đi..." Lông mi thật dài ở hốc mắt lưu lại bóng nhợt nhạt, thanh âm chua xót, khiến người ta đau lòng.

Mị Sắc bị lời nói nam nhân sợ đến mức cả người lạnh băng, hắn.... Hắn có ý tứ gì... Chẳng lẽ thật sự muốn hoà ly với mình? "Ngạn Thanh! Không phải như ngươi nhìn thấy đâu! Ta cùng Du Cẩm Duẫn..." Mị Sắc cứng họng, không biết nên nói như thế nào.

Nói nàng cùng Du Cẩm Duẫn không có quan hệ? Nhưng nguyên chủ đúng là lì lợm la liếm với Du Cẩm Duẫn a! Nói nàng hiện tại không có cảm tình với Du Cẩm Duẫn? Nhưng Du Ngạn Thanh sao có thể tin tưởng a, lý do này đến bản thân nàng cũng không thể thuyết phục được, thì Du Ngạn Thanh kia tính cái gì? Xem hắn như lốp xe dự phòng sao? Không được cái này thì muốn cái kia?!

Khoé miệng Du Ngạn Thanh hiện lên một nụ cười lạnh, tự giễu nói: "A! Mị Nhi... Nếu nàng thiệt tình ái mộ... Hắn.... Ta thành toàn cho các ngươi... Cũng được..." Một cây này tràn đầy chua xót bi thương, đứt quãng rất nhiều lần mới hoàn chỉnh phun ra khỏi miệng, trong lòng giống như bị mấy cái dao đồng thời xẻo cắt.

Nói xong hắn liền hối hận, sợ Mị Sắc nói cảm ơn hắn đã thành toàn, hắn sẽ điên!

Trong mắt Mị Sắc tức khắc dâng đầy nước, nước mắt chảy rào rào từ khuôn mặt xuống, phảng phất chảy cả vào lòng nam nhân, tích táp, đau đớn khó chịu. "Du Ngạn Thanh! Ngươi đừng mơ tưởng sẽ bỏ ta! Nếu ta gả cho ngươi, liền nhất định sẽ không rời đi ngươi! Ta nếu không thích ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ gả cho ngươi sao! Cả đời này ngươi đều phải nuôi ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ đuổi ta đi được!"

Nói xong Mị Sắc liền xoay người rời khỏi thư phòng, một đường khóc lóc chạy về tân phòng hai người, gục trên giường khóc không kiềm chế được, nước mắt không để ngăn cản chảy xuống.

Nàng cũng không biết mình là làm sao vậy, chính là cảm thấy uỷ khuất, đầu tiên là cảm tình nguyên chủ với Du Cẩm Duẫn bức nàng khó chịu không thể làm gì được, bây giờ Du Ngạn Thanh lại nói với nàng những lời lạnh nhạt như vậy, kỳ thật tất cả những điều đó có quan hệ gì với nàng đâu, nàng bất quá là hoàn thành nhiệm vụ thôi, không có người thân không có bạn bè, nguyên chủ chọc phá rối tung lại muốn nàng tới thu thập, dựa vào cái gì muốn nàng phải chịu đựng hết thảy?!

Mị Sắc tê tâm liệt phế khóc đến hoàng hôn, phát tiết tất cả cản xúc ra không còn một chút nào, lúc này mới thút tha thút thít chậm rãi ngừng khóc, lúc này bụng lại không hợp hoàn cảnh phát ra tiếng kêu ' rột rột'.

Mị Sắc đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng vừa di chuyển lại không muốn động, nàng cảm thấy mệt mỏi quá, chôn cả người trong chăn hôn trầm ngủ thiếp đi, chỉ cần ngủ liền không cần suy nghĩ gì nữa, không có Du Ngạn Thanh, không có Du Cẩm Duẫn, cũng không có nhiệm vụ, nàng có thể chân chính thả lỏng... 

Du Ngạn Thanh nghe gã sai vặt đáp lời nói phu nhân khóc một buổi trưa, không ăn không uống, tâm hắn đau như dao cắt, lời Mị Sắc nói còn quanh quẩn bên tai hắn, hắn khống biết nên vui hay buồn.

Phải, hắn có thể loáng thoáng cảm giác được Mị Sắc thích hắn, ỷ lại, nhưng mà, hắn thật sự không thể quên cặp mắt chứa đầy si tình, chuyên chú mà lại khiến người ta đau lòng, hận không thể cho nàng hết thảy những gì nàng muốn, chẳng sợ bản thân vượt lửa qua sông...

Hai người ai cũng không chủ động hòa hảo, Mị Sắc là tuỳ hứng không muốn hoàn thành nhiệm vụ, không nơi nương tựa, bất chấp tất cả, cùng lắm thì nàng liền không hoàn thành nhiệm vụ sống ở thế giới này đến chết, nàng thật sự mệt mỏi, không muốn lại đi lấy lòng làm nũng cầu nam nhân hồi tâm chuyển ý.

Mỗi lần ở chung với Du Ngạn Thanh, nàng chưa từng được thả lỏng, trong lòng thời thời khắc khắc đều căng chặt, vĩnh viễn thật cẩn thận, liền biểu tình động tác đều phải nghĩ tốt rồi mới làm, sợ nói sai một chữ làm nam nhân không vui, không chiếm được sự yêu thương nam nhân.

Nàng quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Nàng cũng không rõ mình đối với Du Ngạn Thanh rốt cuộc có phải có cảm tình hay không, chờ nàng bình phục tâm tình rồi nói sau, có lẽ đến lúc đó, nàng có thể càng bình tĩnh hoàn thành nhiệm vụ, mà nữ nhi tình trường không phải cắt là đứt được, càng gỡ càng rối hơn.

Còn Du Ngạn Thanh lại là sợ hãi, hắn từng có thê tử, lại chưa từng yêu ai, tình cảm xa lạ tới quá mãnh liệt, đánh hắn một cái trở tay không kịp, hắn biết ngày đó lời nói mình tổn thương Mị Sắc rất sâu, nhưng hắn không biết làm thế nào để bù lại, chỉ có thể yên lặng quan sát nhất cử nhất động Mị Sắc, biết nàng ăn ngon ngủ yên mới có thể an tâm.

Mị Sắc mấy ngày qua vô cùng tự do tự tại, trong đầu cái gì cũng không nghĩ, mỗi ngày đọc thoại bản, luyện chữ, phơi nắng, hưởng thụ cảm giác tiểu thư cổ đại được người hầu hạ.

Chỉ là cho dù nàng so với bình thường ăn nhiều hơn, thân hình lại càng thấy gầy ốm, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ mang theo chút trẻ con giờ lại gầy đến nhọn cằm, khuôn mặt nhỏ phảng phất chỉ còn lại cặp mắt câu người kia, càng thêm vẻ mắt đẹp sáng ngời, sóng nước nhộn nhạo, khiến người thương tiếc, thật là nhìn thấy mà thương.

Vòng eo cũng càng thêm tinh tế, càng tôn lên bộ ngực căng phồng hoảng mắt người, eo nhỏ như cành liễu, cả người mềm mại nhu nhược, đi đường cũng dường như nhược liễu phù phong, một trận gió là có thể thổi bay mất khiến người ta chỉ muốn ôm sát nàng vào lòng ngực yêu thương thật tốt, che mưa chắn gió cho nàng, bảo vệ nàng một đời mạnh khoẻ.

Nha đầu hầu hạ cũng cảm thấy phu nhân mấy ngày nay như là không được tốt, vội vàng âm thầm báo cáo nhị gia. Các nàng thân là hạ nhân vĩnh viễn không hiểu được suy nghĩ của các chủ tử, có người nói hai người thoạt nhìn không quan tâm đến nhau, nhưng nhị gia mỗi ngày hỏi cặn kẽ sinh hoạt phu nhân, một chút gió thổi cỏ lay liền khẩn trương đến không chịu nổi, cố tình bên ngoài lại làm bộ vân đạm phong kinh, cũng không biết phu nhân có phu quân như vậy là phúc hay hoạ.

Lang trung bị Du nhị gia thúc giục muốn đòi mạng chạy đến, thở hồng hộc thừa lúc Mị Sắc ngủ trưa xem mạch cho nàng. Làm lang trung nhiều năm như vậy, ông cũng chưa bao giờ có lúc nào lén lút như vậy, nhưng đối với Du nhị gia lại giận mà không dám nói gì, ông chỉ có thể âm thầm mắng Du nhị gia ác độc.

Ông thanh thanh giọng, đối diện với Du nhị gia gấp đến độ muốn giết người, không chút hoang mang nói: "Nhị gia yên tâm, phu nhân cũng không có gì lo ngại, là hỉ mạch, được một tháng..."

Du nhị gia ngốc lăng tại chỗ, ngay sau đó sắc mặt đại biến, trong lòng từ âm lãnh chuyển thành mừng như điên, cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên, lại nghe lang trung nói, "Chỉ là phu nhân gần đây cảm xúc không tốt, ưu tư chồng chất, nếu lại còn tâm sự nặng nề như vậy, chỉ sợ bất lợi với thai nhi!"

Phu nhân tuy gầy, nhưng mà sắc mặt hồng nhuận, mạch tượng an ổn, có thể thấy được thai nhi rất khoẻ mạnh không có việc gì, nhưng ông là cố ý muốn Du nhị gia không thoải mái. Đại phu để lại Du nhị gia vẻ mặt ưu sầu, yên tâm thoải mái nhận lấy bao lì xì, sau đó thong thả ung dung rời đi.

PS: Vẫn là cốt truyện ~ (҈ ˃̶̤́ ꒳ ˂̶̤̀ )҈

Cầu ấn ⭐️, cầu follow^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net