TG2: Chương 13: (H, ngọt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Đêm đó Du nhị gia quả thực cực không biết xấu hổ ngủ trên giường với Mị Sắc, mỹ danh rằng sợ nàng ngủ không ngoan làm hại đến hài tử.

Đáy lòng Mị Sắc đã xem thường Du Ngạn Thanh vô số lần, nam nhân càng đứng đắn khi bùng phát sự lưu manh mới càng đáng sợ, nàng phản kháng nhưng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân lột sạch quần áo hắn sau lại cũng lột sạch mình.

Du Ngạn Thanh lấy tốc độ như tia chớp bay nhanh chui vào trong chăn gấm, một phen ôm lấy thân mình mềm mại thơm tho Mị Sắc từ sau lưng đầy thoả mãn, giống như đại cẩu dùng sức ngửi nơi cổ nàng, môi lưỡi miêu tả da thịt mềm hoạt ngon miệng kia.

Hai bàn tay to không an phận du tẩu khắp nơi trên thân thể mềm mại, Mị Sắc đã lâu chưa làm thân mình nào chịu được trêu chọc như vậy, dưới sự đốt lửa âu yếm của nam nhân lập tức tước vũ khí đầu hàng, thân mình mềm mại, hoá thành một hồ xuân thuỷ ở trong ngực nam nhân rộng lớn.

Một tay nam nhân dừng lại ở hai viên cầu lớn tuyết trắng của Mị Sắc, tuỳ ý thưởng thức chà đạp, đè ép thành bộ dáng mình muốn, một tay bao không hết hai viên miên cầu lớn, nhũ thịt trắng tuyết tràn ra khe hở ngón tay nam nhân, mang theo mạch máu màu đỏ ghê người, lại có vẻ dâm mĩ lại phóng đãng.

Một bàn tay khác dọc theo đường cong eo nữ hài trượt xuống, đi vào động tiên mất hồn mà mình thương nhớ ngày đêm, hoa huyệt nhỏ đã chảy ra chút mật dịch, Du Ngạn Thanh khống có chút do dự nào, hai ngón tay khép lại thẳng tắp thọc vào miệng nhỏ nhắm chặt.

Trong đầu Mị Sắc hôn mê một mảnh, sớm đã quên chủ ý phải trừng phạt Du Ngạn Thanh, hàm răng khẽ cắn cánh môi đỏ bừng, ánh mắt mê ly, kiều suyễn từng trận, không tự giác được mà dưới khiêu khích sủng ái của hắn hơi tách ra hai đùi ngọc, thuận thiện hắn chui vào cơ thể mình dễ dàng hơn, vô cùng khát vọng ngón tay giảm bớt tê dại ngứa ngáy chỗ sâu, thân hình trơn trượt dán sát da thịt nóng cứng sau lưng cọ xát.

Miệng nhỏ một tháng không được nam nhân khuếch trương cực kỳ chặt khít, so với lúc vừa phá còn chặt hơn ba phần, thịt non trong huyệt cắn chặt hai ngón tay , tầng tầng mị thịt liều mạng xô đẩy dị vật xâm lấn ra ngoài, phảng phất như có ngàn vạn miệng nhỏ đồng thời liếm mút chống cự.

Chỉ hai ngón tay lại có thể mê người như thế, nếu đổi thành gậy sắt của mình... Dưới thân nam nhân nóng rực lại càng trướng lớn vài phần, thẳng tắp để giữa cánh mông Mị Sắc, theo kẽ mông chậm rãi đưa đẩy thoả mãn dục vọng sắp bùng nổ.

Ngón trỏ thô lệ cùng ngón giữa bóp chặt lấy thịt non mềm trồi ở trên, hung hăng xoắn chặt, lặp đi lặp lại moi đào, ngón cái không ngừng nghiền hoa đế đứng thẳng, Mị Sắc không chịu nổi nam nhân chơi đùa, không được mười cái liền bị đánh cho quân lính tơi bời tan rã, tiết thân mình, một cổ hoa dịch trong suốt sau tiếp trước chảy ra ngoài miệng nhỏ, ướt đầy tay Du Ngạn Thanh, mật dịch ào ạt tràn ra theo chân tâm chảy xuống, tích táp rơi trên cẩm đệm, nháy mắt liền hình thành dấu vết dính ướt lớn.

Nam nhân hài hước nhìn về phía khuôn mặt kiều mỹ tiểu cô nương, không ngoài ý muốn bị Mị Sắc hung hăng xem thường một cái. Với Du Ngạn Thanh lại là sự hờn dỗi triền miên mang theo tất cả phong tình vũ mị, không khỏi ngây ngô cười, ôm nữ hài nhi càng chặt, bình ổn dục vọng cứng nóng như bàn ủi.

Mị Sắc nhìn nam nhân si mê liếm hôn hoa dịch nàng trên tay, ánh mắt ôn nhu nhè nhẹ kéo dài mà triền miên trên mặt nàng, nồng đậm thâm tình giống như muốn tràn ra từ trong mắt, tức khắc nàng đỏ bừng cả mặt, hai đoá mây đỏ càng làm nàng thêm kiều diễm hơn cả hoa, xoay người đi, không để ý đến Du Ngạn Thanh, yên giấc ngủ.

Ánh mắt thâm thuý lập loè Du nhị gia vẫn luôn đuổi theo bóng dáng chọc người yêu thương của Mị Sắc, cho đến khi nàng vùi khuôn mặt nhỏ vào gối mềm xốp, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, thở dài cực kỳ tiếc hận.

Cọ tới cọ lui trên thân thể mềm mại nữ hài cắn cắn gặm gặm hồi lâu, mới nhét côn thịt nóng rực sâu vào trong kẽ mông, đong đưa eo thon mạnh mẽ cọ xát mông thịt kiều nộn như mỡ dê, gầm nhẹ một tiếng bắn ra, nùng tinh tích cóp một tháng bắn lên kiều mông nữ hài.

Ngày kế thịt mềm nơi kẽ mông đau đớn nóng rát, da thịt trắng nõn sưng đỏ một mảnh, Mị Sắc dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm Du nhị gia suốt một ngày, Du Ngạn Thanh da đầu tê dại, liên tục lấy lòng nhận sai, Mị Sắc lúc này mới buông tha hắn.

-------------

Lão phu nhân sau khi biết tin Mị Sắc mang thai, cười đến không khép miệng được, lão nhân gia mỗi ngày đều nằm mơ có thể có một đám tiểu oa nhi chơi đùa bên gối, thanh âm ngọt ngào mềm mềm đứa sau tiếp đứa trước mà gọi mình là tổ mẫu, không nghĩ tới mới vào cửa một tháng liền có thai.

Lão phu nhân trong lòng suy nghĩ thì ra Mị Sắc là người có thể sinh rất tốt, lúc trước nhìn thân mình kiều kiều gầy gầy, vốn tưởng rằng sẽ không nối dõi tông đường tốt, Trần cô cô lại nói nàng đi lại mơ hồ thấy được cái mông kia vừa tròn lại lớn, chuẩn là người có thể sinh kim tôn, không nghĩ tới thật đúng là như thế.

Trần cô cô phụng lệnh lão phu nhân đến khuyên nhủ Du nhị gia, lời nói thấm thía tận tình khuyên bảo, "Nhị gia, ba tháng đầu này phu thê không thể chung đụng, đứa bé đầu tiên phải ngàn vạn cẩn thận, nhị phu nhân kiều nộn như vậy, nhị gia phải thương tiếc nhiều một chút, phụ nữ mang thai chính là chuyện lớn, nếu có chuyện gì thì thật không tốt..."

Không đợi Trần cô cô nói xong, đã bị một câu nói bâng quơ của nhị gia "Ta đều có đúng mực" đánh trở về. Trần cô cô chỉ phải bất đắc dĩ trở về phục mệnh, trên đường không khỏi thầm khinh bỉ nhị gia dối trá.

Bà nghe nhóm nha hoàn hầu hạ nói, nhị gia là người không biết đúng mực nhất, mới vừa thành thân mấy ngày đã quấn lấy nhị phu nhân lăn lộn mãi, sau nửa đêm thường bắt nạt nhị phu nhân đến khóc thút thít như mèo nhỏ xin tha, nha hoàn nghe xong đều đau lòng thương tiếc, hận không thể vọt vào phòng ngăn cản nhị gia "bạo hành", nhưng nhị gia chính là không dao động, ngoảnh mặt làm ngơ, thao làm đến tận hừng đông, ngày hôm sau trên đệm tràn đầy đục dịch, nhị phu nhân cả người xanh tím, đến giọng nói cũng nghẹn ngào.

Trần cô cô chép chép miệng, thật không biết vị nhị phu nhân thoạt nhìn kiều kiều yếu ớt làm sao lại chịu nổi nhị gia suốt ngày đòi lấy, ai~ , từ xưa nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lời nói đúng là thật không giả, đến nhị gia tính tình thanh thanh lãnh lãnh đều khó thoát khỏi mỹ nhân, ngày xưa nhị gia chắc chắn sẽ không như vậy, đâu giống bây giờ như lang như hổ, sợ là đem nguyên tinh nhiều năm tích góp một chút cũng không rơi ra ngoài giao cả cho nhị phu nhân, cũng khó trách nhanh như vậy liền mang thai.

Du Ngạn Thanh sắc mặt cực thối, mấy ngày nay vất vả lắm mới dỗ được kiều nhân nhi không giận, cho phép hắn sờ sờ ôm một cái, hắn cũng biết trước ba tháng không thể hoan hảo, nhưng tưởng tượng đến còn ba tháng nữa mới có thể khai trai, hơn nữa không thế làm hết sức chỉ có thể lướt qua liền ngừng, hắn hận không thể đi đâm tường.

Mấy ngày gần đây Mị Sắc sống càng thoải mái, biết rõ Du nhị gia chỉ có thể nhìn không thể ăn, ngày thường chỉ mặc một tầng sa mỏng, bên trong chỉ mặc áo lót hơi mỏng mơ hồ thấy được hai luồng miên nhũ, hai đùi ngọc thẳng tắp, đốt lửa cho cho thư phòng ấm áp, như mèo nhỏ nằm trong lòng ngực Du Ngạn Thanh, ngồi trên đùi dựa vào ngực hắn, ngồi xuống một cái chính là cả ngày.

Thường thường hôn khuôn mặt nam nhân tuấn tú cùng hầu kế gợi cảm, tay nhỏ như rắn trơn trượt chui vào quần áo nam nhân, đặt trên ngực nóng cháy nam nhân sưởi ấm, tay ngọc hơi lạnh khi thì khiêu khích vuốt ve cơ bắp cứng như sắt, khi thì sắc tình véo hai tiểu đậu màu đỏ thắm, miệng nhỏ càng thêm quá phận lôi kéo đầu vú cắn, dùng sức hút giống như muốn hút ra hồn phách nam nhân, eo nhỏ không an phận vặn vẹo, mềm mại linh hoạt chui vào dưới háng nam nhân, trêu đùa cự vật ngẩng đầu, mũi chân nhẹ chạm vào long đầu rung động, khiến Du Ngạn Thanh hô hấp thô nặng, dục hoả tận trời.

Du Ngạn Thanh phát tiết không được, lại càng không thể đẩy tiểu cô nương ra, chỉ có để tuỳ nàng dụ hoặc mình giống như yêu tinh, hắn còn không thể lộ ra một chút không cam nguyện, nếu không Mị Sắc liền xoay người đi, đến cơ hội ôm cũng không cho hắn, nếu không phải phúc lợi gì cũng không có, thì chính là chịu đựng dục vọng triền miên, Du nhị gia nội tâm thống khổ mà lựa chọn tra tấn ngọt ngào.

Trong ba tháng trừ bỏ thời gian Du Ngạn Thanh lên triều, xử lý công sự, thời gian còn lại tất cả đều ở trong thư phòng cùng Mị Sắc, Mị Sắc cố ý câu dẫn mặc cực ít, thường khiến nam nhân khổ không chịu nổi, hai người cả ngày áo trong cũng không chỉnh dính bên nhau, Du nhị gia chỉ phải bất đắc dĩ cảm thán thật khó để chiều chuộng mỹ nhân a!

PS: Sắp kết thúc rồi ~ rải hoa ~

Truyện đã cán mốc 2k lượt đọc rồi các tình iu ơi👏🏻👏🏻

Cầu ấn ⭐️ , cầu follow^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net