TG2: Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Mị Sắc đầu tiên là nhắm ngay vị trí cạnh hồ nước, lại cố ý giả bộ đã chịu kinh hách sau đó vô ý rơi xuống nước, làm cho nam nhân phải cứu. Châu Ngọc là nha hoàn có thể gào to nhất trong phòng nàng, nàng chính là muốn cho Châu Ngọc làm cho tất cả khách khứa đều đến, làm Du Ngạn Thanh muốn chối cũng không được. Lời đồn đãi khắp phố lớn ngõ nhỏ cũng là do nàng phái vài tên sai vặt đáng tin trong nhà rao ra ngoài, chuyện tư mật trong những gia đình nhà cao cửa rộng từ trước đến nay đều được bá tánh lan truyền rất nhanh, quả nhiên không đến nửa ngày liền ồn ào huyên náo.

Du lão phu nhân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Trần cô cô lại sắc mặt ngưng trọng, bước nhanh đi tới, cúi đầu nhẹ giọng nói mấy câu bên tai lão phu nhân, lão phu nhân  nghe vậy liền lập tức ngồi dậy: "Mau gọi lão nhị đến cho ta!"

Lão nhị năm nay đều đã 33, thời gian qua thật nhanh, nháy mắt, thê tử quá cố Giang thị của lão nhị đã rời đi được tám năm. Tám năm nay không phải chưa từng thử tìm đối tượng khác cho hắn, hai năm đầu hắn dùng lý do chịu tang qua loa lấy lệ mà từ chối, mấy năm sau theo thời gian con cũng càng lớn, lại mài giũa thêm khí chất thành thục ổn trọng, nam nhân tuổi ba mươi sinh ra một cổ trầm ổn nho nhã khiến người ta an tâm, Du lão phu nhân cũng nghe nói trong kinh thành có không ít cô nương ngầm vừa ý hắn.

Nhưng mà tên đầu gỗ này dầu muối đều không ăn, nói cái gì mà không thể liên luỵ tiểu cô nương chưa xuất giá, các nàng gả cho mình như là đạp hư người ta, tuổi còn quá nhỏ không thành thục sẽ không chịu nổi tịch mịch cũng sẽ không chăm sóc tốt cho hai nhi tử hắn. Mỗi lần phàm là lão thái gia hơi chút để lộ ra ý muốn, hắn liền có 800 câu nói từ chối lại, thường làm cho lão phu nhân tức đến hừ hừ. Sau này cũng không muốn quản hắn, tiểu nhi tử trưởng thành, lại là Hộ Bộ Thượng Thư, không muốn thành thân cũng là có đạo lý của hắn, liền mặc hắn đi.

Nhìn nhi tử trước mặt thần sắc đạm mạc phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, lão phu nhân một trận đau đầu: "Bây giờ phải làm sao mới tốt, ngươi nhìn thân thể cô nương người ta, việc này ồn ào đến cả thành đều biết, danh dự cô nương nhà người ta đều bị ngươi huỷ đi hết. Tốt xấu gì cũng là đích nữ Thẩm gia, trở mặt với Thẩm gia có tốt gì với chúng ta? Cô nương người ta về sau làm sao có thể gả chồng a! Ngày mai thượng triều quan lại đủ loại lại không chừng sẽ đàm luận sau lưng ngươi nữa! Ngươi cũng thật ra là gan lớn, ta nhìn xem ngươi sẽ giải quyết việc này làm sao! Thật là tức chết ta!"

Du Ngạn Thanh ngữ khí bình tĩnh: "Không có gì khó, sáng sớm ngày mai ta liền tới Thẩm gia, cầu hôn cô nương nhà Thẩm đại nhân, việc này thật ra là ta không đúng, làm mẫu thân lo lắng." Nói xong liền vái chào, thong thả ung dung xoay người liền đi, để lại lão phu nhân cùng Trần cô cô hỗn độn trong gió.

Lão phu nhân gắt gao nắm chặt tay Trần cô cô, không dám tin tưởng, "Ta, ta không nghe lầm đi... Lão nhị nói muốn cưới cô nương Thẩm gia?! Hắn hôm nay đã thông suốt rồi sao!"

"Ngài không nghe lầm, Nhị gia là muốn cưới Thẩm cô nương vào cửa, nguyện vọng của ngài cuối cùng cũng thực hiện được, An ca nhi và Bình ca nhi cũng có mẫu thân! Vừa rồi ta cẩn thận hỏi thăm được, Thẩm cô nương là một người lanh lợi đáng yêu, ngài có thể yên tâm!" Lão phu nhân sợ Du Ngạn Thanh sống chết không chịu cưới, Thẩm cô nương nếu lại là người cương liệt, làm ra chuyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch, sự tình nháo lớn sẽ hỏng chuyện, nhưng không nghĩ tới nhi tử thế nhưng chính miệng nói muốn cầu hôn, giống như là chuyện ván đã đóng thuyền. Vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống một cô con dâu, lão phu nhân có thể không kích động sao.

Du Ngạn Thanh quả nhiên không có nuốt lời, sáng sớm ngày kế liền xuất phát đi bái phỏng Thẩm đại nhân. Thẩm đại nhân bên này cũng biết danh dự nữ nhi đã mất, hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là thuận nước đẩy thuyền gả nữ nhi cho Du nhị gia, huống chi Du nhị gia tuy có địa vị cao nhưng là người chính trực, những năm gần đây giữ mình trong sạch chưa bao giờ truyền ra lời đồn gì không tốt. Không nghĩ đây là ý trời, hai người tuổi tác đúng là có chút chênh lệch, nhưng nam nhân lớn tuổi mới có thể yêu thương người, có lẽ Du Ngạn Thanh thật là phu quân nữ nhi.

Hai người nhanh chóng định ngày lành tháng tốt, liền chọn cuối tháng, cha vợ con rể hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, nói chuyện với nhau thật vui. Hai ngày sau, lễ hỏi của Du gia liền đưa đến. Bốn ngàn lượng bạc biếu trước, hai gánh hai trăm cân lễ bánh, tam sinh hải vị, kẹo long nhãn đậu phộng... Các loại đồ vật ước chừng có 50 gánh, trừ lần đó ra chính là quà tặng lớn, trương lễ hỏi đơn tử cũng đủ cho thấy hết sức coi trọng đích nữ Thẩm gia.

-----------

Ngày xuất giá càng lúc càng gần, đảo mắt liền đến cuối tháng. Vừa qua khỏi giờ Mẹo, nha hoàn liền đánh thức Mị Sắc, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thay áo cưới, Lý phu nhân lấy lược sừng trâu chải đầu cho Mị Sắc, búi tóc xong, đeo một cây trâm vàng ròng, nha hoàn nhất đẳng của mẫu thân Mị Sắc lại đây chuốt mi cho nàng.

Bên ngoài tiếng pháo vang lên, đội ngũ đón dâu đã đến. Du Ngạn Thanh thân mặc cát phục nhất phẩm xứng tê hoa cách chậm rãi đi vào, thân mình hắn cao lớn, càng có vẻ đĩnh bạt tuấn lãng. Phía sau còn có ba nam tử khí độ bất phàm đi theo, mỗi người đều có địa vị cao, khí thế bức người.

m thanh pháo trúc lại vang lên, một hàng của hồi môn liền mênh mông cuồn cuộn đi ra từ Thẩm gia, thập phần khí phái. Thẩm mẫu tính toán thời gian, tự mình đội khăn voan đỏ tiêu kim che lại nàng, để biểu ca cõng lên kiệu hoa. Cỗ kiệu một đường vững vàng, tiếng pháo dần dần đi xa, tiếng chiêng trống lại một đường diễn tấu sáo trống, náo nhiệt toàn bộ đường phố.

Trong chốc lát cỗ kiệu dừng lại, Mị Sắc được Lý phu nhân cùng một người tên Toàn Phúc ra đỡ, đi qua yên ngựa, chậu than, nàng được đỡ đi bái đường. Bái đường xong, lại bị nâng vào tân phòng. Mị Sắc ngồi trên giường, chỉ nghe được chung quanh có rất nhiều âm thanh nói chuyện rõ ràng bên cạnh, sau đó là thanh âm Lý phu nhân: "Tân lang, mau tháo khăn voan đi!"

Khăn voan bị đẩy ra, Mị Sắc liếc mắt một cái liền thấy được Du nhị gia đứng trước mặt mình, dáng người cao lớn, đầu hắn chính thẳng tắp nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi hơi ẩn ý cười, Mị Sắc nhìn lại về phía ánh mắt chuyên chú của hắn, lại thấy được hình bóng nho nhỏ của mình trong mắt hắn.

Khăn xoan tháo xuống, ngoại trừ Lý phu nhân đã sớm nhìn thấy mỹ mạo cô nương, những người còn lại đều bị Thẩm cô nương mặc một thân áo phượng hà quan làm cho cực kỳ kinh diễm một phen, trong phòng vang lên tiếng hút khí. Nhìn mỹ nhân dưới ánh nến, càng nhìn càng thấy rung động, huống chi nữ tử minh diễm động lòng người như thế này, áo cưới đỏ, làn da tuyết trắng, đẹp đến kinh tâm động phách, dời non lấp biển đánh úp tất cả mọi người, phảng phất trong trời đất chỉ còn lưu lại nữ tử yên lặng ngồi trên giường này, còn lại cảnh sắc nào cũng đều thành phông nền.

Du nhị gia cưỡng bách mình dời ánh mắt: "Ta đi chiêu đãi khách khứa trước, một lát liền trở về, nàng ăn vài thứ lót dạ trước đi." Nói với nàng xong, liền bước nhanh ra khỏi tân phòng. Mị Sắc một ngày chưa uống nước, giờ phút này chỉ cảm thấy cực khát, liền bảo nha hoàn rót một chén trà nóng cho nàng.

Miệng nhỏ Mị Sắc khẽ nhấp, sợ làm trôi son. Uống gần một bụng nước trà, mới cảm thấy giảm bớt khát nước, mới vừa buông chén trà không lâu, liền thấy Du Ngạn Thanh đẩy cửa vào.

PS: Chương sau chúng ta sẽ hầm thịt a ~

Lời editor: Chương mới cuối cùng cũng đến với mọi người rồi đây, hơi muộn tí... Các tiểu thiên sứ hãy tha thứ cho ta nha ~

Cầu ấn⭐️, cầu follow ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net