TG2: Chương 4: (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Du Ngạn Thanh xưa nay chán ghét nhất là tiệc rượu, nhưng hôm nay lại có chút không thể khống chế được nội tâm vui mừng... Người xưa thường nói, cuộc đời có hai loại vui sướng nhất, đêm động phòng hoa chúc, khi được có tên trong bảng vàng, hắn đột nhiên có chút cảm giác được, lần đón dâu ấy, là lúc hắn 20 tuổi, đã là những ký ức quá mức xa xôi, nhớ không nổi cảnh tượng khi ấy.

Chỉ nhớ rõ hắn không vui mừng như hôm nay, tân nương tử cũng không có... đẹp như vậy... Tựa như ngày hôm ấy ngoài ý muốn lần đầu tiên gặp Thẩm cô nương xong, hắn cũng không biết vì sao mình lại qua loa liền hứa hẹn với mẫu thân cưới nàng làm vợ như thế.

Rõ ràng từ khi vợ cũ rời đi tám năm nay, lòng hắn đã sớm tĩnh lặng như nước, không hề có bất luận gợn sóng nào, nhưng hình ảnh ngày đó thật sự ấn tượng rất sâu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của thiếu nữ cùng thân mình ướt dầm dề không có lúc nào không lặp lại trong đầu hắn.

Đêm đó, hắn mộng xuân một đêm, có một thanh âm nũng nịu không ngừng ở dưới thân hắn khóc thút thít xin tha, trong lòng hắn tê tê dại dại, hận không thể chơi hư kiều nhân  nhi dưới thân, mỹ nhân kia lại đột nhiên mở hai tròng mắt, ánh nước lấp lánh vô số ánh sao, đây rõ ràng là khuôn mặt Thẩm cô nương! Hắn lập tức bừng tỉnh từ trong mộng, mới nhận ra quần lót dưới thân đã ướt một mảnh, trong đầu lại vẫn còn dư vị khoái cảm vừa rồi, Thẩm cô nương... Dáng người thoạt nhìn hẳn là càng tốt hơn so với người trong mộng...

Từ sau khi làm Thượng Thư, hắn rất ít khi nằm mơ như vậy. Người đứng ở chỗ cao, tổng càng rõ ràng đạo lý đối nhân xử thế hơn, hắn tâm tư đạm mạc, ngày xưa kiêng rượu ăn chay, tham thiền lễ Phật, giống như một người hoà thượng cấm dục chưa xuất gia. Hắn từng cho rằng đời này cũng liền như vậy, đọc đọc kinh Phật, cô đơn tuổi già, nhưng không nghĩ tới nửa đường sẽ xuất hiện một thiếu nữ kiều mị đánh vỡ kế hoạch vốn có của hắn.

Du Ngạn Thanh cũng không cho rằng hắn là người chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay lại không thể không thừa nhận, bản thân là coi trọng mỹ mạo Thẩm cô nương, nếu là người khác, hắn chưa chắc sẽ đồng ý. Nghe được mẫu thân nói Thẩm cô nương không thể gả chồng, hắn cơ hồ là buột miệng nói ra cưới nàng, sau khi nói xong lại âm thầm ảo não, tự trách mình qua loa, nhưng lại không nghĩ đến chuyện đổi ý. Hiện giờ, tiểu nương tử nũng nịu đang chờ hắn về phòng, ngẫm lại liền cảm thấy tròng lòng hơi nóng, cố gắng ổn định uống thêm vài chén mà có bước chân có chút lộn xộn, đi vào tân phòng.

Du Ngạn Thanh vẫn còn mặc lễ phục nhất phẩm hình thức rườm rà kia, trang trọng ưu nhã. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, tuy uống xong rượu bước chân vẫn như cũ trầm ổn tự mình đi tới, Mị Sắc bị ánh mắt thẳng băng của hắn làm cho trong lòng như có nai con nhảy loạn, khuôn mặt không tự chủ được hiện lên hai đám mây hồng, càng thêm khiến người yêu thương.

"Ta đi rửa mặt trước, không cần nàng hầu hạ, nghỉ ngơi trước đi." Du Ngạn Thanh sợ nàng câu thúc, xoay người đi vào phòng tắm. Mị Sắc nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước mơ hồ, không khỏi liên tưởng đến hình ảnh nam nhân cởi quần áo lộ ra bả vai dày rộng, vòng eo hẹp... Tiểu hoa huyệt thế nhưng không tự chủ được chảy ra chút xuân thuỷ, Mị Sắc cởi áo cưới đỏ thẫm ra, chỉ chừa lại quần áo bên người liền chui vào giường.

Tiểu hồ ly tinh Mị Sắc còn cố ý vì nam nhân mà chuẩn bị thêm "tuyệt chiêu", vốn nàng sợ Du Ngạn Thanh vẫn luôn không chịu đón dâu là bởi vì có bệnh kín, cho nên yếm cùng quần lót tất cả đều do nàng tự mình làm trước thành thân.

Nịt ngực cùng quần lót được làm theo kiểu dáng hiện đại, phần yếm đỏ tươi dưới vú đều bị cắt bỏ đi, hai luồng miên nhũ mơ hồ có thể thấy được, hai bên cạnh yếm buộc chặt lại, giữa hai miên nhũ hình thành một khe rãnh thật sâu, cực kỳ mê người. Quần lót màu trắng duyên dáng bị cắt ngay bắp đùi thành quần nhỏ ngắn sát tiểu huyệt, càng tôn lên hai chân thẳng tắp thon dài, đằng sau còn lộ ra nửa cái mông mật đào tròn trịa trắng nõn. Bên ngoài chỉ phủ thêm một áo khoác lụa đọ, nửa che nửa lộ , khiến người suy ngẫm, thân thể thiếu nữ mỹ diệu dưới ánh nến mông lung càng thêm mê người.

Mang theo hương thơm tươi mát, Du nhị gia chỉ mặc một cái quần lót chậm rãi tới gần, xốc lên màn lụa, lên giường, liền ôm lấy người trên giường vào trong lòng ngực, thấp giọng an ủi Mị Sắc: "Đừng sợ, ta sẽ nhẹ chút." Thiếu nữ dưới thân lộ ra nửa gương mặt nhỏ, hai tròng mắt sương mù mênh mông cảnh giác nhìn hắn, hai lỗ tai nhỏ nhòn nhọn đứng lên, bộ dáng chỉ hận không thể vùi toàn bộ thân thể vào trong chăn chọc cười đến nam nhân.

Bàn tay to nhẹ nhàng kéo chăn, lại bị cảnh đẹp trước mắt làm cho khiếp sợ đến ngừng hô hấp. Tóc dài đen nhánh như mực rơi xuống trên vai, thân thể tuyết trắng không có chút tì vết, nói là băng cơ ngọc cốt cũng không quá, lại bởi vì thẹn thùng mà hơi hơi phiếm hồng, ngón chân nhỏ mượt mà đáng yêu lặng lẽ cuộn lên. Ánh mắt nam nhân mang theo vẻ xâm lược, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, một chút ít cũng không chịu buông tha.

Ánh mắt xẹt qua cặp vú bự cao vút, hô hấp nam nhân rõ ràng thô nặng vài phần, lời vừa mới hứa hẹn đã sớm vứt ra sau đầu, bàn tay mang theo vết chai mỏng thô lỗ xé mở mảnh vải vướng bận trước ngực thiếu nữ, hai quả tuyết cầu lần lượt nhảy ra, đâm mù mắt nam nhân.

Bị cảnh đẹp trước mắt đoạt đi hô hấp, Du Ngạn Thanh nho nhã ngày xưa đã mất, đại chưởng hung hăng mà vuốt ve nhũ thịt trắng nón, xúc cảm mềm mại dưới tay như làm từ nước, nắm trong tay còn hơi hơi rung động. Một bàn tay bao không trọn được vú, nam nhân hai tay nắm lấy hai vú bự, dần dần xoa nắn, chỉ thấy nhũ thịt tuyết trắng tràn từ khe hở ngón tay ra, núm vú nhỏ gắng gượng ma sát lòng bàn tay nam nhân, tê tê dại dại.

Du Ngạn Thanh cúi đầu, đầu tiên là hung tợn mà mút vào một mồm to, sau đó lại đùa bỡn mềm nhẹ mà liếm láp, ăn xong một bên lại đổi qua một bên khác. Núm vú dính nước miếng bại lộ trong không khí lạnh khẽ run run, bị lưỡi nam nhân có chút thô ráp cọ qua, khiến tiểu huyệt dưới thân Mị Sắc phun ra một tràn mật nước.

Du nhị gia nghĩ đến phía dưới còn có bảo bối tốt hơn chờ hắn khai quật, lúc này mới lưu luyến phun ra miên nhũ bị mình cắn đầy nước miếng cùng dấu răng, chung quanh quầng vú đáng thương rậm rạp dấu cắn, núm vú nhỏ phấn nộn bị nam nhân hút đến sưng to cứng lên.

Lúc gần đi nam nhân còn không cam lòng mà lại tàn nhẫn bắt lấy hai con thỏ một cái, mới dời bàn tay to đi, vuốt ve khắp cơ thể mềm mại của nữ hài, da thịt Mị Sắc bị đại chưởng thô lệ cọ xát như muốn bốc lửa, chỉ là bị nam nhân vuốt ve hôn môi liền động tình không thôi, tiểu huyệt nhỏ dưới thân đã sớm xuân thuỷ tràn lan. Mị Sắc vô thức rên rỉ, theo bàn tay nam nhân lên xuống mà không an phận vặn vẹo thân mình, khát vọng nam nhân yêu thương.

Nam nhân thấy trên mặt nữ hài xuân ý mê mang, lông mi nhíu lại, mắt đẹp ẩn hiện tình ý, miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều ân ân a a, có chút không thể tin được, bàn tay to thăm dò quần nhỏ dưới thân nữ hài, vói vào trong quần sờ soạng một phen, chậc chậc chậc, bàn tay ướt át trơn trượt, dâm thuỷ đã nhiều đến mức ướt đẫm quần lót, đến cả đệm đỏ phía dưới cũng đều bị in một mảng dấu vết ướt át.

Cô gái nhỏ xoắn eo thon đón ý nói hùa với nam nhân, tuỳ ý nam nhân vuốt ve miệng huyệt mình, còn chủ động tiến lên cắn mút ngón tay nam nhân, hy vọng ngón tay nam nhân hung hăng cắm vào mới thoả mãn, miệng nhỏ tham ăn không ngừng chảy nước miếng, liên tiếp nhỏ giọt trên đệm. Mị Sắc khóc không ra nước mắt, này thật không thể trách nàng dâm dãng, thân thể này dường như là trời sinh ra để cho nam chủ chơi. Mặc kệ là Phó Nghị kiếp trước hay là Du Ngạn Thanh kiếp này, chỉ cần bọn họ chạm một cái, thân mình liền mẫn cảm muốn mạng, giống như mở vòi nước, không có cách nào ngăn được dâm thuỷ tràn lan.

Cầu ấn ⭐️, cầu follow a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net