TG2: Công lược thượng thư góa vợ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Mị Sắc từ trên giường sát cửa sổ từ từ tỉnh dậy, thần chí còn chưa hoàn toàn minh mẫn, trong đầu toàn là hình ảnh Phó Nghị mạnh mẽ kích thích vòng eo, bên tai còn quanh quẩn tiếng hắn ôn nhu dỗ dành, lại không nghĩ rằng bất quá chỉ là ngủ một giấc, hết thảy đã là cảnh còn người mất.

"Nhắc nhở, nhắc nhở, thỉnh ký chủ mau chóng tiếp thu nhiệm vụ!"

Mị Sắc hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, thu hồi tâm trí đang đắm chìm trong thế giới cảm xúc, nhẹ giọng đến: "Bắt đầu đi..."

Trong đầu trướng đau một trận, sau khi tiếp thu cốt truyện Mị Sắc bình tĩnh ngẫm nghĩ lại. Trong thế giới này, Mị Sắc nguyên chủ là thị thiếp của nam xứng Du Cẩm Duẫn, mỹ mạo nguyên chủ từng được coi là danh chấn kinh thành, làm không ít công tử phong lưu tài tuấn quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng, cuối cùng lại chỉ gả làm thiếp cho một người, cảnh đêm thê lương, kết cục bi thảm, vì thế người đời thổn thức: Quả thật là hồng nhan thì bạc mệnh.

Du Cẩm Duẫn chính là đích trưởng tử đại phòng Uyển Bình Du, quả nhiên là đĩnh bạt tuấn tú, ôn nhuận như ngọc. Thẩm Mị Sắc lần đầu tiên thấy Du Cẩm Duẫn, đúng là ở tuổi tình đậu sơ khai (1) , lần đầu tiên thấy công tử tuấn lãng nổi bật bất phàm, phong độ nhẹ nhàng, phảng phất giống như tiên hạ phàm, tức khắc kinh vi thiên nhân (2).

(1) Nôm na là mối tình đầu
(2) làm người ta kinh ngạc, ở đây hiểu theo nghĩa là "cảm nắng" ^^

Từ đó về sau, nguyên chủ như là hoàn toàn dính trên người Du Cẩm Duẫn, thề nếu không phải hắn thì không gả, vứt đi nữ nhi e lệ, suốt ngày si ngốc phái nha hoàn chuyển giao tín vật mình thêu đến cho tên sai vặt của hắn, nếu Du Cẩm Duẫn không nhận liền lấy cái chết uy hiếp, Du Cẩm Duẫn không còn cách nào, mỗi lần chỉ có thể âm thầm cắn răng nhận lấy. 

Nguyên chủ ngây thơ cho rằng, chỉ cần nàng mặt dày mày dạn, Du Cẩm Duẫn sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày yêu mình, nếu không cũng sẽ không để ý sinh tử mình như thế. Nhưng nàng nào biết rằng, những vật phẩm nàng cực cực khổ khổ ẩn tình ý thêu ra, Du Cẩm Duẫn cũng chưa từng liếc mắt một cái, toàn bộ bảo gã sai vặt ném vào lò than đá thiêu cháy.

Du Cẩm Duẫn đối với việc nguyên chủ quấn quýt si mê phiền chán đến cực điểm, nhưng lại không thể xé rách mặt nói việc này ra ngoài, một hơi bị đè nén ở trong lòng, thầm hận nàng không biết xấu hổ kiêu căng ương ngạnh, sao lại có thể tâm duyệt với nàng. Huống chi hắn đã sớm ái mộ một nữ tử, ôn nhu như nước, băng thanh ngọc khiết, chưa thành thân nhưng sớm đã đính hôn. 

Nhưng Mị Sắc như cũ làm theo ý mình, thậm chí cho hắn thấy cõi lòng mình, nói làm thiếp cũng cam tâm tình nguyện, chọc Du Cẩm Duẫn càng thêm chán ghét nàng. Du Cẩm Duẫn cuối cùng như nguyện ôm được mỹ nhân về, nhưng nguyên chủ lại ở trong từ đường nhà quỳ ba ngày hai đêm, chưa uống một giọt nước, lấy chết bức phụ thân đồng ý gả nàng cho Du Cẩm Duẫn làm thiếp, lúc sau thế nhưng quỳ đến hôn mê bất tỉnh.

Phụ thân thấy nữ nhi thân mình vốn mảnh mai lại lăn lộn đến cơ hồ mất đi nửa cái mạng, cuối cùng vẫn là nữ nhi ruột thịt của mình, sao lại bỏ được, chỉ phải thở dài một hơi bất đắc dĩ thỏa hiệp. Thẩm đại nhân vốn dĩ cho rằng, nữ nhi mình nâng niu trong lòng bàn tay nuông chiều lớn lên, cư nhiên phải gả cho Du gia làm thiếp, tiểu tử Du gia kia hẳn là cảm động vạn phần, nhưng khi ông lén thấy khi Du Cẩm Duẫn nhắc tới Mị Sắc, trong mắt Du Cẩm Duẫn không có lấy nửa phần vui sướng, ngược lại trong mắt toát ra nồng đậm khinh thường cùng khinh thường, ánh mắt kia như cười nhạo ông không biết dạy nữ nhi, dạy ra một nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy.

Mặt mũi Thẩm đại nhân mất hết, một ngụm khí nghẹn ở trong lòng hồi phủ lại vội vàng gọi nữ nhi ra hỏi chuyện, thấy bộ dáng nữ nhi, lúc này mới hiểu rõ, cái gì lưỡng tình tương duyệt, rõ ràng chỉ là nữ nhi mình tình nguyện một bên mà thôi, vội vàng khuyên nguyên chủ từ bỏ ý tưởng làm thiếp Du Cẩm Duẫn, nhưng nguyên chủ là ăn quả cân quyết tâm, không thể không gả.

Thẩm đại nhân thấy nữ nhi đúng như lời Du Cẩm Duẫn không màng lễ nghĩa liêm sỉ, tức đến nổi trận lôi đình, nói thẳng nguyên chủ nếu dám gả, từ đây liền không bao giờ nhận nữ nhi này. Nguyên chủ không hề rút lui, một lòng cho rằng Du Cẩm Duẫn có tình ý với nàng, chính là không hề hối hận đối mặt với uy hiếp của phụ thân.

Nguyên chủ cuối cùng cũng được gả cho Du Cẩm Duẫn như ý nguyện, phụ thân lại bởi vì chuyện này mà tâm hoàn toàn rét lạnh với nữ nhi, bệnh nặng một hồi. Thẩm đại nhân biết rõ Du Cẩm Duẫn thật ra cũng không phải phu quân nữ nhi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi đâm đầu vào nơi đến khi già cũng không hạnh phúc, đích nữ hắn tự hào nhất a! Vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy nữ nhi bảo bối mặc mũ phượng khoác áo đỏ vẻ vang xuất giá, ai ngờ lại là ngay cả xiêm y màu đỏ cũng không thể mặc, chỉ có thể được một chiếc kiệu nhỏ đưa nào từ cửa hông Du gia. Nữ nhi ngày thường lanh lợi, ở phương diện tình cảm lại hồ đồ, Thẩm đại nhân nước mắt lưng ròng.

Sau này quả nhiên như sở liệu của Thẩm đại nhân, Du Cẩm Duẫn đối với Mị Sắc thập phần lãnh đạm, một bước cũng chưa từng vào phòng nàng, ngay cả đêm tân hôn cũng ở trong phòng kiều thê, đối với nguyên chủ đến một ánh mắt cũng keo kiệt không muốn bố thí.

Ở Du gia từ quản gia, đến nha hoàn, thấy Mị Sắc không có sủng ái, đối với nàng càng thêm kinh thường. Mị Sắc một bên chịu đựng người làm khắt khe, một bên ghen ghét Du Cẩm Duẫn che chở yêu thương giai nhân, mỗi lần nhìn thấy hai người thân mật, trong lòng nàng dường như có ngàn vạn mũi tên đồng thời bắn vào, đau đến tan xương, cuối cùng không chịu nổi thân thể cùng tinh thần hai bên tra tấn, sớm đã buông tay nhân gian.

Nguyên chủ thập phần thê lương, hai má gầy ốm, hốc mắt hãm sâu, tinh thần suy sụp, thần chí hỗn loạn, toàn thân liền như da bọc xương. Mà Du Cẩm Duẫn nàng yêu một đời ấy cùng vợ cả đón chào đứa con nhỏ ngay sau khi nàng hương tiêu ngọc vẫn , một nhà hoà thuận vui vẻ. Nguyên chủ sau khi chết cũng không có ai phúng viếng, qua loa hạ táng.

Chỉ có nhị thúc của Du Cẩm Duẫn, cũng chính là nam chủ cần công lược trong nhiệm vụ này —— Du Ngạn Thanh, đi đến trước mộ không ai xử lý của nàng, không nhúc nhích đứng cả ngày. Du Ngạn Thanh còn nhớ rõ ràng khi nàng vừa gả đến đây, lòng tràn đầy vui mừng, điềm mỹ tươi cười rung động lòng người, nhưng sau này tươi cười của nàng càng ngày càng ít đi, dần dần buồn bực không vui, oán hận mà chết. Cháu trai không có cảm tình với nàng, cũng chưa từng quý trọng một mảnh chân thành nhiệt tình của nàng, nữ tử như vậy nếu như gả cho người khác, vô luận như thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế đi.

Nếu nàng gả cho mình... Du Ngạn Thanh cười khổ, từ khi thê tử khó sinh mà chết, bản thân liền mất đi ý niệm tái hôn, không biết tại sao mình lại sinh ra ý tưởng hoang đường như vậy, thở phào một hơi, xoay người chậm rãi dạo bước rời đi, ánh nắng mặt trời chiếu lên thân ảnh hắn càng thêm dài ra, bóng dáng hiện ra vài phần cô đơn buồn bã.

"Ai... Bất quá cũng chỉ là người si tình đáng thương thôi... Tại sao lại rơi vào kết cục như thế..." Mị Sắc cảm thái vạn phần, vì nữ tử cả đời đều si cuồng với "vừa nhìn liền lầm chung thân" mà cảm thấy tiếc hận thật sâu.

"Ký chủ, nhiệm vụ của ngài ở thế giới này là, thành công gả cho nam chủ Du Ngạn Thanh, cũng làm cho nam chủ yêu ký chủ, như vậy nhiệm vụ liền thành công. Trừ lần đó ra, bởi vì ở thế giới trước ký chủ biểu hiện xuất sắc, có phần thưởng 'tuỳ tâm sở dục', xin hỏi ký chủ có muốn lập tức đổi không?"

" 'tuỳ tâm sở dục' là thứ gì?"    "Ký chủ, 'tuỳ tâm sở dục' là ký chủ có thể tuỳ ý sử dụng bất kỳ âm thanh dễ nghe nào của nữ tử, điềm mỹ, kiều mị, nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng tuỳ hoàn cảnh mà phát sinh ra biến hoá rất nhỏ."

Mị Sắc trước mắt sáng ngời, "Lập tức đổi!"

"Được, đổi thành công. Chúc mừng ký chủ có được bảo vật ' tùy tâm sở dục '! Ký chủ cố lên!"

Mị Sắc lúc này mới tới kịp nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chậu than lí đang đốt than lửa, bên phải cửa có một khối bình phong, là từ bạch ngọc cùng thuý ngọc khảm thành tranh trăm điểu, hoa lệ tinh xảo, vừa nhìn liền biết đều không phải là gia đình bình thường có thể có được. Còn mình đang ngồi trên giường điêu khắc kỳ lân tường vân gỗ đỏ ngàn công, nóc giường có rèm lụa buông xuống, rũ đến mặt đất, trong phòng ấm áp, sương khói mỏng từ lư hương thổi lên, phiêu đãng trong không khí tỏa ra hương ngọt như có như không.

Mị Sắc đứng dậy đi đến trước gương, định thần tinh tế nhìn thiếu nữ yêu kiều duyên dáng trong gương. Dung mạo này không có biến hoá quá lớn so với ở thế giới thứ nhất, tóc đen dài đến eo, mặt không bôi phấn lại vẫn trắng nõn như ngọc như cũ, một đôi mắt như làn nước mùa thu dường như có ẩn diện ánh sáng, cánh môi kiều nộn như hoa đào.

Mỹ mạo giống như thế giới lúc trước, nhưng lại có chỗ nào đó không giống. Nhiệm vụ lúc trước là mỹ nhân mảnh mai đáng thương, mà Thẩm Mị Sắc càng giống với hải đường kiều diễm quyến rũ.

Nàng xuyên đến lúc này, nam chủ còn chưa từng gặp mặt Mị Sắc, hai người cũng không quen biết, làm sao có thể làm một người goá vợ nhiều năm quyết không chịu cưới vợ có thể đánh vỡ nguyên tắc mà thành thân, thậm chí còn yêu mình, Mị Sắc cần phải ngẫm lại phương pháp thật tốt mới được.

PS: Lúc trước nói xin lỗi với các tiểu thiên sứ trong nhóm, thế giới này lúc trước đúng thật là tham khảo 《 lương trần mỹ cẩm 》 , nhưng kỳ thật vốn dĩ mình muốn viết chủ là chuyện tình của Du Ngạn Thanh cùng Mị Sắc, bởi vì mình rất thích, liền muốn mượn một chút, nhưng không phải mượn cốt truyện, nhưng là có tiểu thiên sứ nói như vậy là không tốt, nhìn các đại gia nói như vậy lòng mình cũng đặc biệt không thoải mái, cho nên liền toàn bộ sửa chữa lại! Dùng một buổi sáng sửa lại phần lớn cốt truyện, hy vọng đại gia có thể thích ~ lại lần nữa xin lỗi nhóm 《 lương trần mỹ cẩm 》!

Cầu ấn ⭐️, cầu follow! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net