TG3: Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Chu Dật Dương quả nhiên không thể giận Mị Sắc, ngoan ngoãn mang theo một xe tràn đầy đồ ăn đến cổng sau trường học đón bạn gái.

Mị Sắc tan khoá, cõng cặp sách một mình đi ra khỏi phòng học, trong lòng chua xót khó chịu, không khỏi khe khẽ thở dài, không phải không nhớ hắn, chỉ là..... Hai người nếu mỗi ngày đều dính với nhau, thời gian lâu dài chỉ sợ cũng sẽ chán ghét dần.

Chu Dật Dương gắt gao nhìn chằm chằm cửa, quả nhiên thấy được thân ảnh tiếu lệ làm mình tâm tâm niệm niệm vài ngày qua, nhanh chóng mở cửa xe, vọt tới đứng trước mặt cô gái nhỏ.

Mị Sắc chuyên tâm nghĩ, lại bị Chu Dật Dương đột nhiên xuất hiện làm khiếp sợ, trừng mắt nho nhỏ nhìn hắn một cái, muốn vòng qua hắn tiếp tục đi, bất đắc dĩ Chu Dật Dương giống như tường đồng vách sắt, làm thế nào cũng tránh không được.

Chu Dật Dương có chút tổn thương, con ngươi rạng rỡ ánh sáng nháy mắt ảm đạm, "Bảo bối nhỏ, chúng ta nói chuyện? Được không?"

"Nói chuyện gì hả? Anh liền sẽ khi dễ em, em muốn trọ ở trường thì sao? Em bây giờ đều không có bạn tốt, em chỉ có anh, nhưng nếu như về sau anh không cần em nữa, em đây tìm ai khóc cùng nha?"

Chu Dật Dương nóng nảy, "Bảo bối nhỏ, làm sao có thể, anh làm sao có thể không cần em, hai ta đều ở bên nhau ba năm, anh là loại người như vậy sao?"

Mị Sắc hơi ngửa đầy, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn về phía hắn, "Nhưng không nhất định, nếu tương lai em khó coi, béo lên, thành bà thím già, anh nói không chừng liền không thích em nữa, lại nói lúc trước anh có nhiều bạn gái như vậy, anh thật cho rằng em không biết hả!"

Ngữ khí Chu Dật Dương lập tức liền mềm xuống, có chút chột dạ giải thích, "Không phải... Cái này.... Kia, kia đều là chuyện bao lâu trước kia... Khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm bậy chơi.... Sau khi anh và em ở bên nhau tuyệt đối là trung trinh không hề có ai khác, anh thề."

Mị Sắc hừ nhẹ, "Vậy lần đầu tiên của anh cũng không phải là cùng em nha, còn không biết là với ai đâu, anh dám nói không phải? Anh là mối tình đầu của em, lần đầu tiên em cũng là của anh, như thế không công bằng! Em còn chưa bao giờ ngủ với ai khác đâu, em cũng muốn ngủ với xử nam xem sao..."

Lời còn chưa dứt liền bị Chu Dật Dương thô bạo đánh gãy, "Em dám! Không được! Có nghe thấy không! Em chỉ có thể là của anh! Đời này em đừng bao giờ nghĩ có thể có quan hệ nào với ai khác ngoài anh!"

Chỉ cần tưởng tượng thân hình kiều mỹ của cô nở rộ dưới thân người khác, bộ dáng khi cô cao trào nhiếp nhân tâm phách bị một người khác chiếm hữu, hắn ta sẽ thưởng thức vú bự cùng hoa huyệt cô, nghe cô nũng nịu rên rỉ, được cô làm nũng kêu ông xã, tiểu xử nam không kinh nghiệm kia sẽ bắn ra tinh dịch nồng đậm ở chỗ sâu trong tử cung cô, đỏ bừng mặt ở bên tai nói yêu cô, thao, hắn chỉ là vừa nghĩ đến hình ảnh ấy, đã hận không thể vác theo thanh đao trực tiếp đâm chết nam nhân kia.

Nếu như thân mình cô gái nhỏ không phải hắn phá mà là người khác... Chu Dật Dương cười khổ, không dám nghĩ, đại khái hắn thật sự sẽ điên đi. Lần đầu tiên kia của mình không phải cùng cô gái nhỏ, có phải hay không có chút không tốt?

Hắn không còn nhớ rõ, thật sự không có ấn tượng gì sâu sắc, nhưng nếu là cùng Mị Sắc, khẳng định sẽ sướng đến mức hắn cả đời đều không quên được, thậm chí khả năng sẽ trở thành hồi ức ngọt ngào nhất giữa hai người, nhưng chuyện tốt đẹp này đã bị hắn trước kia hồ đồ đáng mất, nếu khi đó hắn không có hoang đường như vậy thì tốt rồi, kiên nhẫn một chút chờ đến khi gặp cô... Đáng tiếc bây giờ hối hận thì đã... quá muộn...

Ánh mắt Chu Dật Dương nhìn Mị Sắc càng thêm phần xin lỗi cùng thương tiếc, mấp máy môi không biết nên nói gì mới có thể tỏ vẻ mình hối hận.

Mị Sắc liếc xéo vẻ mặt hắn, một câu nói nhẹ nhàng đâm thủng hoàn toàn hối hận cùng tự trách của người đàn ông, "Kia ~ nếu không thì như vậy đi, vì bồi thường cho em, em sẽ yêu đương với nam sinh khác một thời gian, em đâu có giống anh, em cũng không biết mình có phải thật sự thích anh hay không, có khả năng anh căn bản không phải là chân mệnh thiên tử của em mà đúng không, nếu không hợp với người kia, em khẳng định sẽ lại trở về tìm anh.... Ngô... Anh làm gì?! Chu Dật Dương! Anh thả em xuống!"

Nghe lời nói phát ra từ miệng nhỏ cô, thật là lung tung rối loạn! Còn muốn nếm thử vài người! Nằm mơ! Cô nghĩ cũng đừng nghĩ! Trừ phi hắn chết! Chu Dật Dương càng nghĩ càng giận, một tay khiêng người lên vai nhét vào trong xe, hận không thể hung hăng đánh mông nhỏ cô vài cái, tối nay liền làm đến khi cô không xuống giường được! Xem cô còn năng lực yêu đương với người khác hay không!

"Ngô ngô ngô... Chu Dật Dương, anh là tên cường đạo! Em không muốn trở về với anh! Trừ khi anh đồng ý với em cho em ở lại trường, chỉ có cuối tuần mới về nhà! Anh có đồng ý hay không, anh không đồng ý em liền... Em liền tìm người khác làm bạn trai! Tìm loại ôn nhu nghe lời chưa bao giờ bắt nạt em!"

Chu Dật Dương đang lái xe mà bàn tay nổi đầy gân xanh, có thể thấy được là dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế xúc động muốn bẻ tay lái, tức đến mức bật cười, cười lạnh vài tiếng, làm người ta sởn tóc gáy, "A, em cứ việc tìm, em tìm một người anh đánh một người! Xem hai chúng ta ai nhanh hơn!"

Mị Sắc biết hắn không nói giỡn, hắn là làm được thật, Mị Sắc tức đến phát khóc, đánh cũng đánh không lại hắn, mắng cũng không bằng hắn, đành phải oán hận dùng chân đá hắn, Chu Dật Dương lại một chút cũng không dao động, như là căn bản không thấy được cô đang tức giận:

"Chu Dật Dương! Anh hư nhất! Anh là đại trứng thối hư nhất thế giới! Chán ghét anh!"

"Ừ, anh là người hư nhất em vẫn phải ngoan ngoãn ở cùng anh, vĩnh viễn đừng nghĩ chạy trốn!" Lại chậm ngữ khí lại, "Không được chán ghét anh, chỉ có thể yêu anh, nói một câu 'Chu Dật Dương em yêu anh' anh liền đồng ý với em."

Mị Sắc nhìn tên gia hoả hỉ nộ vô thường này giống như bị bệnh tâm thần, hai người bọn họ vừa rồi rõ ràng còn ồn ào thật lớn đó, tại sao đột nhiên lại chuyển thành phim thần tượng!

Ở trong lòng thầm xem thường hắn, Mị Sắc chu miệng nhỏ không để ý tới hắn, dẩu cao môi, đến mức có thể treo cả chai dầu, vừa vặn lúc này bụng lại không phối hợp "cô" kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ cô gái thoáng chốc đỏ bừng, không khí căng chặt giữa hai người tức khắc hoà hoãn không ít.

Trong xe phiêu mãn mùi đồ ăn, Chu Dật Dương vốn đã chịu thua, trên xe mấy trăm vạn lại tuỳ tiện để đồ ăn bám mùi, Mị Sắc vừa nghe liền biết tất cả đều là thực phẩm "rác rưởi" mà cô thích ăn, mấy thứ này từ trước đến nay Chu Dật Dương đều không cho cô ăn, hôm nay lại hạ quyết tâm đều mua hết.

Mị Sắc đã không còn tâm tư giận dỗi với Chu Dật Dương nữa, thật muốn ăn a.... Nói thật, mấy ngày nay ở trường học, cô đều đói đến gầy, không được Chu Dật Dương chăm sóc cẩn thận chu đáo, a~ thật sự đói quá a ~ buổi sáng lên lớp cũng chưa ăn cơm liền đã đi học....

Chu Dật Dương nhìn cô nhíu lại mày, bộ dáng mặt mày ủ ê, chốc lát lại trộm ngắm hắn một cái, lại quay đầu lưu luyến nhìn chằm chằm đồ ăn ngon ấy phát ngốc, giống như sóc con, nước miếng đều như sắp chảy từ khoé miệng xuống, quả thực đáng yêu không chịu được, Chu Dật Dương thả lỏng, khoé môi cười như không cười, nhìn thế nào cũng mang theo chút hương vị sủng nịnh.

Ấn ⭐️ để ủng hộ editor nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net