TG3: Chương 4: (Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Chịu không nổi huyệt động co rút mấp máy lặp đi lặp lại, sau một trận mưa rền gió dữ điên cuồng đĩnh động, thiếu niên bỗng nhiên cứng còng thân mình, quy đầu to như trứng ngỗng đâm thủng cửa tử cung cô gái nhỏ, mã mắt run rẩy bắn ra một lượng lớn nùng tinh.

Chàng trai tiến công quá mức kịch liệt, chỉ ngắn ngủn mười mấy phút, Mị Sắc đã mệt đến như vừa mới trải qua hai tiếng hoan hảo.

Chất lỏng nóng cháy không ngừng cọ rửa vách tường tử cung non nớt, nhanh chóng thổi quét toàn bộ tử cung nhỏ, Mị Sắc thoải mái đến không kiềm chế được, khóc thút thít tiết thân mình.

Cả người Mị Sắc run rẩy, hai mắt trống rỗng mà thất thần nhìn trần nhà, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vươn tay đẩy đẩy người đàn ông nằm bò trên mình.

Chu Dật Dương không có một chút phản ứng, trong hơi thở phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Mị Sắc ngẩn ra, vô hạn uỷ khuất dâng lên trong lòng, không chút thương tiếc cô thì cũng thôi đi, một câu cũng chưa nói liền đã nặng nề ngủ rồi, đến hôn hôn cũng không có!

"Ký chủ..." Thanh âm lạnh lẽo của 12138 không chút cảm xúc truyền đến từ nơi xa sâu kín, "Ký chủ không cần trách cứ nam chủ, ' tắm gội hương khí ' trên người ký chủ có chứa chất thôi tình, trong trạng thái uống say hiệu quả càng cao, cho nên bây giờ nam chủ chỉ do tình dục thao túng, không nhận ra được ký chủ, chúc ký chủ "tính phúc" nha!"

"Này này này!!! Hệ thống ngươi sao không nói sớm?!!!"

Trong không khí không còn một câu trả lời nào, giống như chưa từng có bất kỳ thanh âm nào xuất hiện, yên tĩnh như lúc ban đầu, chỉ sót lại tiếng hít thở của chàng trai cô gái giao hoà với nhau.

Mị Sắc lười không muốn so đo với hệ thống không đáng tin cậy này, dùng sức lục nhỏ bé cuối cùng đẩy hạ thân Chu Dật Dương ra, chỗ chân tâm hỗn hợp đục dịch cùng máu xử nữ đỏ tươi dọc theo háng tuyết trắng ào ạt chảy xuống.

Lúc sau liền cái gì cũng không thể thắng nổi cảm giác mệt mỏi khắp người truyền đến, cô vùi vào gối đầu mềm xốp mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

— — — — — — — —

"Hình Phỉ Phỉ! Cô là heo sao!!! Chu Dật Dương đâu!!! Đêm qua không phải để cô ngủ với hắn sao?! Người đâu?! Mẹ nó! Người đâu rồi?!"

Cô gái không chút nào thèm để ý người đàn ông nổi trận lôi đình, an an ổn ổn mà bắt chéo chân ngồi trên ghế, hết sức chuyên chú sơn móng tay.

"Vương Cường, anh tin tôi đi, Chu Dật Dương lần này tuyệt đối nghiêm túc, cũng chỉ có mấy người đàn ông ngu xuẩn như anh mới không biết, ha ~ cô gái người ta đắc tội anh sao, vì sao lại coi thường người ta như vậy a!"

Vương Cường khịt mũi coi thường, "Cô ta trừ bỏ lớn lên xinh đẹp thì còn ưu điểm gì nữa, nhát gan như thỏ, mỗi lần thấy Dương ca đều giống như muốn mạng cô ta, lão tử chính là con mẹ nó chướng mắt cô ấy!"

Hình Phỉ Phỉ xoay đầu, thật sâu nhìn thoáng qua cửa phòng cách vách đóng chặt, trong lòng chua xót khó nói, đêm qua cô không phải chưa từng có ý tưởng không an phận, mà khi cô nghe thấy trong miệng Chu Dật Dương lẩm bẩm tên cô ấy, cô chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Phụ nữ vô cùng mẫn cảm với chuyện tình cảm, Chu Dật Dương... Lần này đại khái là thật sự thích cô gái kia đi, cô tự giễu cười cười, mình đúng là thật vĩ đại a.

Chu Dật Dương còn không tự biết được tình cảm của hắn, chính là mình đã cho bọn họ cơ hội, đến nỗi hai người bọn họ kế tiếp sẽ như thế nào, đó không còn có quan hệ gì với mình nữa.

— — — — — — — —

Ánh sáng chiếu thẳng vào trong phòng, bao phủ một tầng ấm áp sáng rọi lên chàng trai cô gái trên giường, thiếu niên trên giường lớn chậm rãi mở hai mắt, giống như nai con lạc đường, ánh mắt mê mang, phúc hậu mà vô hại.

"Ách..." Đầu Chu Dật Dương đau đến như muốn nứt ra, hôn hôn trầm trầm, cái gì cũng không nhớ được, trong đầu chỉ có thể nhớ được loại cảm giác khẩn trí hẹp hòi có thể bức điên người ta cũng có thể làm người ta nghiện, vô ý thức liếm liếm khoé môi, có chút hoài niệm.

Thở phào một hơi, ánh mắt dần dần khôi phục thanh tỉnh, lại không thể tin tưởng được nhìn cảnh đẹp trước mắt, hoảng sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống giường, rồi lại không dám động, sợ quấy nhiễu thiên sứ lúc mơ ngủ.

Chu Dật Dương khó hiểu gãi gãi đầu, hắn thật không nhớ rõ Mị Sắc đến đây lúc nào, chính là trên ga giường có vết máu đỏ lại khiến trong lòng hắn trào lên một niềm vui sướng khó tả, khiến người không thể xem nhẹ mà lan tràn dưới đáy lòng.

Bỗng đùi ngọc hung hăng đá về phía cơ bụng hơi hơi phồng lên của thiếu niên, lại bị Chu Dật Dương ngăn lại giữa chừng, nắm lấy gót chân nhỏ lộn xộn kia chỉ bằng một bàn tay.

"Chu Dật Dương! Tên đại hỗn đản kia! Anh buông tôi ra!" Mị Sắc giãy giụa muốn rút chân ra khỏi tay thiếu niên, âm thầm hối hận vì sao mình lại dùng chân đá hắn, bây giờ ngược lại bị hắn nắm gắt gao, đùi đẹp bị tách ra cực đại, làm cô cảm thấy thẹn đến mức hận không thể chui vào gầm giường.

Cô gái nhỏ hai mắt ngập nước, thân mình như bạch ngọc không chút tì vết dưới tay mình nở rộ, hoa huyệt nhỏ kiều nộn đã sưng đỏ một mảnh, dưới không khí lạnh lẽo hơi chút run bần bật, thật đáng thương.

Tiểu nha đầu ngốc nghếch, hắn chưa được phép muốn cô, cô cũng chỉ mắng hắn đại hỗn đản, đến một câu thô tục khác cũng sẽ không nói, thật là siêu đáng yêu, lại nói, tiếng mắng cô kiều kiều mềm mềm như thế đâu giống như đang tức giận, rõ ràng càng giống như là... muốn hắn yêu thương...

"Chu... Ngô...", vừa mới phun ra cái họ đã bị chàng trai hôn lên cánh môi, trằn trọc cọ xát, mạnh mẽ đoạt lấy, lưỡi dài gắt gao lấp kín tất cả lời nũng nịu sắp nói ra.

Chu Dật Dương hôn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng hơi thở cỏ thơm tươi mát trên người chàng trai, cường thế lại bá đạo, một chút cũng không cho phép cô gái né tránh, đút toàn bộ nước bọt vào trong miệng cô gái nhỏ, chất lỏng chưa kịp nuốt xuống theo gáy thon dài như thiên nga của cô gái chảy dọc xuống.

Cho đến khi cô gái nhỏ dưới thân sắp mất đi hô hấp, Chu Dật Dương mơi lưu luyến dời môi, giữa môi răng hai người kéo dài một đường chỉ bạc, dâm mĩ lại vừa làm người ta nhộn nhạo.

Mị Sắc méo miệng, đột nhiên uỷ khuất khóc ra, nước mắt to như hạt đậu dọc theo khuôn mặt tinh xảo cuồn cuộn chảy xuống, Chu Dật Dương tức khắc rối loạn tay chân.

"Em, em đừng khóc a... Bảo... Bảo bối nhỏ... Là anh không tốt, đều là anh sai, đừng khóc được không?"

Mị Sắc khóc càng lớn, nước mắt càng chảy hung, rất nhanh đã làm gối đầu ướt một mảng lớn nước mắt, "Chu... Chu Dật Dương, anh chính là tên đại hỗn đản... Tôi... Hức... Tôi đến tìm anh... Anh... Anh tại sao lại có thể... Hức..."

Chu Dật Dương nghe cô khóc nấc như trẻ con, vội vàng dỗ dành, "Không phải... Bảo bối... Anh uống nhiều quá... Em phạt anh đi, phạt như thế nào cũng được, được không?"

"Này... Đây chính là anh nói! Một tháng tới... anh không được... Hức... không được đến tìm tôi! Không được gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, cũng không thể chạm vào tôi!"

Chu Dật Dương không ngừng kêu khổ, đang muốn tranh thủ, lại thấy cô có xu hướng khóc lớn lên, chỉ có thể liên tục gật đầu, "Được... Vậy được rồi... Anh, anh đưa em về nhà trước."

"Anh đi ra ngoài! Hức... Để tôi thay quần áo!"

Chu Dật Dương nhanh chóng tròng quần áo, che khuất thân hình rắn chắc tuổi trẻ, lúc này mới hậm hực mà xoay người ra cửa phòng, xuống dưới lầu chờ cô gái nhỏ.

PS: Tớ... Một... Chút... Cũng.... Không... Mệt...

Nam chủ này có chút ngốc bạch ngọt a, hắc hắc hắc, về sau sẽ khôi phục lại phong cách tiểu lưu manh, hắn chắc là quá kích động...

Tớ đã trở lại rồi đây, dạo này bận bịu kiểm tra nhiều quá nên mất tích khá lâu *cảm thấy có lỗi* T^T

Cầu ấn ⭐️ a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net