TG3: Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Mị Sắc chịu đựng đau đớn như xé rách mỗi lần động giữa hai chân, một bên chửi thầm Chu Dật Dương thô lỗ một bên chậm rì rì mặc xong quần áo.

Cuối cùng, khi Chu Dật Dương trông mòn con mắt, cô gái nhỏ mới khập khiễng đi xuống, hắn vội vàng tiến lên đỡ cô, lại bị Mị Sắc hung hăng thưởng một ánh mắt xem thường, "bang" một tiếng đánh lên bàn tay to khớp xương rõ ràng.

Chu Dật Dương sửng sốt, lần đầu tiên bị một nữ sinh đánh, nhưng thật ra không cảm thấy đau, chỉ là trong con ngươi sóng mát lưu chuyển mị ý tràn lan ấy của cô, làm tim hắn như có lông chim phất qua khiến lòng hắn ngứa ngáy.

Lúc ngây người cô gái nhỏ đã lảo đảo bước chân đi xa một khoảng, Chu Dật Dương nhìn bóng dáng tinh tế xinh đẹp của cô, không biết tại sao đầu óc lại nóng lên, tung ta tung tăng theo sau, cánh tay to mở ra, nhẹ nhàng chặn ngang bế cô lên.

Không có gì bất ngờ khi một tiếng gọi to duyên dáng cùng nắm đấm nhỏ không đau không ngứa rơi xuống, "A!! Chu Dật Dương anh buông tôi xuống!!! Tên đại phôi đản này!! Lúc nãy đã đồng ý không chạm vào tôi rồi cơ mà!!!"

Cô gái nhỏ tức giận đến khuôn mặt phình phình, bởi vì giãy giụa, gương mặt hiện lên màu hồng nhạt, càng thêm mê người ngon miệng, Chu Dật Dương nuốt nước miếng, không quan tâm người trong lòng ngực tức giận đến vặn vẹo, vững vàng ôm cô đến chỗ xe.

Mị Sắc dở khóc dở cười, được bạn trai siêu cấp ôm kiểu công chúa là chuyện như thế nào a! Tiểu tử này sức lực rất lớn sao, vừa ôn cô còn có thể mở cửa xe, không nghĩ đến chuyện mình nhẹ muốn chết, Chu Dật Dương ôm cô cơ hồ không phí một chút sức lực nào.

Chu Dật Dương thật cẩn thận mềm nhẹ đặt cô ngồi trên ghế phụ, lại săn sóc giúp cô đeo đai an toàn, trước khi cô tức vung móng vuốt thì lại nhanh chóng xoa xoa đầu cô, tự cảm thấy mỹ mãn sau lại vội vàng trốn về phía ghế điều khiển, miễn cho bị dính mộ cước của ai kia.

Hắn không phải sợ đau, chính là sợ cô khẽ động.... phía dưới... sẽ rất đau, quả nhiên sau khi lên xe Mị Sắc giống như mèo nhỏ hung hăng véo hắn vài cái, Chu Dật Dương cũng không phản kháng cho cô véo, một bộ dáng anh hùng cách mạng hi sinh anh dũng.

Mị Sắc nhìn thấy buồn cười, thiếu chút nữa không nhịn được, vội vàng quay đầu về hướng ngoài cửa sổ, không nhìn hắn.

Chu Dật Dương nhìn cái ót cô, trong lòng không khỏi thầm than, "Thật đáng yêu a...", lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt, chuyên tâm lái xe về hướng nhà cô gái nhỏ.

Mị Sắc có thể cảm giác được hắn cố ý lái xe chậm, thầm khen hắn còn biết thương người, sợ đi nhanh cô không thoải mái, ai ngờ người nào đó chỉ là đơn thuần muốn ở cùng cô nhiều thêm một chút.

"Uy, dừng lại chỗ tiệm thuốc phía trước một chút." Chu Dật Dương nhìn cô vì gọi mình mà tay nhỏ trắng nõn vô ý đặt lên cánh tay hắn, trong lòng bỗng nở hoa, nhưng lại nghe được hai chữ "tiệm thuốc" liền biến sắc, trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt nôn nóng hỏi, "Làm sao vậy? Bị bệnh? Có chỗ nào không khoẻ? Cho anh xem..."

Mị Sắc hơi hơi mỉm cười, thanh âm sâu kín, "Tôi đi mua thuốc tránh thai nha..."

Chu Dật Dương nghe vậy khuôn mặt tuấn tú liền đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn nháy mắt hồng một mảng lớn, thì ra.... Ngày hôm qua mình.... lại bắn vào bên trong...., vì sao chỉ là ngẫm lại thôi liền cảm thấy... có chút kích động...

"Anh... Anh đi, em, em ngồi trong xe đi." Nói xong dừng xe, nhanh chóng đi xuống, không dám lại mặc kệ cô muốn đi xuống.

Qua chưa đến mười phút, Chu Dật Dương mới sải bước trở lại trong xe, đặt vào trong lòng ngực Mị Sắc vài bao đồ, lại từ một cái bao tìm ra một hộp sữa, cắm ống hút rồi đưa đến bên miệng cô.

"Đói bụng chưa? Đến, ăn chút đồ trước." Mị Sắc xác thật đói bụng, cũng liền không cự tuyệt, ngoan ngoãn mở ra miệng nhỏ thanh tú, ngậm ống hút vào trong miệng.

Không có tay cầm sữa, Chu Dật Dương cũng mừng rỡ hầu hạ cô, không hề oán giận câu nào đút cô uống hết, trong lòng tràn đầy bong bóng hồng phấn, thật sự vừa ngoan vừa đáng yêu a, cực kỳ giống thú cưng nhỏ lúc trước hắn nuôi.

Mị Sắc không thể không thừa nhận, Chu Dật Dương chính là vừa có sự thành thục của nam nhân lại có sự ngây ngô của thiếu niên, mang theo một chút mị lực như có như không dụ người phạm tội, sợi tóc hơi loạn, cổ áo mở rộng, tay áo sơmi lỏng lẻo xoắn lên ở cánh tay, trong mắt không kiềm chế được sủng nị làm biết bao cô gái trên đường liên tiếp quay đầu lại.

Một khắc kia cũng đã chậm chạp đến, Chu Dật Dương luyến tiếc cũng chỉ có thể lại lần nữa ôm cô xuống xe đến trước cửa nhà, cầm túi trong tay đặt trước cửa, ấp úng không biết nên mở miệng xin lỗi như thế nào.

"Anh... Thật xin lỗi, anh thật sự không nghĩ em sẽ đến, uống quá nhiều.", gian nan lại tiếp tục, "Làm... chuyện không tốt, em, em yên tâm... Anh chắc chắn sẽ phụ trách!" Con ngươi nâu thẫm thanh triệt, sáng quắc nhìn khuôn mặt tú mỹ của cô, ngữ khí kiên định.

Đứng ngược sáng, lông mi thật dài dịu ngoan phủ xuống dưới mắt một tầng bóng râm, đôi mắt thâm thuý phảng phất có thể hút đi hồn phách người khác, Mị Sắc trong nháy mắt có chút thất thần.

Ngay sau đó nghiêng đầu, tránh né tầm mắt nóng rực của hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào, lại không che giấu được sự lãnh đạm, "Anh đừng quên, anh đã đồng ý với tôi chuyện gì, một tháng tới đừng đến tìm tôi, để tôi yên, được không?"

Chu Dật Dương hoảng hốt, ngữ khí cô gái chứa uỷ khuất đáng thương không nói nên lời, âm cuối còn mang theo chút ý vị khẩn cầu, tư vị chua xót tràn lan trong lòng hắn, đến đầu lưỡi cũng có chút đắng chát.

Mấp máy đôi môi còn muốn nói cái gì đền bù vì đã gây thương tổn, nhưng giãy giụa nửa ngày cũng không nói lên lời, ủ rũ suy sụp hạ bả vai, chỉ có thể chua xót đáp, "Được..."

Phảng phất như bị dính tại chỗ, nhìn Mị Sắc lấy chìa khoá ra, mở cửa phòng, xoay người đi vào, "phanh" một tiếng không chút lưu luyến đóng cửa lại, giống như cắt đi một chút liên hệ cuối cùng giữa hai người, trong lòng Chu Dật Dương vắng vẻ, giống như bị người ta dùng muỗng đào đi một miếng to.

Chu Dật Dương không chút để ý lái xe, trong cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm giác được sự khó chịu đến như thế, lòng có chút đau, như là có cây châm đâm vào, vừa đau vừa ngứa, cơ hồ sắp thở không thông.

Hắn không phải xử nam, cũng hẹn hò với mấy người bạn gái, chưa từng có người nào khiến hắn có loại cảm giác này, hắn chỉ cảm thấy nữ sinh phiền toái, cho chút ngon ngào liền hếch mũi lên mặt cho rằng có thể quản được hắn, vài lần khiến hắn nhàm chán không thôi, rất nhanh kết thúc không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nữ sinh.

Theo đuổi Mị Sắc hoàn toàn là nhất thời nảy lòng tham, có một lần chơi trò chơi trong quán bar hắn thua, bị anh em buộc theo đuổi hoa hậu giảng đường, hắn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, nữ sinh kia hắn đã gặp qua, lớn lên không tồi, dáng người cũng tốt, hắn không có hại.

Nhưng là không biết vì sao cô vẫn luôn sợ hắn, nhìn thấy hắn rất giống như là gặp được Diêm Vương muốn mạng người, hắn vỗn dĩ muốn từ bỏ nhanh, cùng lắm thì bại bởi họ một chiếc xe cũng không có gì.

Chính là... Loại cảm giác muốn ngừng mà không được này, thân mình khiến người ta mất hồn thực cốt kia, đều làm hắn thực tủy biết vị*, bản năng không muốn nhường cho người khác, hắn tuy rằng làm việc hỗn đản thật, Mị Sắc không để ý đến hắn, nhưng mà hắn... Nói như thế nào cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, nếu nỗ lực, vẫn là... sẽ có hi vọng đi...

*Thực tuỷ biết vị: nghĩa đen là khi ăn tuỷ rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng muốn nói là trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Hung hăng hít một mồm thuốc lá, tiện đà bực bội phun ra, bóp tắt tàn thuốc tuỳ tay ném một bên, mạnh mẽ đóng cửa xe, suy sụp tinh thần đi vào quán bar.

Cầu ấn ⭐️~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net