TG3: Chương 9: (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Chu Dật Dương cảm thấy thật 囧, hắn ảo não cúi đầu, thế nhưng lại không thể bảo vệ được tinh quan... Lại bắn... Lần trước cũng như thế... Thì ra là như vậy, nguyên lai không phải uống nhiều quá không khống chế được... là căn bản... không có biện pháp... khống chế được...

Từng đợt chất lỏng nóng bỏng liên tiếp ào ạt vọt vào sâu trong tử cung non nớt của Mị Sắc, " Ân... A!!" Tiếng thét chói tai thật dài vỡ ra từ trong miệng, mang theo chút kiều mềm yếu ớt của cô gái nhỏ, kêu đến mức lòng Chu Dật Dương tê tê dại dại.

Cong eo thon, Mị Sắc không thể khống chế run rẩy, đạt tới cao trào khoái cảm khiến người ta như cận kề cái chết, mị thịt mạnh mẽ xoắn chặt, phảng phất muốn ép khô chàng trai đến giọt tinh huyết cuối cùng.

Vài phút bắn tinh cuối cùng cũng kết thúc, Chu Dật Dương vô lực nằm sải lai trên tấm lưng tuyết trắng cô gái, ấm nóng như lửa cơ hồ muốn hoà tan cô ở trong vòng ôm hắn.

Nhìn dung nhan điềm tĩnh của cô gái dưới thân vì quá độ mệt mỏi mà lâm vào hôn mê, gương mặt còn vẻ ửng hồng vì bị hung hăng yêu thương, trong lòng hắn bỗng sinh ra loại cảm giác thoả mãn, hôn hôn tóc mai bên tai mướt mồ hôi cô, lại thân mật mà nhéo mũi nhỏ lấm tấm hạt nước như trân châu.

Không muốn rút côn thịt nửa mềm vẫn đang chôn trong cơ thể cô, Chu Dật Dương từ sau lưng gắt gao ôm giai nhân, cắm ở huyệt động mất hồn kia vừa lòng đi ngủ.

— — — — — — — — 

Vương cường tìm khắp các phòng trên lầu cũng không phát hiện bóng dáng Chu Dật Dương, cũng không có nghĩ nhiều, một bên không chút để ý xuống lầu một bên hỏi đàn em canh cửa, "Dương ca hôm nay sao lại không trở về?"

Đàn em lộ ra một nụ cười thần bí, trên mặt biểu tình tà ác viết rõ anh hiểu tôi hiểu chuyện đó mà đại ca, "Dương ca hôm nay đi trường học, hình như là tìm hoa hậu giảng đường kia thì phải, không chừng lúc này hai người đang ở trên giường hắc hắc!"

"Tao tin chắc, phi, Hình Phỉ Phỉ! Cô mẹ nó đừng rảnh rỗi nữa! Dương ca hôm nay chạy đến chỗ kỹ nữ đó ngủ, con mẹ nó cô đừng nghĩ tôi không biết, lúc trước cô ta không phải rất băng thanh ngọc khiết sao, ngày sinh nhật đó tại sao lại có thể tự mình chạy đến cho người ta thao?"

Hình Phỉ Phỉ đang ngồi trước quầy bar, hai ngón tay mảnh dài kẹp lấy nửa điếu thuốc lá, khói trắng lượn lờ làm khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối, cô dừng một chút, chậm rì rì nói từng câu từng chữ, "Là tôi dùng di động Dương ca gọi điện thoại cho cô ấy, nói Dương ca lúc đánh nhau bị người ta đánh trúng đầu, lừa cô ấy đến..."

Vương Cường nghe lời cô nói xong, nháy mắt nổi trận lôi đình, "Hình Phỉ Phỉ, tôi phỉ nhổ, cô mẹ nó bị ngu sao, tôi cho cô cơ hội để ngủ với hắn cô không làm, còn tìm nữ nhân kia tới, cô không đối nghịch với tôi thì trong lòng không thoải mái đúng không?!"

Hình Phỉ Phỉ "Đùng" một tiếng đứng lên, "Vương Cường, tôi có tư cách gì để chia rẽ bọn họ hả! Anh có tư cách gì chia rẽ bọn họ! Tôi chỉ muốn tương lai Dương ca có thể xem xét lại việc này mà cho tôi một miếng cơm ăn thôi! Này thì có gì sai sao?! Nếu hắn biết anh muốn nhân lúc hắn say tặng người lên giường hắn, hai chúng ta đều không ăn được gì cuốn gói ra đi hết! Hắn không phải người có thể bị anh tuỳ ý dắt mũi đâu, anh tự giải quyết cho tốt."

Giày cao gót đạp trên đá cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thuý càng lúc càng xa, Vương Cường tức muốn hộc máu mà quét rớt toàn bộ đồ vật trên mặt bàn, bình rượu rối tinh rối mù rơi đầy đất, mảnh vụn pha lê nháy mắt bắn ra thật xa.

— — — — — — — — 

Thật nặng, quá nặng, trên người giống như bị một khối đá lớn nóng như lửa gắt gao ngăn chặn, làm sao cũng không thể vặn vẹo tránh thoát khỏi vật nặng này, thật sự muốn thở cũng không nổi, Mị Sắc "ưm" một tiếng, tỉnh lại từ cảnh đáng sợ trong mơ.

Thì ra không phải mơ, khối đá lớn kia đang đè trên người cô, chính là Chu Dật Dương đang giở trò với cô. Cho dù ai nhìn thấy người đàn ông mới sáng sớm tinh mơ đã ở trong cơ thể mình cày cấy , tâm tình đều sẽ không quá tốt.

Mị Sắc hận hắn làm phiền mộng đẹp, banh khuôn mặt nhỏ phải đá hắn xuống giường, Chu Dật Dương đang ở thời điểm quyết định sao có thể để cô kháng cự, cậy mạnh dùng một tay cầm lấy bả vai đơn bạc cô, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, như dã thú giao hợp ngậm lấy thịt non nơi cần cổ cô, nhanh chóng mạnh mẽ lao tới, nương theo chất lỏng bôi trơn tối qua bắn vào dũng đạo cô, eo thon mãnh liệt đâm tới, liều mạng tàn phá kiều hoa kia.

Mị Sắc bị xóc nảy điên cuồng làm cho tâm thần tan rã, chỉ có thể phí công mở to cái miệng nhỏ, lại một chút âm thanh cũng không nói ra được, mặc cho chàng trai thao làm thọc vào rút ra.

"A!! Đừng! Đừng... A!!!!" Lời phản kháng còn chưa ra khỏi miệng, tinh hoa chàng trai đã bắn cả vào trong cơ thể, côn thịt ở trong tiểu huyệt giống như có sinh mệnh run run nhảy lên, mã mắt phía trước quy đầu lớn ra sức phun ra "nước miếng" không ngừng đút vào miệng nhỏ.

Đường đi nhỏ hẹp bị đục dịch dính nhớp không ngừng cọ rửa, Mị Sắc khóc không ra nước mắt, hoàn toàn sụp đổ, "Chu Dật Dương!!! Anh lại bắn vào bên trong!!!! Tôi ghét anh!!!! Chán ghét đồ chết bầm nhà anh!!!"

Khuôn mặt nhỏ khóc đến nhăm dúm đỏ rực, giống như cô dâu nhỏ bị uỷ khuất, liều mạng giãy giụa vặn vẹo trong lòng ngực hắn muốn rời khỏi, cánh tay tuyết trắng như ngó sen hung hăng đánh lên bả vai chàng trai, hai đùi đẹp đá hai chân rắn chắc của hắn.

Chu Dật Dương tự biết mình đuối lý, nhẹ nhàng vỗ lưng Mị Sắc cho cô thuận khí, hiếm khi kiên nhẫn, dỗ dành cô như dỗ trẻ con, "Nga nga, không khóc không khóc, anh sai rồi, đều là anh không tốt, lần sau, lần sau tuyệt đối không bắn vào có được không?"

"Lần sau?! Anh còn nghĩ có lần sau!! Anh nằm mơ!! Mau cho tôi đi ra ngoài!!! Tôi muốn rời giường đi học!!! Về sau không bao giờ cho anh vào nhà tôi nữa!!! Nếu không tôi sẽ tìm chú cảnh sát bắt anh đi ô ô ô..."

Trong lòng Chu Dật Dương có chút bất đắc dĩ, nha đầu ngốc này, còn chú cảnh sát nữa cơ, trên mặt lại không dám để lộ ra, vô cùng thuận theo mà đứng dậy, rút ra côn thịt mềm nhũn sau khi phát tiết hoàn toàn, mang ra rất nhiều chất lỏng trong suốt, có tối hôm qua bắn vào, cũng có cái vừa mới bắn, trên nấm đầu còn dính ánh nước trong suốt nhè nhẹ, phi thường dâm mĩ.

Hoa huyệt nhỏ bị hắn bắt nạt sưng đỏ một mảnh, Chu Dật Dương đau hỏng muốn hỏng, đang muốn tiến lên xem xét, lại bị ánh mắt u oán của cô gái trừng đến, hai tay cứng đờ dừng lại giữa không trung, không dám lại tiến đến một bước, chỉ có thể xấu hổ gãi gãi đầu.

Chân Mị Sắc đều bị chàng trai thao đến mềm, toàn thân không có một chút sức lực, mới vừa xuống giường liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất, may mắn Chu Dật Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, cô gái càng thêm uỷ khuất, khụt khịt có xu thế lớn hơn, bẹp bẹp miệng nhỉ cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng khóc lớn, từng hàng nước mắt đan xen trên khuôn mặt tinh xảo, càng tăng thêm vẻ đáng thương.

Chu Dật Dương chân tay luống cuống, chậm rãi đi về phía trước, bế cô lên, tự mình hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, động tác thong thả lại vụng về còn mang theo chút không thuần thục, thật cẩn thận vẫn luôn trộm ngắm sắc mặt cô gái, sợ cô tức giận.

Mị Sắc tự sa ngã, một chút sức lực cô cũng không có, không để mặc hắn đùa nghịch thì làm sao bây giờ, không làm được thì thôi hà tất gì phải làm ra vẻ, chỉ là khuôn mặt nhỏ gắt gao banh lại, một câu cũng không nói với hắn. Chu Dật Dương một đường run sợ đưa cô đến trường học.

Cầu ấn ⭐️~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net