TG4: Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, hai nam nữ trần trụi dây dưa với nhau, cũng không rõ là cảnh trong mơ hay là hiện thực. Lăn lộn một đêm, buổi sáng rời giường khuôn mặt người đàn ông tiều tuỵ hẳn, phía dưới mắt là một mảng lớn màu xanh nhạt, không có một chút thần khí sảng khoái nào đáng lẽ nên có sau khi hoan ái.

Trong lòng Lâm Tử Hào một trận vắng vẻ, như con rối gỗ bị rút cạn linh hồn ngơ ngác mà ngồi ở mép giường, nhớ lại giấc mơ, cũng nhớ cô...

Di động trên tủ đầu giường truyền đến âm thanh tin nhắn đến "tích tích", cánh tay dài người đàn ông duỗi ra cầm lấy di động, trên màn hình thình lình tên cô gái mà mình đang nhớ đến, Lâm Tử Hào không khống chế được tim đập nhanh, không biết cô muốn nói với mình chuyện gì, có phải muốn gặp mặt hay không?

Lòng tràn đầy mong chờ mà mở tin nhắn ra: "Chào anh, tôi là Lưu Bình, người đại diện của Mị Sắc, tôi muốn chúng ta gặp nhau vào lúc 10 giờ ở trụ sở của tạp chí phụ nữ thời thượng." Vui mừng thoáng chốc biến thành thất vọng, thần thái trong mắt cũng ảm đạm đi vài phần, gãi gãi đầu mới loáng thoáng nhớ lại hôm qua Mị Sắc hình như là có nói qua với hắn về chuyện này.

Có lẽ sẽ gặp được cô... Trong lòng lại bốc cháy lên một tia hy vọng, ngọn lửa khô nóng tối hôm qua lại lần nữa có tư thế ngo ngoe rục rịch, Lâm Tử Hào vội hít sâu một hơi, chui vào buồng về sinh tắm nước lạnh.

Thay đổi vài bộ quần áo ở trước gương soi vài lần, rồi lại sợ bị cô hiểu lầm thành hắn chuẩn bị rất kĩ càng, hắn không muốn để cô nhìn ra mình đã cố tình ăn diện, cuối cùng lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài, liền cầm chìa khoá lái xe qua chỗ hẹn.

Người đàn ông mang kính râm, che đi nửa khuôn mặt, nhưng lại không che được hình dáng cằm hoàn mỹ, khi đi lại, từng khối cơ bắp màu mạch dưới lớp áo sơ mi tuyết trắng như ẩn như hiện, vai rộng eo thon cùng đường cong phần lưng rắn chắc, đùi thon dài hữu lực bị bọc dưới lớp quần dài, thật khiến người ta phải phun máu mũi.

Ánh mắt cô gái nhỏ trong thang máy toát ra vẻ hoa si nồng đậm, hận không thể xông lên phía trước ôm lấy hai chân dài kia không buông tay, Lâm Tử Hào nhẹ nhàng mà nhíu mày lại, môi mím càng chặt. Dưới ánh mắt nóng như lửa của người phía sau yên lặng đứng chờ thang máy chạy lên tầng 20, hắn mới sải chân dài bước nhanh về hướng đám người phía trước.

Bình tỷ đứng ở chỗ trống trải dễ thấy gật đầu với hắn, ý bảo hắn đi vào văn phòng nói chuyện.

Thẳng đến khi bà đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt của hắn, Lâm Tử Hào mới lưu luyến mà quay đầu lại, Bình tỷ đương nhiên thấy được động tác của hắn, cười nói:

"Lâm tiên sinh, tôi sẽ không nói vòng vo, Mị Sắc đúng là đang làm việc ở bên ngoài," khoé miệng hắn không nhịn được cong lên, nhưng câu nói tiếp theo của Bình tỷ lại đẩy hắn xuống tận đáy cốc, "Nhưng thật là xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với việc anh nói như vậy trên Weibo, hơn nữa những từ như vậy sẽ mang đến rắc rối rất lớn đến công việc của Mị Sắc, cho nên làm phiền anh làm sáng tỏ."

Trên mặt Bình tỷ nở nụ cười xã giao, biểu tình lại không có nửa phần nhu hoà, "Chuyện lúc trước của hai người tôi không nói đến, rốt cuộc thì mỗi người đều có quyền lựa chọn, nhưng mà, làm trưởng bối của Mị Sắc, tôi cảm thấy anh cùng con bé không thích hợp, làm người đại diện của Mị Sắc, xuất phát từ công tác phụ trách người mẫu, công ty hy vọng cô ấy không nên xuất hiện bất kỳ tai tiếng nào, cũng không hy vọng cô ấy thông qua phương thức ấy để lăng xê phát triển, cho nên..."

Lâm Tử Hào thẳng tắp nhìn vào mắt người đối diện, "Tôi và cô ấy.... tại sao lại không hợp?"

"A... Lâm tiên sinh... Mị Sắc cô ấy... Thoạt nhìn tương đối kiên cường, trên thực tế lại yếu ớt và mẫn cảm hơn bất kỳ ai khác, cô ấy đã gặp quá nhiều bất hạnh rồi, bản thân tôi chỉ hy vọng cô ấy không cần phải chịu thương tổn nào nữa. Lúc trước là cô ấy không hiểu chuyện, cho nên tinh thần thống khổ sa sút một đoạn thời gian rất dài, thật vất vả mới có thể đi ra khỏi khói mù để gặp lại ánh sáng, mong Lâm tiên sinh thả cho cô ấy một con ngựa*."

*ý chỉ anh nên buông tay cô đi.

— — — — — — — —

Mị Sắc đang đứng hoá trang, dư quang liếc mắt một cái liền thấy được Lâm tiên sinh đi ra từ văn phòng của Bình tỷ, không biết Bình tỷ nói gì với hắn, dù sao khẳng định không phải lời hay gì, chậc chậc chậc, sắc mặt thật là xanh xao, trên mặt viết rõ chữ "không tốt", âm u giống như muốn đi ăn thịt người.

Lặng lẽ thè lưỡi, liền biết Bình tỷ khẳng định sẽ hung hăng dạy dỗ hắn một phen, ai thấy con gái của mình bị bắt nạt mà không tức giận hả? Hắn đã tìm tới tận cửa rồi, không mắng hắn máu chó đầy đầu mới là lạ.

Mị Sắc ở trong lòng âm thầm giơ hai ngón tay làm thành chữ V, lại làm bộ không phát hiện hắn, tiếp tục đốt lửa cùng Trương Dương cho nhiếp ảnh gia chụp hình. Sau khi báo thù, tâm tình cô gái nhỏ rất tốt, nụ cười cũng vô thức ngọt ngào hơn vài phần, lại không chú ý đến ánh mắt Trương Dương ở bên cạnh chợt loé qua nét kinh diễm.

Một số người không biết đang nói cái gì, Lâm Tử Hào đứng ở xa xa nhìn cô cười tươi như hoa mùa xuân, sáng mù mắt một đám người bên cạnh, liền đến thợ trang điểm cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, mà tên đàn ông gì đó bên cạnh cô lại ôn nhu mà nhìn cô, còn nâng tay sủng nịnh mà vỗ vỗ đỉnh đầu cô.

Từ góc độ của hắn nhìn tới, hai người cực kỳ thân mật, gần đến mức cơ hồ như dính lại với nhau, Mị Sắc như là dựa vào lòng ngực người đàn ông kia. Lâm Tử Hào trong lòng ghen tuông ngập trời, vẫn đang ở phim trường mà hai người kia lại dám không ngại ngùng dán sát như vậy! Động tác của tên đàn ông kia làm tự nhiên như vậy, người khác cũng không có vẻ mặt khác thường gì, khẳng định là đã làm rất nhiều lầm, mọi người đều đã nhìn quen rồi nên không trách!

Thân mình hắn hơi hướng lên phía trước, bước chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất, ánh mắt Lâm Tử Hào hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm cô gái bị người ta chiếm tiện nghi rồi mà còn ngu ngốc không biết gì, lời nói của Bình tỷ lại quanh quẩn bên tai hắn:

"Các người lén gặp mặt thì tôi không phản đối, tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện hẹn hò của hai người, nếu Lâm tiên sinh có bản lĩnh làm cho Mị Sắc hạnh phúc vui vẻ, tôi nhất định sẽ giơ hai tay đồng ý. Nhưng mà bất kỳ trường hợp công khai nào, chỉ cần có người, các người nhất thiết phải bảo trì khoảng cách, sau hai ngày nhiệt độ tin tức cũng sẽ giảm xuống, đây là quy định của công ty, cũng là tốt cho sự phát triển của Mị Sắc. Tôi nghĩ Lâm Tử Hào tiên sinh cũng sẽ không ích kỷ đến mức chỉ vì dục vọng của mình mà phá hư tiền đồ của Mị Sắc mà? Đúng không?"

Trong đầu hiện lên hình ảnh Bình tỷ hơi trào phúng mỉm cười, giống như châm chọc hắn khốn nạn, mắng hắn không phải con người, tổn thương Mị Sắc, che chở cho cô gái nhỏ giống như con gái, nếu như để bà biết tiểu ngu ngốc kia đã bị hắn... Lâm Tử Hào thở dài một hơi... May mắn hắn xuống tay sớm... Bằng không lấy thái độ của bà, xác định mãi mãi sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Nắm đấm đặt trong túi quần Lâm Tử Hào càng lúc càng siết chặt, gân xanh nổi lên, bực bội muốn chết, bất kỳ nơi nào có người khác đều không thể gặp mặt, thì có gì khác với người xa lạ đâu! Giống như bây giờ, hắn muốn tiến lên túm lấy Mị Sắc cũng không có tư cách, chỉ có thể oán hận mà nhìn tên nam nhân không có ý tốt đang làm xằng làm bậy cô gái nhỏ.

Tiểu ngu ngốc này! Ngốc muốn chết! Bị người ta ăn đậu hủ cũng không biết! Lúc hai người ở cùng nhau còn không phải sẽ bị tên gia hoả lòng đầy ý xấu kia chiếm biết bao nhiêu tiện nghi rồi còn gì!

Đột nhiên nhớ lại lúc chụp hình cho bìa tạp chí lần trước, Trương Dương còn nâng mông cô gái nhỏ! Đậu moá, đó là lãnh địa của hắn! Tại sao lại có thể cho nam nhân khác tuỳ tiện sờ!

Khi phối hợp động tác cũng không thể tránh khỏi xuất hiện những lần tiếp xúc thân thể, chẳng phải là nơi nào cũng sẽ bị tên khốn khiếp kia chạm qua sao?! Càng nghĩ càng gấp, càng gấp càng giận, giận tên đàn ông kia, giận cô gái nhỏ, giận Bình tỷ, nhưng giận nhất vẫn là bản thân. Đều là hắn không tốt, không quý trọng cô, nếu không tại sao có thể cho người khác cơ hội chen chân vào...

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net