TG4: Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Mị Sắc được nghỉ, trong lòng tự nhiên là nhẹ nhàng không ít, nhưng cảm xúc thống khổ của nguyên chủ tồn tại trong cơ thể lại giống như một khối đá nặng trĩu đè trong lòng cô, vốn dĩ tâm tình đang tốt cũng không khỏi phai nhạt đi vài phần.

Theo bản năng, Mị Sắc một mình lái xe đến trước nghĩa trang, cô gái nhỏ cảm xúc đang xuống thấp nên căn bản không phát hiện, có một chiếc Land Rover màu tối vẫn luôn theo đuôi ở phía sau.

Lâm Tử Hào không quan tâm đến huấn luyện viên khuyên can cùng uy hiếp, la hét muốn nghỉ một tháng, không biết vì sao, từ khi nhân vật Trương Dương này xuất hiện, trong lòng hắn càng ngày càng sợ hãi bất an, phảng phất như sinh mệnh sắp mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, nếu như hắn còn không chịu tiến lên, liền thật sự sẽ hoàn toàn bị cô vứt bỏ, sau này có muốn cũng không bắt về được.

Nói thật, Trương Dương so sánh với hắn, hai người không phân cao thấp, huống chi, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, lại không thể không nói, tên đàn ông kia còn ôn nhu săn sóc hơn hắn nhiều. Trong lòng Lâm Tử Hào nghẹn khuất, hắn thật sự không hiểu rõ làm sao để dỗ dành con gái, miệng không ngọt, nói cũng không dễ nghe, làm hắn gấp muốn chết, lại không làm ra được chuyện lãng mạn nào khiến cho cô gái nhỏ cảm động, làm cô hồi tâm chuyển ý.

Duy nhất một chuyện đã làm chính là biến cô thành người phụ nữ của mình, kết quả còn làm người ta tức muốn chết. Lâm Tử Hào ảo não mà đấm vài cái trên tay lái, thầm hận bản thân quá ngu ngốc, đi theo như vậy thì có ích lợi gì, cho dù hai người có gặp mặt, cũng không biết hắn lại sẽ nói sai cái gì làm sai chuyện gì, ngược lại càng chọc cô thêm chán ghét.

Nhưng hắn lại không dám không làm gì cả, cô mắng mình cũng được, hận mình cũng được, còn tốt hơn việc hai người giống như người xa lạ chưa bao giờ quen biết nhau. Tưởng tượng đến ánh mắt lạnh băng đạm mạc cô nhìn hắn lần trước, trong lòng hắn liền đau đớn, ánh mắt như vậy hắn chịu một lần là đủ rồi, nhiều thêm nữa hắn không thể nào nhận nổi.

Giống như lúc gặp cô ngày đó, rõ ràng là ở dưới thân hắn vừa hận vừa tức, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh lại như muốn ăn thịt người, hận ý bắn ra hận không thể uống máu sau đó gặm hắn đến xương cốt cũng không chừa. Nhưng lại phản kháng không được, mắng không ra tiếng, mỗi khi mở miệng thì toàn là rên rỉ, chỉ có thể cắn miệng nhỏ, đỏ hồng khuôn mặt tuỳ ý hắn bóp eo thao loạn, vẻ mặt quật cường ẩn nhẫn kia vừa sinh động lại đáng yêu, bộ dáng kia mê người muốn chết...

Suy nghĩ trôi đi quá xa, Lâm Tử Hào vội mạnh mẽ kéo suy nghĩ về, tên tiểu tử dưới thân kia không khống chế được căng trướng lên, lỗ tai nam nhân có chút nóng, sự mỏi mệt vì phải canh giữ ở cửa từ sáng sớm thoáng đã tan thành mây khói, chỉ còn lại dục hoả điên cuồng kêu gào trong cơ thể. Hắn bất đắc dĩ đành phải hạ cửa sổ xe xuống, thừa lúc ngọn lửa kia còn chưa lan tràn thành lửa lớn hừng hực thu hồi lý trí của mình.

Mị Sắc cố lên tinh thần, dựa theo ký ức nguyên chủ tìm được hai phần mộ dựa sát nhau.

Nhìn ảnh chụp hai người trung niên, trong lúc nhất thời cô cũng không thể nói rõ được tư vị trong lòng là như thế nào, tuy không phải là cha mẹ cô, nhưng lại không ngăn cản được sự chua xót nơi chóp mũi. Đầu ngón tay vừa mới chạm vào khuôn mặt từ ái của cha, nước mắt liền không khống chế được tràn ra, sau đó tầm mắt liền mờ đi.

Mị Sắc không chống đỡ được bi thương tràn ngập trong cơ thể, ngã ngồi trước bia mộ, mặc cho nước mắt mãnh liệt chảy xuôi xuống, phảng phất như muốn khóc hết tất cả những bi thương uỷ khuất cùng không cam lòng đời trước của nguyên chủ, ném tất cả ra.

Nhìn bóng dáng nhỏ xinh đang khóc đến không kiềm chế nổi ở cách đó không xa kia, yếu ớt đến khiến người ta đau đớn, hận không thể xông lên ôm cô vào trong lòng ngực, thay cô huỷ diệt hết thảy những thống khổ cùng bi thương, cho cô một cánh tay kiên cố nhất để dựa vào.

Lâm Tử Hào hối hận lại tự trách, bỏ đi vẻ kiên cường ở bên ngoài, thì ra cô chỉ là một cô gái nhỏ cô đơn đáng thương như vậy mà thôi, cha mẹ mất sớm, một thân một mình dốc sức làm việc ở nơi thành thị xa lạ, bả vai đơn bạc mảnh khảnh kia đã phải trải qua biết bao nhiêu chua xót ít ai biết được, phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay?

Trước kia hắn rốt cuộc có bao nhiêu vô tình tàn khốc, mới có thể nhẫn tâm đối xử lạnh nhạt với sự dũng cảm theo đuổi của cô, hắn đã từng máu lạnh nhẫn tâm bao nhiêu, mới có thể khiến cho cô vốn đã chồng chất vết thương lại phải chịu thêm từng vết sẹo nữa?

Lúc trước Mị Sắc chưa từng phát hiện Lâm Tử Hào, sau khi cảm xúc hơi ổn định một chút, thiếu chút nữa bị bóng dáng màu đen thẳng tắp đứng ở phía sau doạ cho tim như muốn nhảy lên tận cổ họng. Cô không khỏi chửi thầm tên đàn ông ngốc này, theo dõi cũng không trốn kĩ một chút, thân hình cao như vậy mà còn không nhúc nhích, có thể hù chết người đó.

Đột nhiên một tia sáng xẹt ngang qua đầy, Mị Sắc vươn một bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về từng chữ khắc trên bia mộ:

"Ba, mẹ, con biết con không nên tiếp tục mặt dày dây dưa với hắn, cho nên con từ bỏ,con buộc mình không đi tìm hắn, cũng không nghĩ đến hắn, nhưng mà," nước mắt vừa mới ngừng lại một lần nữa chảy xuống theo cằm, thống khổ nghẹn ngào, "Chính là, vì sao con lại không thể quên được hắn, vì sao con gái vẫn còn thích hắn, vì sao vì sao, rõ ràng hắn... Làm nhiều chuyện xấu xa với con như vậy... Con gái thật không có tiền đồ... Thực xin lỗi cha mẹ..." Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm người đàn ông nghe được, nhưng lại không có vẻ cố tình.

Lời tiếp theo không nói được nữa, hai tay nhỏ gắt gao che lại miệng, hai vai đơn bạc của cô gái nhỏ run rẩy, như đoá hoa trong màn mưa gió bão bùng, nhu nhược chọc người ta thương tiếc.

Trong mắt Lâm Tử Hào nháy mắt nổi lên ánh sáng hy vọng. Lúc nãy cô! Cô thế nhưng còn nói thích mình! Hắn sợ hãi quá, sợ cô có Trương Dương ưu tú, không hề thích mình giống như trước nữa, sợ ánh mắt lạnh băng phảng phất như nhìn người xa lạ của cô, sợ trong miệng cô lại nói ra những lời mà hắn không thích. Cho nên hắn không dám, không dám tiến lên một bước, không dám làm chuyện hỗn đản như vậy với cô nữa.

Nhưng bây giờ! Hắn nghe được cái gì! Cô nói cô không quên được hắn! Cả người Lâm Tử Hào đều nóng lên, máu sôi trào thúc giục hắn nhanh chóng kéo nhân nhi mà mình tâm tâm niệm niệm vào trong lòng ngực mãi không buông ra, hung hăng hôn cô trừng phạt cô đã làm hắn lo lắng hãi hùng.

Đôi tay kích động có chút run rẩy cầm lấy di động, nhanh chóng ra Baidu xem có biện pháp gì có thể làm con gái vui vẻ, hắn đúng thật là ngu ngốc, nhưng mà biết cần cù bù thông minh. Trên mạng kiến nghị hẳn sẽ có hiệu quả, có thể dỗ được cô là được, hắn không muốn lại làm cô gái nhỏ khóc nữa, hắn luyến tiếc, lòng hắn đau.

Tìm được một lời khuyên "Dẫn cô gái cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, đi chơi, dẫn đi dạo chơi ở ngoại thành. Con gái đều thích được con trai dỗ dành, thích con trai quan tâm yêu thương...". Cái này cũng không tệ lắm, có thể thực thi, Lâm Tử Hào lại nhìn lướt qua một đống "Thủ tục của một người bạn trai tốt" ở phía trên, âm thầm nhíu mày, thì ra làm bạn trai lại có nhiều chuyện phải làm như vậy, thủ tục này quá khó khăn, vẫn là để sau rồi nói.

Mị Sắc hai mắt đẫm lệ mông lung, bỗng trước mắt xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, sau đó thân thể liền bị kéo lên, lực đạo có chút lớn, lại có thể cảm giác ra người kia đã cố tình hết sức ôn nhu đối đãi với cô.

"Lâm Tử Hào? Anh sao lại đến đây?" Mị Sắc không thể tin được mở lớn mắt, "Anh theo dõi tôi? Anh đừng chạm vào tôi!" Chán ghét tránh khỏi bàn tay to của hắn, giống như đang tránh né loài ruồi bọ ghê tởm làm bẩn mắt.

Lâm Tử Hào từ trên cao nhìn cô lập loè trước sau cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt hắn, âm thầm cười nhạo bản thân ngốc nghếch, lần trước tại sao lại không nhìn ra vật nhỏ này là đang khẩu xà tâm phật.

Ở gần cô như vậy, mới có thể lột ra nguỵ trang của cô, bắt được một kiều bảo bối mềm mại đáng yêu như thế này. Thì ra cô chỉ cao đến ngực hắn, một tiểu bé bỏng như vậy, thật muốn vươn tay xoa xoa đầu nhỏ xù xù kia, đến chính hắn cũng chưa chú ý tới, giờ phút này nụ cười của hắn có biết bao nhiêu ôn nhu.

Bị người đàn ông chăm chú nhìn như vậy thật dễ bị phân tân, Mị Sắc rất nhanh đã chịu không nổi, khuôn mặt nhỏ tiếu lệ có chút đỏ ửng, gương mặt không tô son trát phấn, nhưng lại đẹp đến mê hoặc lòng người.

Bộ dáng ngượng ngùng làm tim Lâm Tử Hào đập nhanh một trận, nắm cằm cô cưỡng bách cô ngẩng đầu, đôi mắt khóc sưng lên có chút hồng hồng như thỏ con, nhu nhược đáng thương, lại cố tình cứng miệng mắng, "Lâm Tử Hào, anh có bệnh à! Tôi nói chuyện anh không nghe thấy sao! Anh làm gì?! Anh buông tôi ra!"

Giống như mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, rõ ràng không có bất cứ lực công kích gì, còn muốn làm bộ rất lợi hại để nguỵ trang mình. Lâm Tử Hào cười càng thêm tươi, chặn ngang bế nhân nhi nhỏ xinh, hùng hổ đi về hướng con đường của mình.

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net