TG4: Chương 17: (Kết thúc thế giới thứ 4):

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Mị Sắc nghi ngờ là cô đang bị ảo giác, kinh ngạc há to miệng, không thể tin được mà nhìn về phía người đàn ông đang không dám ngẩng đầu nhìn cô ở đối diện.

Lâm Tử Hào lần đầu tiên làm chuyện dụ dỗ cô gái nhỏ vui, trên gương mặt anh tuấn ngày thường băng lãnh hiếm khi xuất hiện một tia quẫn bách, đỏ ửng một mảnh lên cả lỗ tai, dần dần che kín cả gò má anh tuấn.

Bộ dáng e thẹn như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng này thật sự khác biệt quá lớn với tên dã thú hung mãnh đêm qua. Mị Sắc "Xì" một tiếng bật cười, mi mắt cong cong, ánh nước trong mắt loé sáng, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn treo trên gương mặt, giống như một cơn lốc xoáy nhẹ nhàng hút cạn hồn phách người đàn ông.

Lúm đồng tiền như hoa, ngọc thể mềm mại, Lâm Tử Hào thế nhưng lại nhìn đến ngây ngốc. Ánh mắt trời chiếu rọi xuống thân thể mềm mại thướt tha yểu điệu của cô gái nhỏ, trên da thịt tinh tế phảng phất như được bao phủ bởi một tầng vầng sáng nhạt nhàn, đang tản phát ra ánh sáng trắng, mà những dấu tay xanh tím đan xen cùng vết véo kia lại phá huỷ vẻ đẹp này.

Lâm Tử Hào có chút áy náy, nhưng mà trong lòng lại không thể kìm chế được trào ra một nỗi vui sướng, những dấu vết này, tất cả đều là do một mình hắn lưu lại đó...

Trên đầu vai trắng nõn vẫn còn hơi run rẩy, làn da kiều nộn có vô số dấu răng như những con bướm đang vỗ cánh muốn bay đi. Tầm mắt hắn lại không tránh được dời về phía hai tiểu bạch thỏ đang nhảy lên vui sướng...

Nhớ lại xúc cảm mềm mại như bông kia, hầu kết người đàn ông không tự giác được mà lăn lên lộn xuống với biên độ lớn, âm thanh nuốt nước miếng giống như sấm rền, sau đó trong thùng xe yên tĩnh liền vang lên tiếng cười khanh khách của cô gái nhỏ.

Mặt Lâm Tử Hào càng đỏ hơn.

Mị Sắc đang hết sức vui vẻ, bụng lại không thức thời mà phát ra âm thanh "rột rột" kháng nghị. Mị Sắc nhăn lại mày đẹp, bất mãn mà chu miệng nhỏ. Từ ngày hôm qua đến bây giờ cô còn chưa ăn được gì đâu, lại kịch liệt vận động cả đêm, dạ dày đã sắp đói bẹp rồi. Cô giơ tay sờ sờ bụng nhỏ, dẹp lép như sắp dán vào lưng rồi, một chút hàng trữ cũng không còn nữa, uỷ khuất muốn khóc.

Tuy là Lâm Tử Hào hơi ngu ngốc cũng nhìn ra cô gái nhỏ đang khó chịu, vội vàng cầm cháo thịt cá vẫn còn ấm áp dâng lên như hiến vật quý. Vốn dĩ nghĩ đêm qua tiểu nha đầu khẳng định đã mệt muốn chết rồi, tính toán chờ cô tỉnh lại liền cho cô ăn, kết quả cô gái nhỏ vừa mở mắt ra, đã dùng con ngươi ngập nước nửa giận nửa oán mà trừng hắn. Mắt đẹp ẩn chứa ngọn lửa, mặt như phù dung, nhất thời lòng hắn quá mức thoả mãn, liền quên mất phải cho cô gái nhỏ ăn no.

Mị Sắc nào còn sức lực ăn cơm, nhưng tên ngu ngốc này cố tình lại không biết nên làm gì, cô phồng má ghét bỏ hắn, Lâm Tử Hào lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, dùng muỗng đút từng ngụm từng ngụm cháo vào trong cái miệng nhỏ đỏ tươi đang mở ra chờ ăn.

Hai cánh môi mềm bị hôn tàn nhẫn, hơi hơi sưng lên, chạm một cái liền đau, Lâm Tử Hào tay chân vụng về luôn là không cẩn thận đụng trúng cô, làm cô gái nhỏ rên rỉ từng tiếng đau đớn. Một chén cháo được người đàn ông khó khăn chậm rãi đút cô gái nhỏ hơn nửa tiếng mới hết.

— — — — — — — —

Tuy nói Lâm Tử Hào xin nghỉ một tháng, nhưng làm sao có thể lâu như vậy không về đội huấn luyện được, mới ăn vạ bên người Mị Sắc được một tuần hắn đã bị huấn luyện viên điên cuồng thúc giục trở về.

Cũng may quan hệ hai người bây giờ cũng coi như là có chút tiến triển, cô không còn trốn tránh hắn như lúc trước nữa, càng sẽ không đối xử với hắn lạnh lùng như người xa lạ nữa, chỉ là...

Cô không bao giờ giống như trong trí nhớ, dùng cặp mắt ôn nhu sáng ngời, thâm tình lưu luyến mà nhìn về phía hắn, phảng phất như trong lòng cô, trong mắt cô không thể nào chứa được ai khác nữa, chỉ có một mình hắn, là toàn bộ thế giới của cô... Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn mất đi ánh mắt đơn thuần mà lại toàn tâm toàn ý như vậy...

Lâm Tử Hào thở dài một hơi, nói đến cùng vẫn là hắn đã bỏ lỡ thời gian mà cô thích hắn nhất, nhưng còn có thể trách ai được, chẳng qua là hắn đã nghĩ thông suốt, biết được đây là sự trừng phạt mà hắn xứng đáng gặp phải. Nhưng mà trong ngực hắn vẫn không thể tránh được có chút buồn rầu, lồng ngực như có cái gì đó tắc nghẽn lại, khó chịu thở không thông.

Mọi việc đều có báo ứng, trước kia là cô nỗ lực duy trì quan hệ giữa hai người, bây giờ đổi lại là hắn thật cẩn thận che chở cân bằng, đây có lẽ chính là kết cục của việc hắn đã từng giẫm đạp một trái tim chân thành của cô gái nhỏ.

Nhưng mà cũng may ở thời khắc mấu chốt hắn đã nhận ra con tim của mình, bây giờ hắn vẫn còn cơ hội để cứu vãn được, nếu như hắn vĩnh viễn không hiểu được tình cảm bí ẩn vẫn luôn lặng lẽ mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng hắn kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống hắn, hôn môi với người khác, thậm chí là làm chuyện thân mật khăng khít nhất mà hai người bọn họ đã làm qua kia. Chỉ là tưởng tượng trong đầu thôi mà những hình ảnh ấy lại làm đầu quả tim hắn như bị vô số kim châm đồng thời đâm vào, đau đớn, nếu thật sự có một ngày như vậy, có lẽ hắn sẽ điên mất.

Nhắm mắt, hắn cưỡng bách mình không thể tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa, ôm lấy đầu nhỏ trước ngực hung hăng hôn một cái trên đỉnh đầu đen tuyền của cô, nhưng một cái hôn cũng không đủ, hắn liền dùng sức mổ, để chứng minh với bản thân ít nhất là giờ khắc này, cô vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Chẳng sợ cô không còn giống cô gái nhỏ chỉ cần nhìn thấy mối tình đầu là hắn một cái liền sẽ si ngốc mà đỏ bừng mặt, cho dù sau này cô vẫn là bộ dáng quạnh quẽ như bây giờ, cùng tốt hơn là một mình hắn cô đơn. Còn may hắn chưa hoàn toàn vứt bỏ cô, còn may, còn may, cô gái nhỏ của hắn còn ở đây, trước kia không chạy trốn với người khác bỏ rơi hắn, về sau cũng chỉ có một người là hắn.

Hắn có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, một ngày nào đó có thể làm cô hồi tâm chuyển ý, hắn còn có cả một đời cơ hội mà, hắn không sợ, hắn sẽ cố gắng.

— — — — — — — —

Mị Sắc có chút bất đắc dĩ, người đàn ông này công phu miệng lưỡi không có chút tiến bộ nào so với lúc trước, đến kêu một tiếng bảo bối cũng lắp bắp không nói nên lời, nhưng trình độ dính người lại thẳng tắp bay lên tận trời mây.

Đầu tiên là lén lút mà cắt chìa khoá nhà cô, ngay sau đó liền nghênh ngang nghênh ngang vào nhà, trừ bỏ lúc cô vào toilet, chỉ cần hắn đến, liền phảng phất như dính lên lưng cô, túm cũng không túm xuống được.

Nấu cơm cũng ôm, ngủ cũng muốn ôm, một tấc cũng không rời mà dùng tư thế chiếm hữu cực mạnh gắt gao khoanh lại cô, như là sợ cô thừa lúc hắn không chú ý một chút liền chạy trốn đi.

Mị Sắc không lay chuyển được hắn, dần dần cũng có thói quen có một khuôn ngực rộng lớn rắn chắc ở phía sau, hương vị quen thuộc, tiếng tim đập mạnh mẽ, cái ôm ấm áp, thực sự có năng lực làm người ta an tâm, chỉ cần thiếu một chút lại có cảm giác không thể yên giấc được.

— — — — — — — —

Ban đêm, Lâm Tử Hào biết trên người mình nóng, sợ mùa hè ôm ấp cô sẽ làm cô ghét bỏ, liền thoáng dịch về phía sau một chút chừa lại một ít khoảng cách giữa hai người. Kết quả lập tức làm cô gái nhỏ cực kỳ bất mãn lẩm bẩm, sau đó giống như tằm cưng cọ cọ về phía sau, đến khi dán kín mít không hề có một khe hở lên lồng ngực nóng cháy quen thuộc, lúc này cô mới chẹp chẹp miệng nhỏ, mang theo ý cười tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Tiểu nhân nhi ngủ say lại hoàn toàn không biết hành động vô thức này lại làm người phía sau mừng như điên đến cỡ nào. Lâm Tử Hào hận không thể lập tức đánh thức cô dậy sau đó ôm cô xoay vài vòng mới thoả mãn. Nói cho cô biết hắn vui vẻ biết bao nhiêu, yêu cô biết bao nhiêu, thấy không, cô cũng không phải là lãnh tâm lãnh tình, cô cũng thích hắn, ỷ lại hắn, đúng hay không?

Trong bóng đêm tĩnh lặng như nước, Lâm Tử Hào không tiếng động cười cười, vừa sủng nịnh lại vui mừng.

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~

Lời Nhọ: Đọc đến đây tự dưng thấy thương Lâm trứng thối quá... Cũng không biết anh làm gì khiến tác giả ghét bỏ mà đến cả một cái ngoại truyện cũng không có..... Tui đau lòng quá đi....T^T.... Tui cũng muốn có ngoại truyện.... Kết truyện như thế này tui chưa thoả mãn mà
*khóc lớn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net