TG4: Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhọ đã trở lại rồi đây ^^

— — — — — — — — 
Edit: Nhọ

Mị Sắc hai mắt đẫm lệ hôn hôn trầm trầm mà ngủ, chờ lúc cô tỉnh lại, thì sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, âm u khiến người ta hoảng hốt.

Cả người như một bãi bùn lười nhác mà nằm trên giường lớn mềm mại, trốn trong ổ chăn ấm áp đến động đậy cũng không muốn, toàn thân như bị xe tải lớn nghiền qua vừa chua xót lại đau đớn. Mị Sắc thanh tú ngáp một cái, mới dần dần tỉnh táo lại từ trong mê mang, cô giống như.... Đã làm với Lâm Tử Hào rồi...

Hồi tưởng lại thì càng thấy tức, theo lý thuyết thân mình cô rất tốt, sẽ không có cảm giác thống khổ đến như thế này. Lâm Tử Hào thật quá tàn nhẫn, toàn thân cô không còn nơi nào nguyên vẹn, tất cả đều bị cắn đến nhìn không ra, chạm vào liền đau, đặc biệt là hai tay bị siết chặt đến hằn lên từng vòng vệt đỏ, tên đàn ông này là dã thú sao, thích lưu lại ký hiệu của mình lên thân thể người khác sao?!

Đang mắng hắn đến máu chó đầy đầu ở trong lòng, thì Lâm Tử Hào trùng hợp đẩy cửa đi đến, Mị Sắc quay đầu không nhìn hắn, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh của người đàn ông, trong phòng một mảnh im ắng, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở, chẳng lẽ hắn đi rồi?

Thật sự không còn nhẫn nại, Mị Sắc hung hăng mà quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra Lâm Tử Hào giống như tên ngốc đứng cúi đầu chỗ cách giường không xa, giống như một bé trai nhỏ làm chuyện sai lầm đang chờ bị trách phạt.

Mị Sắc bị bộ dáng kia của hắn chọc cho tức không biết làm gì, mắt hạnh trừng to, tên đại ngốc tử này, vừa không xin lỗi cũng không dỗ người, chẳng lẽ nói hai câu lời hay cũng không được sao, còn tốt hơn việc hắn đứng ngốc ở đó, thật khó trách bạn gái hắn chia tay với hắn, đáng đời!

Trong lòng nghĩ như vậy, trong mũi liền không tự chủ được bật ra một tiếng "hừ" nhẹ, ngầm cười nhạo hắn ngốc.

Lâm Tử Hào hiểu lầm, cho rằng Mị Sắc là bởi vì giận nên mới "hừ" một tiếng, chột dạ mà sờ sờ mũi, ảo não vì sao mình không khống chế được, làm bị thương cô gái nhỏ. Hắn cũng không biết sao lại như thế, vừa nhìn thấy thân mình quyến rũ của cô, dục niệm trong lòng liền giống như con ngựa hoang bị đứt dây cương, chỉ còn lại một ý niệm, chà đạp cô, tàn phá cô, chơi hư cô.

Tầm mắt hơi dịch chuyển, không cẩn thận đối diện với gương mặt kiều diễm đang thở phì phì tức giận của Mị Sắc, con ngươi thanh triệt ngập nước như lên án hắn, Lâm Tử Hào có chút không dám nhìn cô, một là hổ thẹn, hai là... Cô giống như.... còn đẹp hơn lúc trước...

Khuôn mặt nhỏ vũ mị kiều diễm ướt át, đẹp như hoa đào, sườn má ửng đỏ, hai mắt liễm diễm như biết nói, miệng nhỏ bị hắn hôn qua hơi sưng một chút, tư vị mỹ diệu bên trong thật không còn gì để nói, chỉ có một mình hắn mới có thể biết được hương vị kia có bao nhiêu thơm ngọt mê người.

Thân mình ấy bị hắn sờ qua hôn qua, mật động phía dưới cũng bị hắn thao làm, vừa khẩn vừa ướt..., Lâm Tử Hào không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, chỉ liếc mắt sơ qua một cái liền sinh ra nhiều tâm tư kiều diễm đến như vậy, Lâm Tử Hào vội vàng dừng lại, nghĩ nữa thì máu mũi sẽ chảy ra mất.

Xấu hổ mà khụ một tiếng, nhẹ giọng, do dự mà mở miệng, "Anh..."

Mị Sắc thật là bị sự trì độn của hắn làm cho tức muốn chết mất, hắn có phải bị tâm thần phân liệt không hả, lúc làm tình thì giống như người điên vậy, làm xong lại thành một tên ngốc. Cô dùng hết sức lực toàn thân ném gối đầu về phía hắn, lại bị Lâm Tử Hào nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, sau đó ngơ ngác mà nhìn về phía cô, không biết là có ý gì.

Mị Sắc nghiến răng nghiến lợi, "Lâm Tử Hào, anh có phải có bệnh hay không hả! Anh đây là cưỡng gian! Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy! Hai ta đã không còn quan hệ! Đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tên khốn kiếp nhà anh!"

"Anh sẽ phụ trách, em..."

"Không cần anh phụ trách! Tôi coi như là bị chó điên cắn một cái! Anh cho rằng tôi không biết sao! Anh hôm nay đối xử với tôi như vậy còn không phải là bởi vì không cam lòng sao?! Bởi vì trước kia tôi bám lấy anh, bây giờ lại không theo đuổi nữa, cho nên trong lòng anh không thoải mái đúng không. Anh không cần nói với tôi anh đã chia tay bạn gái cũ, hai người các người thế nào cũng không liên quan một chút gì đến tôi cả! Anh tự hỏi lương tâm của mình xem, anh đối xử với tôi như vậy là thích tôi sao? Anh nếu là thật sự thích tôi thì sao lại có thể không tôn trọng tôi như thế?! Anh thật sự hiểu tôi sao? Thật sự để ý đến tôi sao? Tất cả đều là do anh bị dục vọng chiếm hữu quấy phá! Bất quá chính là muốn tôi lại lần nữa đối xử tốt với anh chứ gì! Anh nằm mơ! Từ nay về sau tôi không bao giờ làm như thế với anh nữa! Bởi vì anh không xứng!"

Lâm Tử Hào càng nghe khoé miệng càng mím chặt, hai tay nắm lại, gân xanh nổi lên, trong lòng phản bác 1800 thứ, "Chính là bởi vì thích em mới muốn làm em!", lại không nói ra, đành phải trầm mặc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm miệng nhỏ không ngừng khép mở của cô, hận không thể lập tức đi tới lấp kín nó, làm nó không thể nói ra bất cứ điều gì làm cho trái tim băng giá của hắn khổ sở, buộc hắn phải tức điên lên nói ra. Nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không càng đẩy cô ra xa hơn.

Lâm Tử Hào vẫn duy trì thái độ trầm mặc, á khẩu không trả lời được mà đặt quần áo mới mua ở bên người Mị Sắc. Tuỳ ý để cô gian nan mặc xong quần áo, thật ra hắn đã vô số lần muốn tiến lên hỗ trợ, lại đều bị ánh mắt lạnh lùng của cô doạ trở về, không dám lại chọc cô giận nữa. Hắn sợ cô thật sự biến mất vô tung vô ảnh lần nữa, làm hắn không thể nào tìm thấy được.

"Ngày mai anh đi tìm người đại diện của tôi, nói với chị ấy sẽ làm gì, bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa." Bảo đảm mình đã được quần áo bọc kín mít, nhìn không ra bất kỳ dấu hôn nào nữa, Mị Sắc mới nhẹ nhàng nói ra một câu, sau đó tiêu sái quay đầu, nghênh ngang mà đi.

Lâm Tử Hào chỉ có thể trơ mắt mà nhìn theo bóng dáng đơn bạc của cô dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn. Thật ra hắn có chút hối hận, cầm lòng không đậu kết quả chính là làm cô hiểu lầm mình là một tên khốn tinh trùng lên não. Trong ánh mắt của cô tràn ngập thống hận cùng chán ghét vô cùng làm hắn tổn thương, ngực khó chịu giống như mắc kẹt một cái xương cá, nửa vời làm người ta bị đè nén lại khó chịu.

Nhưng hắn lại không hối hận một chuyện, hai người có quan hệ thân thể, tự nhiên hai bên sẽ thân mật không ít, hắn đối với cô mà nói khẳng định là khác biệt với những người đàn ông khác, có vị trí đặc biệt, loại cảm giác không nói rõ này mới để cho người ta luyến tiếc.

Hiển nhiên là hắn đã đánh giá cao công lực của mình rồi, tuy rằng đã sống lại, nhưng tiểu tử không rõ sự đời loạn dâm làm sao có thể đủ làm cho Mị Sắc sướng đến không rời hắn đi được. Ngày hôm sau Lâm đội trưởng bị lạnh nhạt cùng đả kích xong mới hiểu được sự thật tàn khốc vô tình này.

Tưởng tượng đến lần đầu tiên của cô là thuộc về mình, hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, trong lòng Lâm Tử Hào thoả mãn cùng hạnh phúc đến mức cảm thấy no căng, tính dục tràn đầy.

Hắn xác định hắn thích cô, chính là bởi vì thích cô nên mới không khống chế được mà muốn làm cô, bằng không cũng khống đến mức nhiều năm như vậy... Vẫn luôn giữ mình trong sạch... Hắn đã từng nghĩ lực khống chế của mình rất tốt... Nhưng bây giờ phát hiện... Giống như không phải như vậy... Ít nhất ở trên người Mị Sắc, tự chủ của hắn quả thực yếu ớt đến không có một chút tác dụng.

Đến nỗi yêu... Cái từ này đối với hắn mà nói là quá mức sâu xa... Hắn thật sự không biết cảm giác hắn đối với Mị Sắc rốt cuộc có phải là yêu hay không, nghĩ đến đau đầu, Lâm Tử Hào dứt khoát không suy nghĩ nữa, động tác chậm chạp lấy ra đồ ăn ấm áp mà mình cố ý mua cho cô, tại sao khi ăn... lại cảm thấy không ngon như lúc ăn cô... Không tự chủ được mà lại một lần nữa nhớ đến ký ức không vứt đi được kia, con ngươi lại bốc lên ngọn lửa nóng. Lâm Tử Hào vội vàng rót một cốc nước lớn uống để bình ổn lại xao động không có chỗ phát tiết trong cơ thể.

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha ~

— — — — — — — — 

Chương này đạt 160 vote Nhọ sẽ đăng chương mới nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net