TG4: Công lược vận động viên: Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

"Nhiệm vụ thành công, thế giới tiếp theo sắp đến: Công lược vận động viên, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, năm, bốn, ba, hai, một... Chuyển đi!"

Cảm giác choáng váng quen thuộc lại lần nữa ập tới, Mị Sắc trong tình trạng hôn hôn trầm trầm tiếp thu cốt truyện thế giới thứ tư, lúc này đây, cô xuyên đến trên cơ thể một người mẫu hợp đồng.

Những gì nguyên chủ đã trải qua thật làm người ta đau lòng, cô vốn là sinh viên khoa chính quy của đại học L, có gia giáo thành tích lại rất tốt, theo lý thuyết tương lai vốn là một mảng tươi sáng, nhưng mà cuộc sống an ổn như thế lại bị một trận tai nạn xe cộ tàn nhẫn phá vỡ.

Ngày cô và bạn cùng phòng chúc mừng sinh nhật 20 tuổi của bản thân, thì trong nhà truyền đến một tin dữ, cha mẹ cô trên đường về nhà đã xảy ra tai nạn xe cộ, cha cô tử vong tại chỗ, sau đó ô tô phát nổ, mẹ cô cũng bị bỏng nặng đang đưa đến bệnh viện.

Từ đó về sau, thế giới nguyên chủ hoàn toàn sụp đổ, dưới sự giúp đỡ của thân thích cùng tài sản trong nhà để lại an táng cha, lại vay mượn khắp bạn bè họ hàng, nhưng tiền mượn được vẫn như cũ không thể trả hết tiền chữa bệnh cho mẹ. Một thiếu nữ từ nhỏ lớn lên trong nhà ấm, sau một đêm lại mất đi toàn bộ, còn phải gánh vác sinh hoạt và mẹ đang ở trong bệnh viện.

Vay tiền tóm lại không phải kế lâu dài, nguyên chủ chỉ có thể tự mình nghĩ cách kiếm tiền cứu mạng mẹ, vừa lúc mẹ bạn cùng phòng cô là giám đốc của một công ty người mẫu, nhìn thấy tình huống của nguyên chủ tâm không đành lòng, liền lợi dụng tài nguyên của mình đề cử nguyên chủ dáng người cao gầy đến ký hợp đồng với công ty.

Nguyên chủ một mặt nỗ lực làm việc để trả nợ, một mặt còn phải dành thời gian chăm sóc mẹ ốm đau trên giường, thật sự không rảnh bận tâm đến việc học, miễn cưỡng cố gắng được cái bằng tốt nghiệp, cũng không học thi lên thạc sĩ đào tạo sâu, một lòng một dạ đặt lên việc kiếm tiền.

Bệnh tình mẹ cô cuối cùng vẫn không thể khống chế được, một năm sau ngày cô tốt nghiệp, mẹ nguyên chủ cũng buông tay nhân gian rời cô mà đi.

Tinh thần nguyên chủ đã chịu một đả kích rất lớn, thống khổ vì mất đi cha mẹ làm cô không thể tự kiềm chế, thậm chí chưa gượng dậy nổi lần nào. Sau đó dần dần, theo thời gian trôi đi, dưới sự khuyên bảo của bạn bè họ hàng, miệng vết thương của nguyên chủ mới dần dần khép lại, khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hai năm lướt qua nhanh như gió, nguyên chủ lại một lần nữa bị bạn cô mạnh mẽ túm đi tụ hội lại tình cờ gặp được nam chủ của thế giới này —— Lâm Tử Hào, đội trưởng đội bóng rổ của tỉnh L.

Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn chưa yêu đương lần nào, ngay khi nhìn thấy Lâm Tử Hào cả người tản ra hormone nam tính nồng đậm, tim liền đập thình thịch, nhất kiến chung tình.

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên bị khuê mật cô vừa lúc nhìn thấy, vì thế liền cười trêu ghẹo cô chủ động theo đuổi, cũng thường hay dẫn nguyên chủ đi xem Lâm Tử Hào thi đấu. Bộ dáng nam chủ soái khí tiêu sái gợi cảm làm trái tim bé nhỏ của nguyên chủ nhanh chóng luân hãm, không thể tự kiềm chế.

Khuê mật vốn là tốt bụng, hy vọng nguyên chủ có thể thông qua một đoạn tình duyên quên đi những chuyện đau xót, thoát khỏi hoàn toàn từ bóng ma quá khứ, nhưng mà cô không biết là, trong lòng Lâm Tử Hào đã có hình bóng của người khác.

Dưới sự xúi giục của khuê mật, nguyên chủ cố nén rụt rè, kiên trì không ngừng theo đuổi nam chủ được nửa năm, nhưng Lâm Tử Hào lại trước sau không chịu chấp nhận cảm tình của nguyên chủ.

Trong khi nguyên chủ ngoan cường theo đuổi bám riết không tha, thì bạn gái cũ La Lệ của Lâm Tử Hào đột nhiên về nước, cô ta than thở khóc lóc xin lỗi vì mình đã đi không một lời từ biệt, thất thanh khóc rống kể lại năm đó đau khổ rời đi là vì bất đắc dĩ tột cùng, lại đáng thương mà kể đến sinh hoạt gian khổ một thân một mình ở tận nước ngoài xa xôi.

Lâm Tử Hào nhìn người đã từng làm cho hắn đau khổ, trong lòng phẳng lặng sớm đã bị nỗi nhớ nhung mãnh liệt đánh vỡ, hắn phát hiện mình vẫn là không thể quên đi khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp ấy, cuối cùng quay lại với bạn gái cũ.

Kỳ thật nguyên chủ đều biết, biết trong lòng Lâm Tử Hào có cô gái khác, bởi vì hắn luôn không nóng không lạnh với cô, thờ ơ, dường như cô theo đuổi hắn là chuyện phiền toái tránh mãi không được, cô không phải không rõ ràng, cũng không phải chưa từng giãy giụa, tuyệt vọng. Nhưng cô luôn ôm tâm lý may mắn, cô vẫn hy vọng xa vời rằng người kia sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, như vậy cô có phải có thể chiếm một vị trí nhỏ trong lòng Lâm Tử Hào, tiện đà ôm hết toàn bộ hắn?

Dụ hoặc như thế quá tốt đẹp, quá xa xỉ, làm người ta không muốn buông tay, chính là bây giờ, một tia hy vọng xa vời cùng ảo tưởng trong lòng nguyên chủ cũng bị vô tình đánh vỡ. Trước khi La Lệ trở về, cô còn có thể thuyết phục mình, cô cùng Lâm Tử Hào là có hy vọng, nhưng khi La Lệ trở về, cô bây giờ đến một chút cơ hội cũng không có.

Cô theo đuổi thời gian dài thế thì sao, cảm tình yêu thương thật cẩn thận che chở trong lòng bàn tay kia thì sao?! Đều là chó má! Cô không thể không thừa nhận, Lâm Tử Hào chưa bao giờ yêu cô một phút giây nào, chưa bao giờ thích cô dù chỉ một chút! Cùng người đàn ông này răng long bạc đầu, bên nhau cả đời, khát khao ở bên nhau trong tương lai, tất cả bất quá chỉ là ảo tưởng của một mình cô mà thôi!

Cô không biết rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu thích Lâm Tử Hào, chỉ là chấp niệm này quá nặng, làm cô không thể dứt bỏ, với cô mà nói, Lâm Tử Hào giống như một tia ánh trăng mờ mịt, không có được mới có thể khiến người ta nhớ mãi không quên như thế.

Đả kích như vậy quá mức nặng nề, cảnh trong mơ tươi đẹp giờ lại rách nát thống khổ làm cô cơ hồ không thể thừa nhận. Đầu tiên là mất đi người nhà, bây giờ lại mất đi người mình yêu, bi thống liên tiếp ập tới làm nguyên chủ không thể chịu nổi, tinh thần bị tổn thương, dần dần mắc bệnh trầm cảm.

Lâm Tử Hào gây ra tổn thương lớn thế nào với nguyên chủ hắn không biết một chút nào, lúc này hắn và La Lệ đã công khai với mọi người, đang trên con đường đến hôn nhân, đền bù cho thời gian thiếu hụt nhiều năm qua.

Hắn là hổ thẹn với nguyên chủ, chỉ là chút áy náy này cũng không phải trách nhiệm, cũng không đủ để khiến cho hắn từ bỏ La Lệ, nguyên chủ là một cô gái tốt, toàn tâm toàn ý với hắn, hắn đương nhiên nhìn thấy được, chỉ là.... Hắn không yêu cô.

Lúc trước cô ươn ngạnh xâm nhập vào sinh hoạt hắn, hắn tuy không vui, lại cũng không đến mức chán ghét, hắn vô số lần khuyên nhủ cô, hai người bọn họ không có khả năng, nhưng cô gái kia giống như động vật nhỏ quật cường, chưa thấy ngõ cụt chưa quay đầu. Bất luận hắn từ chối như thế nào, cô hoàn toàn không nghe thấy, xong việc vẫn như cũ làm theo ý mình.

Một cô gái khăng khăng một mực như vậy, cảm tình chân thành tha thiết quý giá như thế, đáng để có thể sự đáp lại ấm áp tương đương, chỉ tiếc, chồng cô không phải hắn, cho nên cô nhất định phải thất vọng, bị tổn thương.

Khi hắn nghe La Lệ giải thích, nhìn thấy gương mặt khóc đáng thương ấy, hắn không nhớ được bất kỳ chuyện gì, La Lệ chưa bao giờ thất thố như thế trước mặt hắn. Cô ấy luôn là một công chúa kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn, cô ấy không muốn bị bất kỳ kẻ nào xem thường, cho nên chưa bao giờ bại lộ mặt yếu ớt trước mặt người khác, cho dù là hắn, cũng chưa từng thấy bộ dáng cô ấy như vậy.

Cô ấy khóc như thế, khóc đến mức lòng hắn phát đau, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã mười mấy năm cảm tình a, sao có thể nói buông là buông được, hắn thật sự luyến tiếc, cũng không muốn rời đi, cho nên, hắn chỉ có thể làm tổn thương nguyên chủ. Trong lòng Lâm Tử Hào áy náy, nhưng hắn không hối hận, có lẽ mất đi La Lệ, hắn mới có thể thống khổ cả đời. Cho nên cô gái kia, hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.

Ấn ⭐️ để ủng hộ editor nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net