TG5: Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhọ

Sau khi ôm người đẹp lên giường thu xếp ổn thoả xong, Kỳ Dũng một giây cũng không dám chậm chạp, ba chân bốn cẳng chạy đến nhà Tiết lão thần y ở giữa sườn núi.

Tiết lão thần y lúc trẻ đi vân du tứ hải, khám phá non sông, khi lớn tuổi rồi lại chỉ muốn tìm một nơi phong cảnh sơn thuỷ bảo địa để an dưỡng tuổi già, an an tĩnh tĩnh mà làm một người du hành hết thời. Mà nơi ông ở vừa vặn cách không xa nhà Kỳ Dũng.

Năm đó mạng của Kỳ Dũng ít nhiều là do lão thần y ra tay cứu giúp mới có thể sống đến ngày hôm nay.

Một trảo của lão hổ kia cơ hồ như làm hắn mất nửa cái mạng, toàn thân đầy vết thương nông sâu, đến bây giờ tuy những miệng vết thương đó đã khép lại, chỉ để lại vết sẹo lớn lớn bé bé đan xen trên da thịt.

Tiết lão thần y nhìn thấy Kỳ Dũng toàn thân mồ hôi cũng có chút kinh ngạc, mấy bồn máu loãng lớn kia đến bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ rệt, lúc trước ông còn tưởng rằng người này xác định chắc chắc sẽ không chịu nổi, lại không nghĩ rằng Kỳ Dũng chính là cắn chặt răng qua được một kiếp nạn.

Kỳ Dũng chỉ đơn giản nói qua loa mục đích đến đây, cũng không kịp giải thích chân tướng cho lão thần y, liền lôi kéo lão đi đến nhà hắn.

— — — — — —

Sau khi tiếp thu xong ký ức nguyên chủ, Mị Sắc bỗng nhiên mở hai mắt, kịch liệt mà ho khan, một hồi lâu mới miễn cưỡng đè ép cảm giác ghê tởm xuống được.

Chăn bông đắp trên người không có mùi hương kỳ quái như trong tưởng tượng, ngược lại có mùi thơm của ánh mặt trời hoà cùng mùi lành lạnh của nam tử lưu lại, Mị Sắc không khỏi hít sâu một ngụm.

Trên người nàng không có sức lực, không thể động dậy, chỉ có thể mở to hai mắt tò mò đánh giá cách bài trí xung quanh, nhà ở cũng còn xem như sạch sẽ ngăn nắp, chẳng qua là đồ vật trong phòng này...

Thật sự là thiếu đến đáng thương.

Nơi nàng nằm bây giờ hẳn là phòng ở ngày thường của Kỳ Dũng, chỉ có một cái giường đất, một cái bàn gỗ, cộng thêm ngăn tủ áp tường bên cạnh, trên kệ bếp bên ngoài đặt linh tinh mấy cái chén cùng một đôi đũa, mà nhìn bệ bếp xám xịt như vậy có vẻ như đã lâu lắm rồi chưa nấu ăn, nhìn có chút rách nát.

Nếu không phải biết đây là nhà Kỳ Dũng, nàng sẽ hoài nghi nơi này có phải là nhà hoang hay không nữa...

Quả nhiên là một hán tử không câu nệ tiểu tiết a... Không phải là người mà mỹ nhân ta đây có thể lý giải được...

Trong lòng đang cà khịa hắn thì đột nhiên nghe đến trong sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mị Sắc sợ đến mức nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Tiết lão thần y đi vào phòng, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp một thân váy hồng nhạt nằm trên giường đất, hai hàng mày đẹp như tranh vẽ, môi lại tái nhợt, giống như đang rất khó chịu.

Ông vội vàng tiến lên bắt mạch, chỉ là mạch tượng này...

Lão ngẩng đầu nhìn thân thể đơn bạc của cô nương, lại quay đầu nhìn nam tử thân thể hùng tráng đang đứng ở bên kia tái hết cả mặt mài, lão thần y hứng thú mà nhướng mày.

Có chuyện hay à nha...

Mị Sắc nỗ lực mà di động thân mình hướng ra phía ngoài, nghiêng lỗ tai muốn nghe hai người đang nói chuyện ngoài cửa, đáng tiếc âm thanh nói chuyện thật sự quá nhỏ, nàng phía công sức nửa ngày cũng chưa nghe được gì cả.

"Hắn nói trong người ngươi có một luồng khí lạnh kì lạ, cần phải nhanh chóng giao hợp với nam tử thành niên để lấy được dương khí, nếu không sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Hắn còn khuyên Kỳ Dũng nhanh chóng cưới ngươi, sớm ngày trở thành phu thê, nếu không ngươi sớm muộn gì cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này."

Thanh âm máy móc lạnh như băng vang lên bên tai làm Mị Sắc đang làm chuyện trái với lương tâm khiếp sợ: "Đậu moá, ngươi muốn hù chết lão nương à! Làm ơn a lão nhân gia ngài lần sau lên tiếng có thể ra nhắc nhở không a! Làm ta sợ muốn chết!" Nói xong mới khôi phục lại tinh thần, không thể tin tưởng hỏi lại hệ thống: "Lúc nãy ngươi vừa nói cái gì? Cái gì lạnh lẽo kỳ lạ, khi nào ta lại có thứ quỷ như vậy, ta vẫn luôn rất khoẻ mạnh mà?"

"Bởi vì thể chất ngươi đặc thù, hơn nữa trải qua bốn nhiệm vụ, lúc hoàn thành xong thể chất có chút biến hoá, nói cách khác, thân thể ngươi bây giờ còn dâm đãng hơn so với trước kia, nếu trong vòng 3 ngày không chiếm được dương khí của nam tử, ngươi rất có khả năng sẽ dục hoả đốt người mà chết, cho nên mới biểu hiện ra mạch tượng rõ ràng."

Hai chữ dâm đãng vẫn không có chút tình cảm gì như cũ, cực kỳ rõ ràng được nói ra, Mị Sắc xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ: "Phi! Đồ hệ thống không biết xấu hổ! Ngươi mới dâm đãng! Cả nhà ngươi đều dâm đãng!"

Hệ thống: "..." Ngại quá nhà ta chỉ có một người là ta thôi.

Trong phòng, Mị Sắc đang giao lưu tâm sự với hệ thống, còn Kỳ Dũng ngoài cửa sau khi nghe xong lời chế nhạo không chút che dấu của Tiết lão thần y thần sắc liền mất đi vẻ nghiêm túc ngày thường.

Cho đến khi Tiết lão thần y cười to đi mất, Kỳ Dũng vẫn trố mắt ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đầu trống rỗng.

Thành thân sao?

Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Trên mặt hắn có sẹo, cực kỳ đáng sợ, trong thôn không có cô nương nào dám nhìn hắn, hơn nữa hắn cũng coi thường đám phụ nữ cả ngày lải nha lải nhải nói ra nói vào kia, hôm nay Nhị Nha thôn đầu cùng Đại Đông mắt qua mày lại, ngày mai con dâu Lý gia chỉ có thể sinh ra gà mái... Hắn cảm thấy thực phiền.

Mấy năm nay một người lẻ loi cũng vẫn tốt, ít nhất là thanh tịnh thoải mái, vốn dĩ hắn cũng cảm thấy cả đời như vậy cũng không có gì ghê gớm, chỉ là...

Khoá miệng Kỳ Dũng không khỏi cong cong lên, bệnh của tiểu nha đầu kia, phải chữa mới được...

Trong khoảng thời gian ngắn hắn không tìm được nơi có thể phó thác cho cô nương kia, người trong thôn... Hắn không tin được, tiếp theo là tuy rằng hắn có thể chăm sóc nàng....

Nhưng hai người cả ngày sống chung trong một nhà, mặc dù hắn không thẹn với lương tâm, nhưng người trong thôn có thể tin được sao, đến lúc đó không chừng lại muốn ồn ào bêu xấu đi, hắn thì không sao cả, nhưng sự trong sạch cô nương người ta thì làm sao bây giờ?

Nàng vẫn còn nhỏ, sau này chắc chắn sẽ phải gả đi, lỡ đâu thanh danh xấu thì còn gả chồng thế nào được?

Kỳ Dũng có chút đau đầu.

Không muốn nghĩ đến nữa, hắn nắm gói thuốc Tiết lão đưa cho lấy ra đường đỏ, vẫn là nên chăm sóc người ta đã rồi tính sau.

Đừng tưởng là hắn không phát hiện, Kỳ Dũng hừ nhẹ một tiếng, lúc đi về lão già kia còn nhìn hắn với ánh mắt ái muội, ai da con người, đúng là càng già càng thích hóng hớt...

Một chân mới vừa rảo bước tiến vào phòng, hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn thấy dung nhan mỹ nhân an tĩnh ngủ, lại không nghĩ đến sẽ đối mặt với đôi mắt thanh triệt. Thật giống như nai con mà hắn đã từng gặp trên rừng, đôi mắt cũng mở to như thế này, như là nhìn thấy được người mình hoàn toàn tin cậy, sạch sẽ tinh khiết làm người ta không đành lòng khinh nhờn, càng đừng nói đến tổn thương.

Tâm Kỳ Dũng bỗng dưng mềm nhũn.

Giọng nói cũng không tự giác được mềm nhẹ lại: "Cảm thấy khoẻ không? Ta pha đường đỏ cho ngươi uống."

Mị Sắc không nói chuyện, ôm chăn cuộn lại thành một cục, làm bộ đáng thương vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ, đôi mắt ướt đẫm mở to thẳng tắp nhìn về phía hắn, hàm chứa đầy ý thứ tìm tòi nghiên cứu, lại không có chút sợ hãi cùng chán ghét nào.

Trái tim nhiều năm được mài giũa vô cùng sắt đát của hắn bỗng chốc nảy lên một cái.

Vừa nãy hắn còn nói không có cô nương nào dám nhìn thẳng mặt hắn...

Nhưng bây giờ trước mặt hắn không phải là một cô nương lớn gan không chút e dè mà cẩn thận nhìn chằm chằm hắn sao?

Hơn nữa còn là...

Còn là một cô nương đẹp tuyệt trần, hắn chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp hơn nàng, càng chưa từng gặp được, cô nương có thể làm người ta vừa nhìn thấy lần đầu tiên đã động tâm không thôi, trong lòng kinh hoảng như nàng.

PS: Chương sau Mị Sắc sẽ phải dùng hết thủ đoạn để thu phục được thợ săn ha ha ha (^o^)/~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net