TG5 - Chương 6: (Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Nhọ

Kỳ Dũng nhặt từng kiện quần áo rơi trên mặt đất lên, không nhịn được mà đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, từng chỗ mòn rách đều đã được vá lại kín mít, khe hở vốn dĩ thô to nay được từng đường may tinh tế thay thế, tựa như tâm tư của tiểu cô nương, ôn nhu viết ở trên chiếc áo thô của hắn.

Nương của hắn cũng chưa từng may vá áo quần cho hắn.

Hốc mắt Kỳ Dũng nóng lên, trong đầu lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuyệt vọng của tiểu cô nương khi bị người ta lăng nhục, từng giọt nước mắt bi thương cuồn cuộn rơi xuống, phảng phất như đang nện lên thịt mềm trên đầu quả tim hắn, vừa đau vừa sót.

Hắn vào phòng, Mị Sắc ngẩng đầu nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, không nói gì, hắn lại như đã hiểu được sự ỷ lại trong ánh mắt nàng, liền tiến lên gắt gao kéo nàng vào trong lòng ngực, lúc này lòng hắn mới kiên định hơn rất nhiều.

Góc ngực nhiều năm qua vẫn luôn thiếu vắng nháy mắt như bị lấp đầy.

Lấp đầy không chỉ là vòng ôm trống vắng của hắn, mà còn là chỗ trống trong sinh mệnh của hắn.

*

Tính hàn trong cơ thể Mị Sắc vẫn còn, vốn dĩ không nên ăn cơm quá mức dầu mỡ, nên ăn nhiều đồ ăn thanh đạm, nhưng vì trấn an tiểu cô nương bị sợ hãi, Kỳ Dũng quyết định ra tay nghề, làm món tủ của hắn – gà nướng, để chiếm được nụ cười của mỹ nhân.

Mị Sắc lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi ở một bên, lại thấy nam nhân động tác nhanh nhẹn mổ gà kia giống như tên ngốc vậy, chốc lát lại phải phân tâm liếc nhìn nàng một cái, giống như sợ nàng sẽ biến mất đâu không thấy, thời thời khắc khắc phải xác nhận nàng có phải đang an ổn ngồi bên người hắn không.

Mị Sắc cong cong môi, không tiếng động mà cười. Có vẻ như, hắn còn sợ hãi hơn nàng nhiều.

Nhổ lông, bổ củi, nhóm lửa, nam nhân làm một mạch lưu loát các động tác, thật là cảnh đẹp ý vui. Hắn dùng bùn bao xung quanh gà rừng, gà tuy rằng chỉ rải chút muối, chất thịt lại rất tươi mới, vừa thơm vừa ngon miệng, làm người ta nhịn không được động tay chân.

Hai con gà, Kỳ Dũng ăn một con rưỡi, Mị Sắc chỉ ăn non nửa con liền ăn không vô nữa, dư lại một ít vẫn là Kỳ Dũng dỗ dành mới nuốt xuống.

Chóp mũi Mị Sắc thấm mồ hôi, khuôn mặt cũng bị lửa nướng làm hồng lên, nộn nộn mê người, ăn xong tâm tình nàng tốt lên không ít, nhìn Kỳ Dũng giống như cô vợ nhỏ bận rộn dọn dẹp trong ngoài, nàng không khỏi muốn trêu đùa hắn.

Sau lưng nam nhân bất tri bất giác vươn ra hai cánh tay mảnh khảnh, Mị Sắc dùng sức vòng lại, cả người nửa dựa vào trên lưng Kỳ Dũng, cũng vì thế mà hai luồng mềm mại cũng dán sát vào đường cong phần lưng cứng rắn của hắn.

Cơ bắp trên cánh tay thon chắc có lực của nam nhân chợt căng thẳng. Mị Sắc thực hiện được trò đùa dai liền ngửa đầu khanh khách cười, cằm nhòn nhọn chống lên lưng hắn, ý định không cho hắn làm việc nữa. Hắn di chuyển một bước, nàng liền đi theo một bước, cọ đến cả người Kỳ Dũng bốc hỏa, lại không thể làm gì.

Thật vất vả mới nghe thấy tiếng cười của nàng, hắn luyến tiếc đẩy nàng ra, cho nên động tác càng ngày càng chậm lại.

Hai người đùa giỡn ở trong sân, hơn nữa Mị Sắc cố ý quấy rối, cho nên tốc độ thu dọn đồ đạt của Kỳ Dũng chậm không ít, chờ khi hắn làm xong, sắc trời đã sắp tối đen.

Ban đêm làm cho người ta xấu hổ lại không thể tránh được lại đến.

Kỳ Dũng lần này không chối từ, sớm nằm lên giường đất, hắn cho rằng làm cho tiểu cô nương ngủ sớm chút, có thể nàng sẽ không bị tính hàn phát tác, cũng sẽ không giống như tối hôm qua... như muốn lấy mạng người thế.

Cảm giác côn thịt thẳng tắp cả đêm mà không phát tiết được thực sự không dễ chịu, nếu mà lại làm như thế vài lần, hắn sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung.

Nhưng mà sự thật thường không như người ta mong muốn.

Kỳ Dũng chui vào ổ chăn, phía dưới chăn có một đống căng phồng, hắn duỗi tay chạm đến, thế nhưng là mấy cái... quần lót của hắn...

Khẽ sờ lên đường may tinh mịn, hẳn là đã được may vá lại lần nữa.

Nàng, nàng, nàng, nàng đến quần lót của hắn cũng may lại?!!

Kỳ Dũng hồng cả mặt, vội vàng lật thân người nằm nghiêng, mặt hướng ra ngoài, từ nằm thẳng biến thành đưa lưng về phía Mị Sắc. Tiểu cô nương phía sau hô hấp đều đều, bộ dáng như là quá mệt mỏi nên ngủ say.

Hắn cũng không lo lắng có sạch sẽ hay không, xoa lung tung hai cái trên quần lót xong liền lén lút mà ném tới trên mặt đất, hắn không muốn để cái đồ vật kia ở giữa hai người cả một đêm đâu.

Hắn ngượng ngùng.

Xử lý xong chuyện phiền toái, gánh nặng trong lòng Kỳ Dũng cũng được giải mở, hắn mới chậm rãi khép đôi mắt lại.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thiếu nữ mới mớ kèm theo tiếng khóc sướt mướt, "Ô ô, có sâu, có sâu cắn ta, ngứa, ô ô ô..." Tiếp theo đó liền có một thân thể nóng bỏng kín kẽ dính lên hắn.

Kỳ Dũng bị nhiệt độ phía sau lưng làm bừng tỉnh, khả năng thật sự nàng bị cái gì đó cắn, nếu không thì làm thế nào mà nóng đến như vậy. Hắn xuống đất thắp một ngọn nến, thiếu nữ trên giường đất bất mãn vì cảm giác lạnh lẽo bên cạnh bỗng biến mất, vặn vẹo như nhộng. Hắn kéo tay áo nàng lên, trên cánh tay ngó sen quả nhiên có vải dấu vết màu đỏ, giống như bị người ta dùng roi đánh lên.

Hắn lắp bắp kinh hãi, "Còn có chỗ nào? Còn chỗ nào bị cắn?!"

Mị Sắc "Ô ô" mà khóc lóc, vừa cởi vừa xé, rất nhanh, quần áo vướng víu bị cởi sạch, thân thể tuyết trắng tinh xảo cơ hồ trần như nhộng, hoàn toàn hiện ra trước mắt nam nhân.

Kỳ Dũng không có tâm tư thưởng thức phong cảnh kiều diễm động lòng người ấy, chỉ thấy trên da thịt vốn dĩ trắng nõn không tỳ vết tràn đầy vết đỏ đáng sợ cùng vết trảo của thiếu nữ trải rộng toàn thân, một đường lại một đường, ngang dọc đan xen, nhìn mà ghê người.

Kỳ Dũng như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.

Mị Sắc giãy giụa bò dậy từ trên giường đất, chân mở ra hướng về Kỳ Dũng, nàng không quan tâm mà vén lên quần lót che đậy bộ phận tư mật, hai tay nhỏ run rẩy mà bẻ ra tiểu cánh hoa, "Bên trong, ở bên trong kia, ô ô, sâu, sâu cắn ở bên trong!"

Kỳ Dũng còn đang cho rằng tiểu cô nương bị tính hàn phát tác hành hạ, rất có khả năng không thể chịu được thống khổ, nào nghĩ đến trước mặt đột nhiên xuất hiện một màn mê hoặc động lòng người như vậy.

Thấp thoáng dưới ánh nến, hai chân thiếu nữ mở rộng ra, âm hộ no đủ trơn bóng như bánh bao nhỏ, không có một sợi lông nào, trắng nõn sạch sẽ tương đồng cùng màu da, đáng yêu cực kỳ. Môi âm hộ màu hồng nhạt bị buộc tách ra hai bên, lộ ra tế phùng phấn nộn, loáng thoáng có thể thấy được cửa động nho nhỏ, đang lúc đóng lúc mở phun ra dâm thuỷ, mà tiểu thịt mầm hồng phấn mượt mà phía trên cũng run rẩy dần trướng lớn.

Dưới háng hắn bốc lên một trận lửa, xua tan đi rét lạnh trong cơ thể, Kỳ Dũng sau khi hoàn hồn lại từ cảnh đẹp liền nhanh chóng xoay đầu đi, thấp giọng trách mắng, "Hồ nháo! Nơi đó làm sao lại có sâu!" Miệng huyệt kia rõ ràng nhỏ đến cơ hồ không nhìn thấy, làm sao sâu lại có thể bỏ đi vào...

Ý thức được mình đang miên man suy nghĩ cái gì, tay rũ bên người Kỳ Dũng không phát giác được run rẩy, "Mau đắp chăn lên! Không cho náo loạn!" Giọng nói hắn nghẹn ngào giống như đang nói dối, căn bản không có bất kỳ uy tín nào cả.

Cự vật trong đũng quần lại không nghe lời mà càng gương cao, hùng hổ chọc ở quần, dâng trào giống như tướng quân sắp lên chiến trường, kêu gào muốn tiến vào huyệt động chứa bảo vật của quân địch, giết đến một manh giáp cũng không còn, hoa rơi nước chảy....

Nước chảy róc rách.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Nhọ: Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã lâu như thế vẫn theo dõi "Mị Sắc"! Mình sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành "Mị Sắc" sớm nhất có thể.^^

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net