TG5: Công lược thợ săn: Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là quà mình dành tặng cho tất cả các bạn đã đứng lên giúp mình "trừng trị kẻ ác"🙂. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều ^^
-------------------
Edit: Nhọ

Ánh sáng trắng loé lên, cảnh quan bên ngoài thay đổi trong nháy mắt.

Mị Sắc lại lần nữa lầm vào hỗn độn.

Chờ đến lúc ý thức tan rã dần dần thu hồi lại, Mị Sắc bỗng mở hai mắt, một đống nước điên cuồng mãnh liệt mà xông vào miệng mũi nàng lúc nàng vừa thức tỉnh, làm nàng sặc không thể hô hấp.

Đậu moá cái gì đây, đây là ở đâu hả, không lẽ nàng đang bị chết đuối hả!!! Hệ thống chưa nói là làm nhiệm vụ này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng a!!!

Mị Sắc khóc không ra nước mắt, dựa vào bản năng ở trong nước kịch liệt giãy giụa, nhưng mà lại không có bất kỳ tác dụng nào, nước sông vẫn như cũ xông vào thực quản vào thân thể nàng.

Cơ thể càng lúc càng chìm xuống, mí mắt cũng nặng dần, cho đến khi hoàn toàn mất đi tri giác...

Lạnh, thật lạnh, chung quanh như có người đang nói chuyện, tiếng ríu rít nổ tung ở bên tai, ồn ào đến mức đầu nàng đau muốn nứt ra.

"Này này, nhìn kìa, cô nương này hẳn không phải ở trong thôn chúng ta, các người có biết không?"

"Chưa từng gặp qua, xem ra là trôi từ thượng nguồn xuống đi, ngươi xem môi nàng đều lạnh tím cả rồi!"

"Hừ, ăn mặc đẹp như vậy, vừa thấy chính là tiểu thư gia đình giàu có, tám phần là làm chuyện gièm pha gì đó nên luẩn quẩn trong lòng, đi nhảy sông tự tử!"

Trong đám người phát ra một trận trào phúng cười đùa, bén nhọn chói tai.

Quần áo ướt đẫm gắt gao bao bọc lấy thân thể thiếu nữ, phác hoạ lên đường cong lả lướt mê người, từng ánh mắt đáng khinh tà ác làm càn mà đánh giá nàng gái xinh đẹp đang bất tỉnh trên mặt đất.

Nhóm đàn bà một bên lôi kéo đàn ông nhà mình trở về, một bên hùng hùng hổ hổ mà nói: "Phi! Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Biến thành như vậy là cho ai nhìn hả! Thật là mù mắt người! Không biết là tiện kỹ nữ từ đâu tới! Tự nhiên lại đến đây quyến rũ đàn ông!"

Con trai của Vương Nhị nương mắt sáng trưng: "Trời ơi, nàng thật đẹp, nương, nàng có phải còn chưa chết hay không, ta bắt nàng về nhà làm con dâu của người được không!"

"Nàng như thế mà muốn cưới về nhà sao?!" Vương Nhị nương hung hăng nắm lỗ tai hắn một phen, cao giọng ồn ào: "Tay chân mảnh khảnh như vậy thì làm chuyện gì được! Cả nhà ta phải hầu hạ nàng sao? Đâu ra chuyện tốt như vậy! Chẳng lẽ là cưới một Bồ Tát để về cung phụng hả? Tên nghịch tử đáng xấu hổ mày nhanh chóng về nhà đi cho ta!"

Số người tụ lại xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, ba tầng người vây quanh chật như nêm cối, lại không có một ai chịu tiến lên cứu nàng, ngược lại chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.

Tâm Mị Sắc lạnh đi một nửa, cái địa phương quỷ quái nào mà đến chim cũng không thèm thả phân thế này a! Tại sao một chút tình người cũng không có, chẳng lẽ đều trơ mắt nhìn nàng chết như vậy sao?! Nàng thật sự... sắp không chống đỡ được nữa!

———— ta là đường phân cách đám dân khốn nạn ở vùng khỉ ho cò gáy ————

Kỳ Dũng đang cầm hai con gà rừng đi về nhà, cách thật xa liền thấy một đám người phía trước vây quanh ở đường nhỏ gần bờ sông, giữa mày hắn nhanh chóng hiện lên một chút chán ghét.

Thôn bọn họ rất nghèo, lại cố tình toàn nuôi ra một đám ham ăn làm biếng, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời không ra gì, đám phụ nữ càng không làm được chuyện tốt gì, chuyện nhà bé tí đều có thể làm ầm cả nửa ngày, cãi nhau thì như gà mái hiếu thắng gân cổ lên đấu võ mồm lục đục với nhau, không một lúc nào là ngừng nghỉ.

Xưa nay hắn không lui tới với các thôn dân, cũng lười không muốn nói lý với một đám người lung tung hỗn tạp như vậy, bởi vậy đang muốn trốn tránh bọn họ, đi vòng qua một con đường khác.

Nhưng vóc dáng hắn cao, đôi mắt lại sáng rõ, lơ đãng nhìn thoáng qua lại phát hiện góc váy hồng nhạt của tiểu cô nương, vải ướt đơn bạc bị dính ướt toát lên một vẻ nhu nhược đáng thương vô cùng.

Trong lòng Kỳ Dũng hơi hơi động.

Lại đi về phía trước hai nước, thu hết khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của thiếu nữ vào trong đáy mắt, hắn chấn động, người này... giống như sắp chết đến nơi rồi!

Không kịp nghĩ quá nhiều, Kỳ Dũng vội vàng vọt vào đám người, quỳ gối bên cạnh thiếu nữ, dùng sức mà ấn bụng nàng.

Mị Sắc phối hợp hộc ra mấy ngụm nước trong dạ dày, nhưng sức lực nam nhân quá lớn, nàng đang vừa mệt vừa đói, bị một chưởng ấn mạnh mẽ này làm hôn mê bất tỉnh.

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo cuối cùng cũng khôi phục được một chút hồng nhuận, không hề trắng bệch giống như người chết lúc nãy.

Tiếng nói chung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều, các thôn dân không có lá gan nói ra nói vào trước mặt Kỳ Dũng, lúc này chỉ có một giọng nữ không muốn sống thốt lên, rất là chói tai:

"Nha, đại huynh đệ chính là vừa mới cứu người a! Người này ngươi có thể đưa về nhà luôn đi, nhà chúng ta không ai có thể nuôi nổi kiều tiểu thư như thế này đâu, ngươi coi như may mắn nhặt được một người phu nhân, huynh đệ này, cứu người thì cứu cho trót luôn đi!" Ngữ khí sặc mùi khinh thường.

Kỳ Dũng không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, không muốn nhiều lời, chặn ngang bế thiếu nữ suy yếu lên, giống như mắt điếc tai ngơ với những lời châm chọc kia.

Khi hắn đã đi xa, đám người mới chậm rãi lại náo nhiệt lên, đại tỷ vừa mới nói bị hàng mày nhíu chặt của Kỳ Dũng doạ chết khiếp, lúc nãy là nhất lời lanh mồm lanh miệng, sau khi nói xong mới nghĩ đến mà sợ.

Kỳ Dũng không thể được xem là người trong thôn bọn họ, nghe người khác nói, hắn là bị chỗ ở cũ đuổi ra, lúc nhỏ tuổi đã tự tay giết cha ruột của mình, bị người trong thôn phát hiện, mới bất đắc dĩ chạy thật xa trốn đến nơi này.

Còn có người nói, vết sẹo lớn dài hai tấc trên mặt hắn kia là do lúc hắn đi săn hổ bị hổ cào, vừa nhìn liền khiếp người, nhưng lại cực kỳ tương xứng với thân thể lưng hùm vai gấu của hắn. Trong thôn không ai là không sợ hắn, nhất là những tên ác bá làm nhiều việc ác, vừa thấy hắn đã muốn đi đường vòng.

Dám giết cả cha ruột, đánh cả hổ thì có người nào dám chọc a. Tục ngữ nói rất đúng, hoành sợ lăng, lăng sợ không muốn sống, người điêu ngoa như vậy, bà cũng sẽ sợ không muốn sống a.

Trong lòng đại tỷ vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực mặt xám xịt đi về nhà, vừa đến nhà liền khoá kín mít cửa, sợ buổi tối Kỳ Dũng đến nhà bà báo thù.

Có khi nào hắn sẽ im lặng mà giết bà diệt khẩu... Nghĩ vậy đại tỷ liền nhanh chóng trốn vào trong chăn, nghĩ đến cái miệng mắm muối của mình, về sau không bao giờ được nói lời bậy bạ trước mặt tiểu tử kia nữa!

— — — — — —

Mị Sắc nằm trên giường đất cứng rắn cộm người, không kịp chờ đợi mà tiếp thu cốt truyện thế giới này.

Nguyên chủ vốn là con gái của một Tri huyện bình thường, nhưng lại có dung mạo hơn người, bị tên Tri phủ háo sắc nhìn trúng, Tri huyện đương nhiên sẽ không bởi vì một cô con gái nho nhỏ mà bỏ qua cơ hội có thể lấy lòng Tri phủ đại nhân, liền vui vẻ đồng ý, bảo đảm ngày mai sẽ đưa nàng đến trong phủ Tri phủ.

Tri phủ đại nhân đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn phong lưu thành tánh như xưa, vô cùng si mê mỹ mạo, trong nhà thê thiếp thành đàn. Nguyên chủ vốn không muốn làm vật chơi đùa cho một lão háo sắc đáng tuổi cha nàng, cho nên dứt khoát lựa chọn nhảy sông.

Lúc này mới có một màn Kỳ Dũng cứu người ấy.

Thật ra nguyên chủ cũng không biết Kỳ Dũng, giữa hai người không hề có quan hệ gì cả, nhưng mà tâm nguyện nguyên chủ cực kỳ đơn giản, chỉ cần được sống vui vẻ tự do là được, có gả chồng hay không cũng không sao.

Với Mị Sắc mà nói, đó thật sự là hạnh phúc sao, nói tính phúc thì đúng hơn. Người đàn ông Kỳ Dũng này cũng không tồi, lúc nãy khi ôm nàng, nàng trộm cảm giác cơ bắp trên người hắn một chút, sau đó Mị Sắc tỏ vẻ rất vừa lòng với thứ mà mình vừa sờ trộm được.

Hơn nữa hệ thống cũng nói cho nàng, thật ra nội tâm Kỳ Dũng hoàn toàn không giống như vẻ ngoài hung hãn mạnh mẽ của hắn, hắn là một người nam nhân rất thật thà. Bởi vì hằng năm không giao tiếp với ai hết cho nên có chút khô khan chất phác, chẳng qua là vẻ ngoài hơi doạ người một chút thôi.

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net